“Chặt đứt luồng khói đen sau lưng nàng!”Một nữ tử cao quý từ trên trời giáng xuống, vươn tay từ phía xa xa.
Ở sau lưng Tử nhi có một con cự quỷ tựa như núi ẩn hiện, nó duỗi bàn tay khổng lồ ra, gào thét mà tới, mục tiêu chính là làn khói đen kia, loáng thoáng có khí thế của bàn tay lớn khô cằn của thi vương.
“Đây chính là chủ U Phi của Huyền Nguyệt, quả nhiên lợi hại!”Lý Thanh Sơn than thở một tiếng ở trong lòng, rồi lại phát hiện cùng là tu sĩ Kim Đan trải qua thiên kiếp thứ hai nhưng thực lực cũng có sự khác biệt một trời một vực.
Chỉ với một bàn tay này thì mười tên Văn Chính Danh cũng không phải đối thủ của nàng.
Trong nháy mắt khi U Phi xuất hiện, Tiểu An ngây người, vô thức đi ra khỏi chỗ ẩn thân.
Nàng nhìn chăm chú vào bóng người ở giữa bầu trời kia, ký ức như thủy triều mãnh liệt đập vào biển rộng bị đóng băng, khiến mặt băng nứt ra tạo nên các vết rạn, từ khi nàng tu Chu Nhan Bạch Cốt Đạo tới nay, chưa có một người nào có thể làm lòng nàng dấy lên sóng lớn như vậy ngoài Lý Thanh Sơn.
Nàng ôm đầu ngồi chồm hổm xuống đất, chỉ cảm thấy cơn đau lâu rồi không gặp kéo đến, đầu đau như muốn nứt ra.
“Quen quá, nàng là ai, ta biết rõ mà…”Chẳng qua bản thân Tiểu An không tỏa ra bất kỳ khí tức gì, mà mảnh đất này cũng bị khói đen bao phủ nên không một ai chú ý đến sự tồn tại của nàng.
Thân hình Tử Nhi bỗng hạ xuống phía dưới, cảm giác này không giống như đang bay, mà như bị bắt hạ xuống để tránh né bàn tay u linh khổng lồ kia.
“Hả!”Lòng U Phi hơi chấn động, nàng đột ngột quay đầu nhìn về phương xa, hình như nơi đó có cái gì đấy nhưng bị khói đen bao phủ nên nàng không thấy rõ lắm.
Đang trong trận ác chiến nên không có thời gian để điều tra, nên nàng chỉ hơi phân tâm rồi quay đầu lại nhìn về phía Tử nhi ngay.
Nàng là người rõ nhất phải mở rộng Ngạ Quỷ môn đến mức nào thì mới để thi vương tiến vào được, đó cũng không phải chuyện dễ, cái này còn liên quan đến pháp tắc của thế giới này, chịu rất nhiều hạn chế.
Trong số biết bao nhiêu tông phái ma môn năm xưa, chẳng thiếu môn phái coi trời bằng vung, nhưng chỉ có Huyền Âm tôn mới lấy việc mở Ngạ Quỷ đạo a để uy hiếp.
Chỉ cần “Vương” không thể tiến vào thì sẽ không thể lay động căn cơ của Cửu Châu, cho dù có phái nhiều thi binh thi tướng ra nữa, hay thậm chí là thi soái thì cũng khó trốn kết cục bị tiêu diệt.
Nhưng nếu thân thể thi vương ra bên ngoài thì sẽ chặn lại Ngạ Quỷ môn, như thế thì thủ hạ thi binh thi tướng cũng không thể tiến vào, kéo dài lâu thì chắc chắn sẽ bị thất bại không thể nghi ngờ.
Vậy nên thi vương tỉ mỉ đào tạo một thi thể rồi coi như “con rối”, sau đó lại dùng một luồng khí tức để khống chế, vừa để lại khe hở cho đám thi binh tiến vào, vừa khống chế được con rối kia, có thể nói là vẹn cả đôi đường.
Nếu không mau giết con rối này thì chuyện sẽ phức tạp lên.
Thân hình Cố Nhạn Ảnh lóe lên, đuổi theo rồi khua quạt chém về phía làn khói đen kia.
Trong Ngạ Quỷ môn, một con thi thú với thân hình đầy đá lởm chởm, lưng có hai cánh dữ tợn lao ra cùng với một làn khói đen, nó ôm lấy Tử nhi rồi hung ác cắn về phía Cố Nhạn Ảnh.
“Thi soái!”Cố Nhạn Ảnh rùng mình, nhanh chóng lui ra.
Trong sương đen, lại có một nam tử khoác áo đay để tang, tay cầm gậy đại tang bước từng bước rập khuôn ra khỏi Ngạ Quỷ môn, ngoài trừ sắc mặt tái nhợt thì không khác gì người sống, nhưng khí tức tỏa ra lại khiến mỗi một người ở đây đều hoảng sợ.
Thi soái, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Nam tử nhìn sang xung quanh, vẻ mặt bỗng xuất hiện sự thay đổi kinh người, hai lông mày nhăn lại, miệng hơi mở ra, vẻ mặt tựa như một nhân loại bi thương tới mức tận cùng, bắt đầu thốt ra tiếng khóc thét.
“Các ngươi chết thật thảm!”Tiếng khóc lọt vai tai tựa như tiếng mũi khoan, khiến đầu người ta quặn đau, xót thương từ tận bên trong, hận không thể lập tức kết thúc tính mạng.
“Ta không chịu được!”Một tu sĩ ôm đầu, phát ra tiếng hét thảm, một tiếng ầm vang lên, đan điền khí hải nổ tung thành một màn mưa máu.
“Lùi về sau… lùi về sau!”Liễu Trường Khanh lớn tiếng ra lệnh.
Cấp bậc chiến đấu như vậy không phải chiến trường họ có thể tham dự, chỉ là dư âm của trận chiến cũng đủ giết chết họ.
Lý Thanh Sơn cũng lùi về sau nhưng có ý cách xa đám tu sĩ, hắn nhíu mày nhìn về phía nơi sâu trong màn khói đen.
“Tại sao Tiểu An không rút lui?”Cương Phong gào thét mà đến, bước thi soái mặc áo để tang kia ngừng tiếng khóc, hai đầu gối cong cong về phía trước.
Bỗng cây gậy đại tang nhảy ra mang theo tiếng rít thê thảm như quỷ khóc mà đánh về phía Hàn An Quốc.
Nếu là tu sĩ bình thường thì chỉ nghe tiếng vang này là tâm thần muốn nứt, toàn thân bủn rủn.
Nhưng tim Hàn An Quốc rắn như thép, không hề bị lay động, vẫn vung trường thương đấu với người kia, chỉ thoáng cái mà đất đá đã bay đầy trời, kình khí tung tóe.
Chúng bao bọc một người và một thi trong đó, chỉ có tử khí và sát khí không ngừng bùng lên.
Sau khi Cố Nhạn Ảnh vung ra một đạo Cương Phong kia thì bị thi thú lưng đeo hai cánh cuốn lấy, hai người liên tục truy đuổi lượn vòng trên bầu trời, ngoài khoảnh khắc chuyển hướng thì đều không thấy rõ bóng dáng họ, chỉ nghe được hai loại tiếng gió sắc nhọn khác nhau liên tục dây dưa.