Lẽ ra “U Phi” đã đạt tới đỉnh phong của Thiên Kiếp lần thứ hai, nhưng vì một vài biến cố nên chậm chạp không thể đột phá, không đạt tới cảnh giới “Vương”, vậy lấy gì để họ đặc biệt tin tưởng như vậy.
Chỉ vì Huyền Âm tông nổi tiếng thiên hạ vơi Ngự Quỷ thuật, cùng một nhịp thở với Ngạ Quỷ đạo này, nghe nói trong tông môn có một thứ có thể khống chế Ngạ Quỷ môn, chuyên dùng để cho đệ tử rèn luyện tu hành.
Điều này cũng không có gì kỳ lạ, lục đạo luân hồi vốn ở khắp mọi nơi, giống như Pháp gia sử dụng sức mạnh “Ngục đạo” để tu hành, tu thành loại pháp thuật như Hàn Bằng Địa Ngục, bên Binh gia cũng dựa vào “Tu La đạo” giết binh thống trị.
Cố Nhạn Ảnh không khỏi nhớ tới một truyền thuyết được lưu hành cực rộng trong giới thượng tầng tu hành đạo ở Thanh Châu.
Nếu Huyền Âm tông gặp tai họa diệt tông thì sẽ liều lĩnh mở ra Ngạ Quỷ môn này đến mức tận cùng, bất kể ai cũng không thể phong ấn, để cho vô số thi vương quỷ vương tràn vào Cửu Châu, biến Cửu Châu thành một phần của Ngạ Quỷ đạo.
Bây giờ xem ra khả năng cao truyền thuyết này là sự thật, mà e rằng cũng là Huyền Âm tông cố ý lan truyền nó ra ngoài, biến nó thành sự đe dọa mạnh nhất.
Sau khi vương triều Đại Hạ được thành lập, đó là thời đại một bên “chính đạo” hưng thịnh còn “ma đạo” thì tiêu vong, Huyền Âm tông này từng là tông môn ma đạo đệ nhất Thanh Châu, cho nên bảo tồn được sự thịnh vượng phát đạt cũng không phải không có lý.
Quan trọng nhất đó là mối “đe dọa” kia không phải kiểu đồng quy vu tận điên cuồng, mà dựa theo phương pháp tu hành của Huyền Âm tông, dù cho Ngạ Quỷ đạo thực sự giáng lâm thì đệ tử Huyền Âm tông vẫn sinh tồn được, chỉ có các tu hành giả khác phải chết trước thôi.
Nghĩ tới đây, Cố Nhạn Ảnh lại chuyển tầm mắt nhìn vào Lý Thanh Sơn.
“Lần này U Phi đến cũng liên quan nhiều đến tiểu tử này, hơn nữa lại còn dẫn theo một vị quen biết đã lâu.
Đến cùng là vì cái gì, lẽo nào thật sự có liên quan đến sự kiện kia?”Lý Thanh Sơn ngoái đầu nhìn lại thì Cố Nhạn Ảnh đã cười rồi dời tầm mắt.
Hắn cúi đầu, lòng cũng không bình tĩnh lắm, khi nghe được hai chữ “U Phi” từ xa xa thì hắn lập tức nhớ đến Băng Kiếm Nhai với gió tuyết vô tận, trên đó còn có một con mèo con yếu ớt mềm mại nhưng chẳng hiểu sao lại thành chủ nhân của hắn.
“Không biết Huyền Nguyệt có đến không?”Lý Thanh Sơn lại chẳng biết rằng, sắc mặt Tiểu An trốn ở trong núi cách đó mười dặm cũng thay đổi, thì thào nói:“U Phi.
U Phi.
U Phi…”Ầm.
ầm.
ầm.
ầm.
!Sơn Hà ấn như núi cao chót vót bay lên cao cao rồi lại ầm ầm hạ xuống.
