Tuy thi thú này mạnh nhưng nếu vào ngày thường thì Cố Nhạn Ảnh tự tin mình có thể giết được nó chỉ với vài chiêu, chỉ dựa vào những tấm phù lục cường đại ở trong nhẫn Tu Di thì đã có thể chém con thi thú này thành mảnh vụn rồi.
Nhưng ở bầu trời trên Ngạ Quỷ môn này, có thể sử dụng Cương Phong như thường nhưng những pháp thuật phù lục khác thì không tránh khỏi chịu ảnh hưởng.
Còn con thi thú kia thì như hổ thêm cánh, càng đánh càng hăng.
Mà tốc độ của Cố Nhạn Ảnh càng hơn một bậc, gần như không thể thất bại, chỉ cần cho nàng chút thời gian thì thi thú này chỉ có con đường chết.
Hiện tại chính là lúc thời gian cấp bách.
Như Ý Hậu đã không còn lo được chuyện liệu Sơn Hà ấn có bị tổn thương hay không, cứ tiếp tục như vậy thì e rằng toàn bộ Như Ý quận không gánh nổi, thế là hắn vươn tay chỉ xuống phía dưới, Sơn Hà ấn lập tức bay lên và biến lớn.
Thần quang trên Sơn Hà ấn tỏa sáng, cho dù tử khí có cuộn tới thì cũng bị bài xích ra, không thể tới gần.
Ngoài ra còn có một tiếng rít kỳ dị tựa như hàng vạn lời thi thầm cùng vang lên, hòa hợp với mong muốn vang vọng khắp bầu trời.
“Tử nhi” cảnh giác nhìn U Phi ở phương xa, lập tức nhạy cảm phát hiện đây là kẻ địch nguy hiểm nhất, thế là nàng không thèm nhìn tới Sơn Hà ấn ép xuống ở trên đầu nữa.
Một cái bóng khổng lồ lướt qua bên cạnh nàng, đó là một người khổng lồ một mắt một sừng, nói chính xác hơn thì là thi thể người khổng lồ biến thành thi soái.
Nó cao tới mấy trượng, bắp thịt cuồn cuộn, khổng lồ cường tráng, hai chân thì vừa ngắn vừa thô to tựa như hai cây cột to lớn.
Người khổng lồ giơ đôi cánh tay thô to ra, đẩy lên trên một cái.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, người khổng lồ thi soái bị đập cho lún xuống mặt đất, đất đá lên đến tận bên eo, toàn thân truyền ra tiếng xương nứt răng rắc.
Thi khí không ngừng xao động, gần như sụp đổ nhưng Sơn Hà ấn vẫn đứng vững.
“Tử nhi” vẫn không chịu ngẩng đầu, chỉ liếc mắt nhìn lên, nhìn chằm chằm vào U Phi, còn có quỷ ảnh to lớn như ẩn như hiện trên người nàng.
Ngạ Quỷ môn điên cuồng phun ra nuốt vào, trong thời gian ngắn đã có vài chục thi binh trào ra dưới sự dẫn dắt của mấy thi tướng.
Mấy tên thi tướng giơ tay lên, thi khí cuồn cuộn lập tức tràn vào trong cơ thể người khổng lồ thi soái.
Người khổng lồ thí soái chấn động, chậm rãi nâng Sơn Hà ấn lên, sức lực đã vượt qua Sơn Hà ấn, ngay cả Lý Thanh Sơn hiện tại cũng không làm được điều này.
Phía chân trời lại có vài luồng ánh sáng vàng bay tới, dưới sự triệu tập khẩn cấp của Như Ý Hầu, đa số tu sĩ Kim Đan ở Như Ý quận đều đang nhanh chóng tới đây.
Tuy những chưởng môn trưởng lão trong các môn phái không bị Như Ý Hậu điều động nhưng họ đều là người trong Tru Yêu Minh, Tàng Kiếm cung nhận được tin tức thì lập tức phái họ đi giúp đỡ.
Thế lực bên phía tu sĩ nhân loại cực thịnh.
Nhưng lòng U Phi lại nặng nề hơn, vì bên kia cũng có một loạt luồng khí tức mạnh mẽ tuôn ra từ trong Ngạ Quỷ môn, hình dáng khác nhau nhưng hơn nửa không phải hình người, thuộc về các chủng tộc của chúng sinh lục đạo, nhưng hiện tại đều ở trong hàng ngũ “người chết”.
Thật là trớ trêu khi chúng sinh ra với chủng tộc khác nhau nhưng chết đi lại kề vai chiến đấu.
Bất luận kẻ nào trong đó cũng đều mạnh hơn tu sĩ Kim Đan tới đây giúp đỡ, chứ không thể nào yếu hơn họ.
Chẳng có một thi quỷ nào được tôi luyện từ trong Ngạ Quỷ đạo không ngừng chém giết nuốt chửng nhau kia mà không giỏi chém giết cả.
Mà bất kể đám tu sĩ Kim Đan có bao nhiêu bản lĩnh thì khi ở mảnh đất này cũng sẽ bị hạn chế.
Kết quả sống trong mấy ngàn năm hòa bình đó là, một khi tu hành giả đạt tới cảnh giới Kim Đan thì có rất ít cơ hội đấu pháp với người khác, cũng chỉ có ba đại tông phái cũng như ba đại tông môn mới có thể dùng các loại thủ đoạn để duy trì sự tranh đấu với cường độ cao để tôi luyện đệ tử.
Hơn nữa những thi soái này còn có thể gom góp sức mạnh thi tướng thi binh vào bản thân, nên càng cường đại đáng sợ.
Ngạ Quỷ môn tương đương với một cánh cửa, một thi soái có thể đi qua cũng có nghĩa sẽ có nhiều thi soái có thể đi qua.
Đừng thấy tu sĩ Kim Đan ở thế giới Cửu Châu này cực kỳ quý giá khan hiểm, nhưng thi soái trong Ngạ Quỷ đạo thì thực sự là không thể đếm xuể.
Cửu Châu tuy lớn nhưng so sánh với bất kỳ đạo nào trong lục đạo luân hồi thì cũng đều chẳng khác gì bể nước và biển rộng.
Một khi hai bên nối liền, chỉ một con sóng trong biển rộng cũng có thể lật bể nước, nếu không thể phong ấn Ngạ Quỷ môn này kịp thời thì hậu quả khó mà lường được.
Cuốn đại chiến sắp bùng nổ vượt ngoài sự liệu của mọi người, cũng không phải là giữa nhân tộc với yêu tộc, mà là giữa người sống và người chết.
U Phi chần chừ một lúc, nhiều tu sĩ Kim Đan hợp lực như vậy, nếu hiện tại nàng đi phong ấn Ngạ Quỷ môn này lại thì vẫn nắm chắc vài phần có thể niêm phong được Ngạ Quỷ môn.
Thế nhưng thiên kim chi tử, cẩn thận trên hết, với thân phận của nàng thì thực sự không cần phải mạo hiểm như vậy, xưa nay Huyền Âm tông cũng không phải danh môn chính phái lấy sự hưng vong của thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, mục đích nàng đến Thanh hà phủ cũng không phải ở chỗ này.