Mà chỉ mặc con thi tướng kia đối đầu với đám tu sĩ, còn chúng thì dẫn quân kết thành một binh trận to lớn tựa như một trận pháp trận pháp kỳ dị nào đó ở bên ngoài Ngạ Quỷ môn.
Thi binh làm trận đồ còn thi tướng làm mắt trận, nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai mà ngờ chỉ là thi binh cấp thấp nhất nhưng cũng có nhiều tác dụng tuyệt vời như thế.
Trong nháy mắt khi trận pháp kết thành, cột khói màu đen trào ra từ Ngạ Quỷ môn lập tức to lớn hơn.
Họ muốn hiệp lực trong ngoài để mở rộng Ngạ Quỷ môn, để có nhiều thi quỷ mạnh trong Ngạ Quỷ đạo tới nơi đây hơn.
Một khi Ngạ Quỷ môn mở ra thì “thi vương” chủ nhân của bàn tay to lớn khô cằn kia có thể xuyên qua, lúc đó sẽ là ngày tận thế giáng lâm.
Cứ kéo dài thêm thì tình huống sẽ ngày càng bất lợi.
Chiến hay trốn thì cũng đều phải nhanh chóng ra quyết định.
“Giết!”Hàn An Quân lạnh lùng quát một tiếng, trước hết phi thân đạp lên đầu rồng trên mũi thuyền, trường thương duỗi thẳng nhắm vào thi tướng.
Hắn cũng là tướng!Hắn cũng đã nhận được quân lệnh của Hàn An Quốc vào trước lúc xuất phát, tuyệt đối không thể trốn trong trận chiến này, nhất định phải kéo dài cho đến lúc quân cứu viện của Như Ý quận chạy tới.
Quân lệnh như núi!Phi Thiên Long Hạm bỗng được khởi động rồi đánh về phía thi vân tựa như một con nộ long rít gào.
Thi tướng không yếu thế chút nào, lập tức vung trường đao trong tay lên rồi nhắm thẳng vào bầu trời.
Thi khí cuồn cuộn dâng lên từ thi binh hóa thành một thanh đao khổng lồ đánh về phía Phi Thiên Long Hạm, trông nó như dài đến trăm mét.
Năng lượng của Phi Thiên Long Hạm gần như kiệt quệ, còn chẳng thể khởi động được trận pháp phòng ngự.
Thanh đao khổng lồ dài trăm mét lướt vút qua một lượt từ trên xuống dưới, chém Phi Thiên Long Hạm thành hai nửa, có thể thấy rõ được cả kết cấu bên trong Phi Thiên Long Hạm, vụn gỗ bay tán loạn như mưa.
Thân thuyền bị chém đứt nhưng khí thế xông lên vẫn không giảm, nó hung hãn va vào thi vân khiến vô số thi binh bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất.
Trung tâm “lò nung” ầm ầm nổ tung, nuốt chửng toàn bộ thi vân.
Binh trận đã bị phá!Phe bên kia chỉ là một thi tướng, sao có thể là đối thủ của cá đám tu sĩ được.
Ngay khi mọi người yên tâm vì phá được binh trận thì lại phát hiện thi tướng cưỡi thi mã kia chạy về phía Ngạ Quỷ môn cùng với một làn khói đen.
Sau khi thi tướng vung ra một đao kia thì phất ngựa quay về không chút do dự, đoàn thi mã phi nhanh như chớp trong làn khói dày đặc lẫn với đốm lửa nhỏ, tốc độ khiếp người.
Hoàn toàn ngược lại với tốc độ thong dong lúc nãy, chỉ có thể hình dung bằng ba chữ “chạy trối chết”, khiến mọi người đều không kịp phản ứng trong chốc lát.
Tựa như tướng quân thời cổ đại vậy, bất kể ở đầu trận uy vũ ra sao, một khi gặp mai phục thì binh bại như núi đổ, lập tức chạy mất dép mà chẳng để ý đến cha mẹ thê tử con cái gì cả, thắng bại là chuyện thường của binh gia, chỉ cần tương lai đông sơn tái khởi là được.
- Giải thích câu 'đông sơn tái khởi" nghĩa là thua keo này ta bày keo khác.
Hết giải thích.
Đám tu sĩ truy đuổi nhưng không dừng bước không được, vì càng tới gần Ngạ quỷ môn kia thì tử khí càng dày đặc, ngay cả nguyên khí thiên địa cũng trở nên cực kỳ yếu ớt.
Âm phong thổi vù vù, chui vào từng lỗ chân lông, tham lam cướp đoạt đi sức sống.
Nếu có Luyện Khí sĩ ở đây thì e rằng chẳng bao lâu là sẽ bị tước đoạt tính mạng.
Tuy đám tu sĩ họ không cần lo lắng về tính mạng, nhưng thực lực cũng bị suy yếu nhiều, tầm mắt nhìn xuyên qua màn sương mù màu đen này một cách khó khăn, chỉ thấy có hơn hai mươi thi tướng bò ra khỏi Ngạ Quỷ môn, thi binh nhiều như núi như biển.
Họ thì không có bất kỳ ưu thế nào, bất kể là về số lượng hay chất lượng.
Tiếp tục đi lên thì chỉ có một con đường chết.
Mà thi triển pháp thuật, điều khiển linh khí từ xa thì khó mang đến tác dụng.
Làm sao bây giờ?!Đấm tu sĩ quay sang nhìn nhau, cho dù Hàn An Quân dũng mãnh không sợ nhưng cũng không chọn con đường chịu chết uổng phí.
Tiến không được, lùi không xong.
“Thanh Sơn, cứ tiếp tục thì toàn bộ Thanh Hà phủ đều sẽ hóa thành một mảnh đất chết, thậm chí toàn bộ Cửu Châu đều sẽ biến thành một phần của Ngạ Quỷ đạo.
”Hoa Thừa Tán bỗng truyền âm cho Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn “ừ” một tiếng chẳng tỏ rõ ý gì, hắn biết biểu hiện ở trong cung của mình không gạt được ánh mắt của Hoa Thừa Tán.
Sao một tu sĩ Trúc Cơ bình thường có thể đập thi vương một cái, bị đẩy vào huyết trì mà còn chạy trốn được? Cho dù hắn cũng vô cùng suy yếu do bị ràng buộc bởi giới vực, nhưng cũng là kẻ cường đại có thể sánh ngang với yêu vương.
Chắc chắn ở Ngạ Quỷ đạo sẽ không có sơn thủy thần linh tồn tại, đó là một mảnh đất chết hoàn toàn, những cương thi này mà tấn công tới thì Thủy thần là hắn cũng sẽ toi đời thôi, hơn nữa chắc chắn Ngạ Quỷ đạo cũng không phải nơi thích hợp cho bất kỳ người sống nào tu hành.
Chẳng qua Lý Thanh Sơn cũng không định ra tay, “Nguyệt Ma” mà ra tay thì hiển nhiên có thể giết hết đám thi tướng thi binh này, tạm thời làm chậm tốc độ mở ra của Ngạ Quỷ môn.
Nhưng hiển nhiên bàn tay lớn khô cằn kia cũng sẽ ra tay tiếp, mà hắn đã từng thử biến thân giao chiến với nó, kết quả rất là gian nan.
Hiện tại, Ngạ Quỷ môn đã mở rộng đến mức thế này, tất nhiên sức mạnh của bàn tay lớn khô cằn kia cũng càng mạnh hơn, lại kết hợp với kỹ xảo khủng bố kia thì cực kỳ nguy hiểm.