Đám thi tướng lập tức thay đổi trận hình, muốn chuyển từ công thành thủ, nhưng vẫn chậm một bước.
Cố Nhạn Ảnh đi vào trung tâm quân trận Ngạ Quỷ môn tựa như một tia chớp màu trắng, hàng loạt vẻ mặt dữ tợn vờn xung quanh nàng.
Nàng thì áo trắng như tuyết, bồng bềnh như bay, hàng loạt đạo lưu phong quấn quanh thân, ngăn cản âm phong tấn công.
Trăm tên thi tướng điên cuồng hét lên rồi cùng nhào tới.
Tuy rằng không kịp điều chỉnh binh trận, nhưng thi khí tuôn ra từ thi binh dưới trướng vẫn khiến mỗi người chúng đều được bao phủ trong làn khói đen xám.
Khí tức của họ liên kết với nhau, sử dụng Hợp Kích thuật một cách tuyệt diệu, hung hãn cắn giết về phía kẻ địch ngu ngốc tự chui đầu vào lưới này.
Nàng ngửa đầu, hai mắt sắc bén như ưng.
Cố Nhạn Ảnh khua quạt một cái, lập tức có trăm cái đầu lâu bay lên.
Khói đen tan hết, thi tướng bị diệt toàn bộ.
Trong cả vạn quân, vậy mà lấy đầu thượng tướng dễ như trở tay lấy đồ vậy.
“Được!”Đám tu sĩ đều hết sức phấn chấn, trầm trồ ngợi khen, tình cảnh tưởng chừng như đã tuyệt vọng lại được nàng dùng sức một người xoay chuyển ngược lại, cảm giác này tựa như từ địa ngục đi lên thiên đường vậy.
Lý Thanh Sơn cũng thầm nghĩ rằng, không hổ là nữ thần mà ta nhìn trúng!“Cương Phong của Nhạn Ảnh ngươi càng ngày càng mạnh đấy!”Một tiếng cười sang sảng khuấy động cả tầng mây, một chiếc ấn lớn hình vuông nhô ra rồi từ trên trời giáng xuống, trấn áp trên thi hải tựa như núi cao, trực tiếp đập van con thi binh nát vụn, lại còn đánh bay mười vạn thi binh.
Như Ý Hầu đứng ở trên thân con giao long trên đỉnh Sơn Hà ấn, nhìn về phía Cố Nhạn Ảnh, trên mặt không che giấu được vẻ quý mến.
Cho dù hắn dùng Sơn Hà ấn thì cũng không nắm chắc sẽ giết được trăm tên thi tướng này.
Nếu không có tốc độ kinh người kia, nếu không có Cương Phong không gì xuyên thủng được kia thì sẽ phải chịu đựng đón tấn công cùng lúc từ trăm vạn đại quân.
Đừng nói là tu sĩ Kim Đan, cho dù là tu sĩ cảnh giới cao hơn thì cũng cần suy tính một chút.
Sơn Hà ấn bay lên rồi trở lại trong tay Như Ý Hậu, lúc này nó lại biến thành một con dấu nho nhỏ, còn trên mặt đất thì chợt xuất hiện bốn chữ “Vĩnh Trấn Sơn Hà”, trong góc lại có hai chữ nhỏ “Như Ý”.
Nói là chữ nhỏ nhưng mỗi một chữ cũng to bằng cả quảng trường, uy nghiêm lừng lẫy.
Cố Nhạn Ảnh nở nụ cười, thu hồi quạt giấy rồi đi về phía Ngạ Quỷ môn.
Bây giờ Ngạ Quỷ môn không còn trào dâng cương thi nữa, nàng chắp tay sau lưng, khom người cúi đầu nhìn vào bên trong Ngạ Quỷ môn, thái độ rất chi nhàn nhã.
Lý Thanh Sơn nói:“Cẩn thận!”Vậy mà hắn lại phát hiện có một vài giọng nói cùng vang lên, một người trong số đó chính là Như Ý Hầu kia.
Bàn tay lớn khôn cằn bỗng duỗi ra từ trong Ngạ Quỷ môn, năm ngón tay xòe ra chộp về phía nàng chẳng khác nào giao long ra biển, mãnh liệt và mạnh mẽ hơn nhiều so với khi túm Lý Thanh Sơn lúc trước.
Cố Nhạn Ảnh lui nhanh ra ngoài, tóc đen và ống tay áo đều bay về phía trước, nhưng sự nhàn nhã trên mặt lại chẳng thay đổi gì.
Bàn tay lớn khô cằn vươn ra hết cả cánh tay, vừa tiến vừa lùi chỉ trong gang tấc.
Thi khí xoay quanh năm ngón tay rồi hóa thành một vòng xoáy với sức hút mãnh liệt.
Cố Nhạn Ảnh sững người lại, mắt thấy sắp bị bàn tay khô cằn túm lấy thì Sơn Hà ấn từ trên trời giáng xuống, ầm ầm ấn xuống.
Một luồng sáng màu đen tựa như con rồng bắn ra từ bên trong, nó ngang qua phía chân trời rồi cắn tới cổ tay của bàn tay khô cằn kia.
Cố Nhạn Ảnh cầm quạt Ngọc Cốt đâm về phía trước một cái, Cương Phong xoay quanh tựa như mũi dùi.
Ầm! Sơn Hà ấn hung ác nện lên trên bàn tay lớn khô cằn, thân hình Hàn An Quốc hiện ra, đâm thương vào cổ tay kia, Cương Phong thì phá thủng vòng xoáy thi vân rồi đâm vào lòng bàn tay khô cằn.
Năm ngón của bàn tay bỗng nắm lại nhưng Cố Nhạn Ảnh đã lui ra ngoài, không mất một sợi tóc nào.
Ba người đứng đầu Như Ý quận hợp lực cho bàn tay lớn khô cằn kia một bài học.
Ngay cả Ngạ Quỷ đạo cũng khó mà áp chế được sức mạnh của ba người.
Sơn Hà ấn của Như Ý Hầu là nhờ vào nguyện lực, Hàn An Quốc là có luyện thể mạnh mẽ, dựa vào bản thân.
Mà Cương Phong của Cố Nhạn Ảnh lại giống với nguyên từ ở dưới lòng đất, tất cả đều là những sự tồn tại đặc biệt.
Bàn tay lớn khô héo bắt hụt thì bông giương lên đánh bay Sơn Hà ấn, sau đó rút về trong Ngạ Quỷ môn.
Ba người cũng lui ra khỏi phạm vi có thể bị bàn tay khô cằn kia vồ lấy, lúc nãy chỉ là đòn đánh khiến “bàn tay lớn khôn cằn” kia trở tay không kịp, mà đòn đánh do ba người hợp lực cũng không thể khiến hắn bị trọng thương, dù chỉ là một cánh tay.
Tuy họ được xem như những người xuất sắc nhất mạnh nhất trong số tu hành giả Thiên Kiếp lần thứ hai, nhưng nếu thật sự tranh tài với thi vương này thì vẫn còn kém không ít.
Hiện chỉ có thể bày ra thế tam giác, vây nhốt Ngạ Quỷ môn.
Cố Nhạn Ảnh nói:“Chẳng mấy chốc U Phi đại nhân sẽ đến thôi!”Ba người họ vốn ở trong thành của Như Ý quận, chờ tiếp giá U Phi, ai biết lại xảy ra chuyện như vậy nên lập tức tới, tất nhiên cũng đã thông báo cho U Phi rồi.
“Vậy thì tốt rồi!”Hàn An Quốc gật đầu, Như Ý Hầu cũng yên lòng.