Tu sĩ Trúc Cơ thì thế nào, rơi vào trong thi hải này thì e rằng sẽ bị gặm nhấm đến mức gần như chẳng còn gì chỉ trong nháy mắt.
“Ta đã bẩm báo với Như Ý Hầu, quân chi viện sẽ đến ngay lập tức.
Hiện tại chúng ta đồng tâm hiệp lực kiềm chân đám thi binh này rồi lại nói!”Liễu Trường Khanh không nói lời thừa, lập tức phi thân xuống trước.
Trên mặt hắn là vẻ uy nghiêm nhưng trong lòng cũng không ngừng than thở, hắn làm tri phủ thực sự quá khốn khổ mà.
Đầu tiên là chiến trường tranh đấu giữa nhân tộc và yêu tộc, sau đó là việc Nguyệt Ma luyện hóa các nhánh sông ở Thanh Hà, thế thôi mà Như Ý Hậu đã rất bất mãn với hắn rồi.
Mà so sánh với tình cảnh trước mắt này, dù cho mười tên Nguyệt Ma làm loạn cũng chẳng tính là gì.
Nếu thật sự để Ngạ Quỷ môn này mở rộng hơn một xíu, ba ngàn dặm Thanh Hà phủ đều sẽ biến thành một mảnh đất chết, cũng chẳng cần tri phủ gì nữa.
Những tu sĩ khác theo sát phía sau, các loại thần thông, trận pháp và pháp thuật được thi triển, điên cuồng chém giết thi binh.
Dưới sự sắp đặt của Hàn An Quân, mỗi người canh gác một phương, tạo thành một cái đê ngăn cản thi triều.
Lý Thanh Sơn cũng được mở mang tầm mắt, hắn ngây người trong Bách Gia kinh viện mấy năm, bây giờ mới chính thức thấy được bản lĩnh của các gia, dưới áp lực kinh khủng như thế này, không một ai dám giấu tài.
Trong này, Mặc gia là có công lớn, hàng loạt con rối to lớn đấu đá lung tung trong thi hải, đạp sóng rẽ gió, đều đạt đến thực lực của tu sĩ Trúc Cơ.
Nanh vuốt của thi binh chỉ để lại được vài dấu vết trên lớp áo giáp kiên cỗ kia, làm đốm lửa bắn ra bốn phía.
Giữa bầu trời, sự giúp đỡ đến từ Phi Thiên Long Hạm cực kỳ mạnh mẽ, các chùm sáng liên tục lóe lên trên bầu trời, phá tan thi hải.
Nhưng trong khoảnh khắc này, “thi động” trong hố trời bỗng hung hãn co cụm lại rồi chợt mở rộng, sau đó cương thi trào ra ngày càng nhiều.
Giờ đã không thể dùng cụm từ “lít nha lít nhít” để hình dung thi hải nữa, mà phải là “tầng tầng lớp lớp” mới đúng.
Chỗ dày nhất còn chồng chất lên cao mấy tầng, tựa như từng làn sóng biển tràn ra bốn phương tám hướng, gặp phải gò núi thì trực tiếp dâng cao lên, gặp phải thung lũng thì trực tiếp lấp đầy.
Những con rối to lớn kia hoàn toàn bị nhấn chìm, biến thành từng cục lớn nhô lên trên thi hải.
Lý Thanh Sơn canh giữ ở trên một sườn núi, chẳng cần biết gì hết, chỉ cần liên tục vung kiếm chém giết từng làn thi binh xông tới.
Trong nháy mắt, tàn thi chất thành đống cao ở trước mặt, nhưng thi binh vẫn lao tới tựa như vô cùng vô tận.
Nếu không có tốc độ hồi sức kha khá của Đại Hải Vô Lượng Công, nếu không phải thể lực của hắn tựa như vô cùng vô tận thì hắn đã kiệt sức từ lâu rồi.
Hắn mà còn như vậy thì những tu sĩ Trúc Cơ khác lại càng không chịu nổi, có người đã từ bỏ việc canh giữ và bay lên trời.
Trên sườn núi phía đông, người đảm nhiệm vị trí gia chủ Đạo gia hiện tại - Tuyệt Trần Tử cầm kiếm trong tay, thanh kiếm duỗi thẳng như kinh long, ánh kiếm lóe lên xuyên qua mấy chục con thi binh.
Sau đó, hắn cũng cảm thấy gần như không thể vận linh khí trên người nữa, thế là hắn ngự kiếm bay lên, nhưng thân thể chờ rơi xuống.
Một con thi binh mãnh liệt nhảy ra khỏi thi hải và nhào tới kéo chân của Tuyệt Trần Tử, sau đó nó há chiếc miệng rộng đầy răng nanh ra và cắn mạnh xuống.
Thi khi trên thân nó nồng nặc, sắp trở thành thi tướng, tương đương với Luyện Khí sĩ tầng thứ mười.
Tuy rằng nó được coi như là mạnh trong đám thi binh, nhưng ở trước mặt một tu sĩ Trúc Cơ thì chẳng đáng là gì.
Tuyệt Trần Tử dùng linh khí ngăn cản răng nanh, sau đó vung một chiêu kiếm chém xuống hai tay của con thi binh, nhưng chỉ trong khoảng thời gian đó thì đã có hơn mười con thi binh nhào lên.
“Không ổn!”Tuyệt Trần Tử cật lực trốn lên trên, lấy một tấm Độn Giáp phù ra, Độn Giáp phù lóe lên rồi hóa thành tro tàn, nhưng thân hắn vẫn còn ở chỗ cũ.
Một cái bóng đen phủ xuống, hắn ngửa đầu nhìn với khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên, chẳng biết một tầng màn mây âm u che phủ giữa bầu trời từ lúc nào.
Thi hải bỗng trào dâng một cơn sóng lớn, đó là tổ hợp của ngàn con thi binh, từng khuôn mặt trắng xám dữ tợn tạt vào mặt, hung hăng ập xuống Tuyệt Trần Tử, nhấn chìm hắn.
Bỗng có một vòng xoáy nổi lên trong thi hải mà trung tâm của nó là Tuyệt Trần Tử, từng con thi binh điên cuồng chen lấn về phía trung tâm, từng cánh tay dữ tợn nắm lấy mỗi một chỗ trên người hắn rồi kéo một cách hung hãn.
Tuyệt Trần Tử điên cuồng vận linh khí nhưng nó lại trì trệ trước nay chưa từng có, máu tươi trào ra, tứ chi đứt rời, xương vỡ thịt nổ nát vụn, máu bắn tung tóe, kết cục hắn đã bị thi quân chia thành đồ ăn.
Khí tức của Tuyệt Trần Tử biến mất.
“Tuyệt Trần Tử!”Từng tiếng thốt lên đầy kinh ngạc, tất cả tu sĩ Trúc Cơ đang không ngừng giết chóc gần như đều khinh thường những thi binh này.
Vì dường như chúng chẳng thể tạo nên mối uy hiếp nào với họ ngoài số lượng đông đảo cả, cho dù thực sự không chống đỡ được thì cũng có thể chọn lui lại.
Nhưng đúng vào lúc này, họ bỗng tỉnh ngộ, kiến đông còn cắn chết voi, mà những con thi binh này lại chẳng phải con kiến.