Lý Thanh Sơn chưa ngông cuồng đến mức dám mạo muội coi khinh một thi vương, thế là hắn truyền âm cho Hoa Thừa Tán:“Trời sập xuống thì sẽ có núi cao chống đỡ.
”Hoa Thừa Tán sửng sốt một chút rồi chờ cười khổ, nói:“Nói cũng đúng.
”Lý Thanh Sơn nhìn chăm chú vào Ngạ Quỷ môn:“Những thi tướng này có vẻ khủng bố nhưng nói không chừng lại là thuộc bổ cao cấp đối với Tiểu An, vừa hay Tam Muội Bạch Cốt Hỏa khắc chết những thứ này.
”Lý Thanh Sơn đã bảo Tiểu An đến gần đây rồi, nhưng cùng lúc đó cũng yêu cầu nàng phải ẩn núp, yên lặng xem tình thế biến đổi, không thể ra tay.
Sợ nhất là lát nữa có nhân vật tới, thấy họ đang “hăng hái làm việc nghĩa” “cứu vớt thế giới” thì lại chẳng nói hai lời mà tiêu diệt họ trước.
Tu sĩ Kim Đan thì còn tạm ổn, nếu là Thanh Châu Mục, hoặc mấy vị đứng đầu đại môn phái thì ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Bên ngoài Ngạ Quỷ môn, cuối cuối số lượng thi tướng cũng vượt con số một trăm.
Dù không nói gì với nhau nhưng họ vẫn phối hợp ăn ý, liên tục điều chỉnh trận hình một cách căng thẳng và có trật tự, từ đó dẫn đầu trăm vạn thi binh canh giữ ở bên ngoài Ngạ Quỷ môn.
Trầm mặc yên lặng, tĩnh mịch tiêu điều.
Tựa như một cỗ máy chiến tranh phóng khoáng mà tinh xảo, chuẩn bị khởi động bất cứ lúc nào.
Có câu là “người trên một vạn, như núi như biển”, vậy “trăm vạn” thi binh là khái niệm gì, nếu không tận mắt nhìn thấy thì gần như không thể tưởng tượng được.
Hơn trăm tòa gò núi ở bốn phía quanh Phần Khưu sơn hoàn toàn bị thi binh bao trùm, tựa như sóng biển chập trùng, phóng tầm mắt nhìn cũng không thấy bờ, đây mới thực sự là “thi hải”.
Mây đen bao phủ trên bầu trời, vùng đồi núi này đã hoàn toàn biến thành vùng đất chết, hơn nữa còn đang liên tục lan tràn ra bốn phía.
Đám tu hành giả bị bức lui ra hơn trăm dặm, không tiếp tục thử tấn công nữa.
Dưới sự dẫn đầu của đám thi tướng, thi binh liên tục điều chỉnh trận hình, mở rộng binh trận, biến thành một đội quân như núi không thể lay động, chỉ nhìn mà tâm trạng cũng rối ren, khó tự kiềm chế, tràn ngập cảm giác vô lực tuyệt vọng.
Liệu triệu tập tất cả tu hành giả ở Như Ý quận thì có đủ để công phá được đội quân như tòa núi này không?Hơn nữa Ngạ quỷ môn vẫn đang mở rộng liên tục, tuôn ra nhiều thi quỷ mạnh hơn nhiều.
Ngày tận thế của Thanh Hà phủ đến rồi!Lý Thanh Sơn trợn tròn mắt, nắm chặt nắm đấm nhưng không phải hoảng sợ, mà là không kìm nén được sự hưng phấn.
Ở trong sơn thôn nhỏ thì sao mà thấy được loại cảnh tượng hoành tráng thế này!Ngạ Quỷ môn ngày càng mở rộng ro hơn, trái lại cột khói màu đen lại bắt đầu mờ đi.
Bầu trời phía trên Ngạ Quỷ môn không còn bị mây đen bao phủ, mà bầu trời đã biến thành màu xám.
Vầng thái dương tỏa ra tia sáng mờ nhạt, không còn chút ấm áp và sức sống nào, chỉ có sự lạnh lẽo tĩnh mịch.
Đây cũng không phải cảnh tượng có thể làm người ta yên lòng!Từng hơi thở lạnh giá tựa như khói như bụi quanh quẩn trên không trung.
Thế giới phía bên này bắt đầu chuyển hóa thành Ngạ Quỷ đạo.
Lúc này, chợt có một cơn gió thổi tới!Nó cắt trăm dặm vân mạc tựa như một thanh đao cắt sắc bén.
Ánh sáng lóng lánh rực rỡ từ khe hở giữa các đám mây tựa như lời gợi ý đến từ thần linh, chúng rơi xuống thi hải vô bờ vô biên kia, rơi xuống mặt đất chết lặng đó.
Trong lúc ngẩn ngơ, Lý Thanh Sơn nghe thấy tiếng kêu của chim ưng, lúc đầu còn ở xa cả trăm dặm, nhưng chớp mắt một cái đã đến phụ cận.
Một con thần ưng màu trắng giương rộng đôi cánh trắng nõn, đón lấy những tia sáng từ trên trời giáng xuống, tựa như bóng người đến từ thiên đường.
Bóng dáng kia lúc ẩn lúc hiện, mọi thứ cũng vậy, chẳng khác nào một ngọn gió lơ lửng không cố định.
Lý Thanh Sơn cũng phải tập trung tinh thần mới miễn cưỡng nắm bắt được bóng dáng kia.
Đó không phải là ưng, mà là người.
Cố Nhạn Ảnh!Tốc độ thế này khiến Lý Thanh Sơn nhìn mà phải than thở, nếu hắn liều mạng thúc giục cánh Phong Thần, khua cánh Phượng Hoàng thì cũng miễn cưỡng đạt tới trình độ như này, nhưng cũng không thể chuyển hướng như thường, thành thạo điêu luyện giống như Cố Nhạn Ảnh thế này, mà hiển nhiên nàng vẫn còn giữ lại dư lực.
Cố Nhạn Ảnh như cảm nhận được, nàng bỗng nhìn về phía Lý Thanh Sơn ở xa xa rồi mỉm cười khẽ, sau đó bay về phía Ngạ Quỷ môn!E rằng chỉ có mình Lý Thanh Sơn mới nhìn thấy được nụ cười “nhanh như chớp” kia.
Hoa Thừa Tán nói:“Cố thống lĩnh cẩn thận!”Đây chẳng phải là chịu chết sao?Lý Thanh Sơn lấy làm kinh hãi, tuy Cố Nhạn Ảnh mạnh nhưng cái mà nàng phải đối mặt là trăm vạn đại quân, chỉ sợ rằng nàng còn không biết sự khủng bố của binh trận kia, còn muốn làm suy yếu Ngạ Quỷ đạo.
Trăm tên thi tướng cùng gầm lên, giơ binh khí trong tay lên thật cao.
Trăm vạn thi binh lập tức phản ứng lại, chỉ là động tĩnh kia tựa như núi hô biển gầm, không khác gì một con cự thú bừng tỉnh rít gào.
Trăm đạo lang yên phóng lên trời, lượn vòng quấn quanh rồi đập về phía Cố Nhạn Ảnh.
Thân hình Cố Nhạn Ảnh càng ngày càng mờ ảo bất định, qua lại không ngớt ở cột khói to lớn kia.
Nhưng những làn khói đó lại dây dưa quấn vào nhau, niêm phong tất cả không gian né tránh.
Nàng phất quạt Ngọc Cốt lên, lập tức có vài luồng gió bay tới chặt đứt mấy làn khói.