Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1046 - Chương 1049: Tử Nhi

Chương 1049: Tử Nhi

Họ tận mắt thấy Ngạ Quỷ môn mở ra như thế nào, đầu tiên là hút hết thi khí âm khí trên dưới Phần Khưu sơn.

Cái này tuyệt đối không phải là bỏ cuộc, mà càng giống dấu hiệu mãnh liệt bạo phát hơn.

“Cẩn thận!”Mặt đất rung chuyển, tựa như có một con thần ma viễn cổ muốn tỉnh dậy từ trong cơn ngủ mê, sau đó hủy diệt thế giới bên này vậy.

Lý Thanh Sơn bỗng hiểu ra, có lẽ tất cả những thứ này đều nằm trong kế hoạch của thi vương kia, mấy triệu thi binh và trăm tên thi tướng đều là vật hy sinh.

Sự rung chuyển dần lắng lại, Ngạ Quỷ môn bỗng mở rộng gấp mười lần, khiến người ta bất chợt cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

Trong lúc đó bầu trời cũng tối lại.

Lý Thanh Sơn chớp chớp mắt, chỉ thấy sương mù màu đen phun trào ra bốn phương tám hướng tựa như nước lũ, trong nháy mắt đã bành trướng đến trăm dặm.

Ở trung tâm tối tăm kia, một bộ quan tài thủy tinh bay lên cao cao.

Quan tài thủy tinh óng ánh dưới ánh mặt trời, phóng ra cầu vồng bảy màu.

Một nữ tử xinh đẹp lẳng lặng ngủ say trong quan tài, lông mi hơi rung lên rồi nàng bỗng mở mắt ra.

Một tiếng răng rắc vang lên, trên quan tài chợt xuất hiện một vết nứt, nó nhanh chóng tràn xuống rồi lan khắp toàn bộ quan tài thủy tinh.

Ping !Một tiếng vang giòn giã không khác gì ly thủy tinh rơi xuống đất vang lên, quan tài thủy tinh hóa thành bụi trắng bay đầy trời.

“Tử nhi !”Mã Siêu Quần bò ra khỏi hố trời, chỉ thấy toàn thân hắn đã bị thi khí ăn mòn, huyết nhục toàn thân khô quắt, tựa như biến thành một cụ già vậy.

Hắn vươn tay về phía bầu trời, hai mắt tuôn ra vài giọt nước mắt vui mừng.

“Mã Siêu Quần, ta đã hoàn thành việc ta đồng ý với ngươi.

”Một giọng nói chấn động tựa tiếng sấm bộc phát từ trong hố trời.

“Vâng, cảm tạ đại nhân, ngươi thấy không? Dư Sơ Cuồng! Ha ha ha ha!”Mã Siêu Quần vươn hai cánh tay về phía bầu trời tựa như điên như cuồng, bước chân hắn chợt lảo đảo rồi ngã vào trong Ngạ Quỷ môn sâu thẳm rộng lớn ở phía sau, cảm giác như từng sợi hồn phách đang rời khỏi cơ thể.

Trong lúc Ngạ Quỷ môn bạo phát, hắn đưa thân vào ranh giới giữa Cửu Châu và Ngạ Quỷ đạo, dù thi vương hết sức che chở nhưng thực lực của hắn quá thấp, tử khí đã ăn sâu vào trong cơ thể của hắn, chặt đứt một chút hi vọng sống cuối cùng, chẳng qua vẫn chống đỡ được nhờ vào một ý niệm mà thôi.

Hiện tại ý niệm đó đã được hoàn thành, cho nên hắn cũng đi tới đoạn cuối cũng sinh mệnh.

Hắn nhìn chăm chú vào phía chân trời, thân ảnh yểu điệu kia được ánh mặt trời chiếu rọi tựa như được khoác một tầng ánh sáng, bóng dáng ấy cũng dần mờ đi.

“Tử nhi, xin lỗi!”Nàng thực sự sống lại rồi sao? Nàng sống lại rồi vẫn là nàng khi xưa chứ?”Mã Siêu Quần không nghĩ nữa, mà cũng không dám nghĩ, có lẽ mục đích cuối cùng sau tất cả những nỗ lực này cũng không phải là muốn ở kết duyên ở bên nàng, mà chỉ là để nói ra hai chữ kia với nàng.

Bóng tối bao trùm tất cả.

Tử nhi cúi đầu nhìn Ngạ Quỷ môn, thân ảnh kia đã biến mất trong bóng tối, làm lòng nàng âm ỉ đau đớn.

Một cái bóng bao phủ trên đỉnh đầu, bóng Sơn Hà ấn đè xuống tựa ngọn núi lớn.

Cố Nhạn Ảnh chau mày, nữ cương thi vừa sống lại này khiến nàng cảm thấy hơi nguy hiểm.

Thế là nàng xòe quạt Ngọc Cốt, làm cho một loạt Cang Phong vô hình bay ra, chặt đứt tất cả mọi thứ.

Thân hình Hàn An Quốc phóng lên trời tựa như Kinh Long, mũi thương nhắm thẳng vào Tử nhi.

Ba người hợp lực, dù là thi vương kia thì cũng sẽ phải chịu thiệt.

Tử nhi ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ còn lại lòng trắng, rồi nàng nhanh chóng đánh một quyền về phía Sơn Hà ấn.

So sánh cánh tay nhỏ bé của nàng với Sơn Hà ấn to lớn kia thì chẳng khác nào một dẫn chứng sống sờ sờ của thành ngữ “châu chấu đá xe”.

Như Ý Hầu quát to một tiếng:“Nhận lấy cái chết đi!”Từng vòng ánh sáng bắn ra, khuấy động bốn phía, Sơn Hà ấn cũng bay trở về.

Trên mặt Như Ý Hậu đầy vè khó tin, ngực đau đớn mãnh liệt, cổ họng nếm được vị ngọt.

Hắn thu Sơn Hà ấn về, chỉ thấy bên dưới đáy ấn đã xuất hiện một vết lõm nho nhỏ, nếu nhìn cẩn thận thì thấy rõ được đó là dấu một nắm đấm.

Uy lực một quyền này của Tử nhi vô cùng khó tin, sau khi vung cú đấm này ra thì nàng cũng mượn lực phản xung mà phi thân xuống dưới, sau đó nàng ngả người về phía sau như bị bẻ gãy từ giữa lưng, chỉ thấy vài đạo Cương Phong xẹt qua bên tai nàng.

Tiếp theo nàng lập tức túm về phía sau, nắm chặt lấy một thanh trường thương, đồng thời thân hình xoay một cái, khiến Hàn An Quốc bay ra ngoài, tránh né được mũi thương.

Một loạt động tác này rất cứng ngắc, hoàn toàn không chú ý đến quán tính, trông có vẻ vô cùng đột ngột, nhưng cũng khéo léo tột cùng.

Lý Thanh Sơn để ý thấy chẳng biết từ lúc nào mà có một làn khói đen kéo dài từ sau lưng Tử nhi cho đến tận nơi sâu xa trong Ngạ Quỷ môn.

Chắc chắn thi vương kia không chỉ có lòng tốt giúp Mã Siêu Quần hồi sinh người yêu, mà còn sử dụng nàng như một con rối.

Ba người Cố Nhạn Ảnh chẳng khác gì đang giao đấu với thi vương kia cả.

Nếu chỉ xét về sức mạnh thì thực lực của “Tử nhi” chẳng áp đảo được bất cứ ai, nhưng khi thoát khỏi sự ràng buộc của Ngạ Quỷ môn thì lại phát huy hết toàn bộ tài nghệ chiến đấu.

Bình Luận (0)
Comment