Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1041 - Chương 1044: Ưu Thế

Chương 1044: Ưu Thế

Liễu Trường Khanh hét một tiếng dài, trường kiếm trong tay bay lên, một đạo ánh sáng bạch hồng xẹt qua, đâm về phía thi tướng!Thi binh lập tức che chắn thành tầng tầng lớp lớp, làm ra tư thế phòng thủ tiêu chuẩn, trường kiếm xuyên qua mấy chục thi binh tựa như nỏ mạnh hết đà.

Lúc này thi tướng mới ra tay, khuôn mặt cứng ngắc hiện lên nụ cười, chém mạnh trường đao đen kịt trong tay về phía phi kiếm.

Phi kiếm rít gào một tiếng, muốn chạy trốn trở về nhưng bị đội thi binh cường đại tựa như cận vệ ở bên cạnh thi tướng liều lĩnh ngăn cản.

Sắc mặt Liễu Trường Khanh thay đổi, liều mạng thúc giục phi kiếm, nhưng đúng vào lúc này mây đen trên đỉnh đầu lại phủ tới, trong nháy mắt mối liên hệ giữa hắn và phi kiếm yếu đi nhiều.

Thi tướng kia nắm chặt chuôi kiếm, thi khí tuôn ra, ánh sáng trên phi kiếm nhanh chóng yếu đi, ngược lại bị bao phủ một lớp hắc khí, cuối cùng bị luyện hóa ngay tại chỗ.

Thi tướng tiện tay treo kiếm bên hông rồi thầm cười gằn, chiếc miệng rộng lộ ra răng nanh, nhìn về phía đám tu sĩ trên Phi Thiên Long Hạm với ánh mắt khinh bỉ.

Lúc này mọi người mới phát hiện, có vẻ thi tướng kia điều động thi vân, tiến công với khí thế hung hăng, nhưng hắn lại khéo léo đứng trong phạm vi âm vân bao phủ.

Trí tuệ như vậy nào có giống cương thi đâu!Mấy năm qua, Phần Khưu sơn đạt được một lượng lớn thi thể, nên cũng luyện ra không ít yêu tướng.

Nhưng một vài thi tướng bị binh phù khống chế kia chỉ là con rối cường đại mà thôi, thực sự khác một trời một vực với con thi tướng trước mặt này.

Lòng Liễu Trường Khanh đau đớn, cảm giác linh khí bị người ta đoạt đi chẳng dễ chịu chút nào, nhưng lúc này hắn không rảnh để quan tâm chuyện đó, vì ngày càng nhiều thi binh trào ra từ Ngạ Quỷ môn, mà Phi Thiên Long Hạm thì đã mất đi sức chiến đấu.

Thế là hắn lớn tiếng ra lệnh:“Mọi người cùng nhau ra tay!”Thi tướng vung trường đao trong tay lên, gần vạn thi binh di chuyển trước sau, điều chỉnh trận hình một cách nhanh chóng và chính xác.

Vậy mà thi khí của gần vạn thi binh kia lại hòa làm một thể, bắt đầu bay lên và kết thành một tấm lá chắn khổng lồ màu đen.

Rầm rầm rầm rầm, các đòn tấn công rơi vào trên chiếc khiên màu đen liên miên không ngớt, thế mà thi khí chỉ hơi tán loạn chứ không thể đánh tan được.

Sắc mặt Hàn An Quân biến đổi, thế trận này giống binh trận của binh gia biết bao.

Mà binh trận đặt ra yêu cầu rất cao đối với đệ tử, cần phải rèn luyện một thời gian dài thì mới có thể tâm ý tương thông, dù là như vậy nhưng đến lúc khai chiến thì cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi các loại tâm trạng như hoảng sợ hay phẫn nộ, dẫn đến binh trận tán loạn.

Nhưng hiển nhiên thi binh không có những mối lo lắng này, thi tướng điều khiển chúng rất dễ dàng, tạo nên một màn phối hợp tuyệt vời nhất.

Xét về sự khó khăn của tâm ý tương thông thì những con thi binh này lại hoàn toàn không có tâm ý của chính mình, dù bị một đao chém trên đầu thì cũng sẽ không dao động.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đội quân như vậy mà kết thành binh trận thì sẽ càng mạnh hơn.

Trong số những tu hành giả ở đây, chẳng ai rõ uy lực của binh trận hơn Hàn An Quân, có lẽ mỗi một thi binh không được tính là mạnh, nhưng một khi tập hợp sức mạnh thì lượng sẽ bắt đầu biến thành chất, ngay cả hắn cũng không dám xem nhẹ.

Thi tướng kia cũng không xông thẳng lên, trong chốc lát đám tu sĩ cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Trên bầu trời, hai phe đứng song song.

Thi tướng cưỡi thi mã, điều khiển thi vân, dẫn đầu đám thi binh, chậm rãi áp sát trực diện với gần hai mươi tu sĩ Trúc Cơ theo đám âm vân dần lan tràn trên bầu trời, vậy mà lại có phong độ của đại tướng bày mưu nghĩ kế, nhàn nhã như đi bộ trong sân vắng.

“Đây chính là tu hành giả trong Ngạ Quỷ đạo!”Lý Thanh Sơn cảm giác như được mở mang tầm mắt, hắn không thể đối xử với thi tướng này như “quái vật” nữa, đây rõ ràng là một tu hành giả cường đại tàn bạo, tuy rằng phương thức tu hành hoàn toàn khác với người, yêu hay tất cả vật sống khác.

Đúng là thi tướng kia không để những tu hành giả này vào trong mắt, cũng không phải hắn tự tin có thể đánh bại tất cả họ.

Mà vì chuyện chém giết trong Ngạ Quỷ môn thực sự là chuyện thường như cơm bữa, mức độ kịch liệt vượt xa tưởng tượng của đám người Liễu Trường Khanh.

Chớ nói chi đây còn là tình huống thuận lợi vì đối diện chỉ là một đám tu sĩ Trúc Cơ tương đương với thi tướng, mà thi tướng kia đã phải đối mặt với quỷ vương và thi soái không biết bao nhiêu lần, nhiều khi còn có cả những kẻ ở đẳng cấp cao hơn, ngay cả việc giãy chết cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có thể cam chịu số phận.

Chém giết trong hoàn cảnh đại chiến ác liệt kia, đôi lúc sống sót hoàn toàn nhờ vào vận may, sau khi trải qua những chuyện kia rồi, cảnh trước mắt này chỉ là một cuộc chiến nhỏ thôi.

Hoa Thừa Tán nói:“Không thể tiếp tục kéo dài thêm!”Mà trong khoảnh khoảng đối đầu này, lại có mấy con thi tướng với hình dáng khác nhau bò ra khỏi Ngạ Quỷ môn, có thể thấy rõ trong đó có một không phải thi thể của con người.

Nhưng trong mắt chúng đều lóe lên tia sáng, chuyện thứ nhất mà chúng làm sau khi ra ngoài là triệu tập thi binh, chỉ nhìn lướt qua bầu trời chứ không lập tức tấn công.

Bình Luận (0)
Comment