Mặt đất rung chuyển, gò núi sụp xuống, nó đến nơi nào là thi binh chỗ đó bị đè chết bay ra ngoài, chỉ còn thấy một chữ lớn.
Trăm vạn đại quân kia mất đi thi tướng chỉ huy thì lập tức biến thành những hạt cát rời rạc, trong nháy mắt đã bị quét sạch.
Dùng sức một người đối đầu với đại quân trăm vạn, chỉ nói thôi cũng đã cảm thấy ngang ngược phi phàm chớ nói chi là thấy tận mắt.
Giai nhân ở trước mắt, đương nhiên Như Ý Hầu phải cố gắng thể hiện một phen rồi.
Nếu là nữ tử bình thường nhìn thấy thủ đoạn kinh thiên động địa như này thì tất nhiên là say mê muốn chết rồi.
Mạnh mẽ vốn là sức hấp dẫn to lớn nhất của nam nhân.
Nhưng Cố Nhạn Ảnh chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Bàn tay trong ống tay áo của nàng vân vê một đồng tiền đồng, mười ngón tay nhỏ dài cũng liên tục nhảy nhót, thử bốc một quẻ.
Nàng thấy hơi kỳ lạ, theo quẻ bói thì chẳng hiểu sao tình thế lại ngày càng hiểm ác.
Cùng lúc đó, Lý Thanh Sơn cũng cảm nhận thấy sự báo động liên tục dâng cao, dần dần đến bên ranh giới nguy hiểm.
“Kỳ lạ, trăm vạn đại quân đã bị tiêu diệt, bàn tay lớn khô cằn cũng bị ép trở lại Ngạ Quỷ đạo, cũng không tiếp tục phái binh ra nữa.
Giờ chỉ chờ đến khi U Phi đến rồi phong ấn Ngạ Quỷ môn này lại thì chẳng phải là mọi việc thuận lợi còn gì? Chắc chắn còn có biến cố gì đó!”Cố Nhạn Ảnh ngoái đầu nhìn lại.
Một chiếc xe ngựa lộng lẫy băng băng lướt qua phía chân trời.
Bốn con tuấn mã cao to kéo xe đều hiện trạng thái nửa trong suốt, lông bờm nó khua múa tựa như mưa bụi, cấp tốc nhanh nhẹn, uyển chuyển không gây ra một tiếng động gì.
Màn xe được xốc lên, lộ ra một khuôn mặt lạnh nhạt mà cao quý, ánh mắt nhìn về phía Phần Khưu sơn, chợt một con mèo cũng sáp đến và nhìn theo.
U Phi hơi nhíu mày, không ngờ thời gian ngắn như vậy mà nó đã mở đến trình độ thế này, tốc độ lục đạo luân hồi chiếm đoạt các thế giới cũng tăng nhanh.
U Phi nhìn thấy hành vi của Như Ý Hầu thì biểu cảm hơi thay đổi, nguy rồi.
Tất cả trăm vạn thi binh và hàng trăm thi tướng đều chết trận ở vùng núi non liên miên trùng điệp này.
Tuy họ đã bị giết nhưng khi khí trong cơ thể cũng lan tràn ra khắp xung quanh, bao phủ một tầng khói đen sền sệt.
Mà mảnh đất trải đầy hài cốt này cũng tương tự với tình hình ở Ngạ Quỷ đạo mà Lý Thanh Sơn đã thấy.
Mây đen sương mù đầy trời bỗng rút vào trong Ngạ Quỷ đạo, tốc độ còn nhanh hơn lúc nó trào ra.
Cuồng phong dâng trào, bầu trời sáng sủa trong xanh.
Đám tu sĩ Liễu Trường Khanh đều lộ ra vẻ ung dung, xem ra thi vương kia đã bó tay hết cách, lựa chọn từ bỏ.
Lý Thanh Sơn và Hoa Thừa Tán nhìn nhau mà đều ngơ ngác.