Tiểu An thong dong vung phôi kiếm Thí Phật từ đằng sau lên phía trước, tiện tay khua mà cứ như đại sư thư pháp đang viết một bộ cuồng thảo, ung dung như thường, tràn đầy thích thú.
Nàng xuyên qua tấm vòng mà đám thi soái tạo nên, tất cả những thi soái ngăn cản ở chính diện trước mặt nàng đều sững sờ ở giữa không trung.
Thi soái khoác áo tang kia ngược nhìn gậy đại tang trong tay, chỉ thấy nó bỗng nứt ra từ giữa rồi lan tràn xuống phía dưới.
Hắn lại cúi đầu nhìn chính mình, một loạt vết kiếm chằng chịt khắp nơi, đầu tiên chỉ là một màu đen, sau đó toạc rộng rồi tách lìa hẳn.
Hắn lộ ra vẻ mặt không thể tin được, lấy tay che lại vết thương, mà thi khí màu đen vuỗn điên cuồng trào ra từ khe hở.
Trong phút chốc, thân hắn chia năm xẻ bảy rồi rơi từ trên bầu trời xuống.
Vừa đối mặt mà năm thi soái đã bị chém nát.
Phôi kiếm Thí Phật đúng là không có bất kỳ tác dụng ra hồn nào, chỉ là vô cùng sắc bén và cứng chắc thôi.
Nó sắc bén đến độ bất kể là thi khí hộ thể, hay là thân thể cứng rắn không thể phá vỡ thì đều như chẳng là gì với nó.
“Đó là kiếm gì? Cương phong của ta cũng chỉ đến thế.
”Cố Nhạn Ảnh khiếp sợ, tuy rằng Cương phong của nàng mạnh nhưng việc luyện chế và thu gom đều cực kỳ rắc rối, sao có thể tiện lợi như một thanh kiếm được.
Hàn An Quốc nhớ đến tình cảnh lúc nãy mình đấu với thi soái mặc áo tang kia mà cảng cảm thấy nói không nên lời.
Vốn cảm thấy đây là lúc cho yêu tộc một bài học, xử lý sạch sẽ việc ở Thanh Hà phủ nhưng giờ phút này hắn chẳng còn chút tự tin nào.
Lại nhìn sang Nguyệt Ma bên này, vậy mà cũng có sự biến hóa đáng kinh ngạc!…Toàn thân Lý Thanh Sơn cháy hừng hực, ngay cả nham thạch bốn phía cũng đều bị hòa tan thành dung nham đỏ rực chảy xuống.
Hắn cúi thấp đầu, quỳ gối nằm nhoài trong hồ dung nham, trông chẳng khác gì một vị ma thần lửa, anh hùng rơi vào đường cùng hãm sâu trong vũng bùn.
Hắn nâng một chân lên một cách chậm rãi và khó khăn, chuyển thành nửa quỳ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, tay nắm chặt thành nắm đấm rồi mở ra, cuối cùng thốt lên tiếng hét ngông cuồng về phía không trung.
Ngọn lửa điên cuồng bùng lên theo làn tóc đỏ sậm tung bay, nhuộm đỏ chân trời.
Ngưu Ma đội trời, đó là ý chí vĩnh viễn không khuất phục!Trong ngọn lửa, huyết ngục liên tục trồi ra, điên cuồng tăng vọt.
“Vậy mà hắn lại chịu đựng được!”Cố Nhạn Ảnh rất là giật mình, đó là bốn viên Kim Đan đấy.
Nói chính xác hơn là năm viên, thêm cả viên Kim Đan của Văn Chính Danh nữa.
Ngưu Ma Đại Lực, vô cùng vô tận.
Thế nhưng không đủ, vẫn chưa đủ!Muốn thắng thi vương này thì vẫn chưa đủ, còn chưa đủ để đột phá Ngưu Ma tầng thứ năm.
Lý Thanh Sơn bỗng quay đầu, ngọn lửa quấn quanh rồi biến thành hình dáng con ngươi ở trong hốc mắt của hắn, nhìn về phía một tu sĩ Kim Đan bị hủy nửa người trong lúc chiến đấu kia.
Một tiếng hổ gầm vang lên, sau đó hắn bồ nhào ra ngoài.
Trong phút chốc, mọi người đều thấy có ngọn lửa lượn lờ trên người hắn, khiến hắn hóa thành một con Xích Hổ với đôi cánh mọc trên lưng, lệ khí ngập trời, sát ý như điên.
“Yêu nghiệt dừng tay!”Như Ý Hầu lớn tiếng quát, nhưng không kịp ngăn cản, mà cũng không có sức để ngăn cản.
“Yêu nghiệt, ta muốn đồng quy vu tận với ngươi!”Tu sĩ kia cuồng dại hét lên như bị điên, Kim Đan xoay trong xoay tròn rồi tỏa ra tỏa ra ánh hào quang óng ánh, chỉ nhìn bằng mắt mà đã thấy sức mạnh đáng sợ của nó khi nó nổ tung.
Ngọn lửa biến thành vuốt hổ, ấn định nó lại, cộng thêm huyễn ảnh linh quy hiện ra khiến viên Kim Đan đang rung rung kia phải lắng lại dù không cam lòng.
Linh Quy Trấn Hải, trấn áp mọi xao động.
Mãnh hổ rực lửa lè lưỡi, cuốn viên Kim Đan kia vào trong miệng, hơi gật đầu tựa như rất vừa ý.
Sau đó nó quay đầu, liếc qua đám tu sĩ.
Trái tim của cả đám tu sĩ đều nặng nề như chìm dưới đáy vực, loạn trong giặc ngoài, thi vương, yêu ma đều vô cùng đáng sợ.
Họ chưa bao giờ nghĩ rằng trận chiến này lại trở nên khốc liệt đến như vậy.
“Yêu nghiệt kia, nhận lấy cái chết đi!”Sơn Hà ấn ầm ầm nện xuống, tuy rằng nó đã chằng chịt vết nứt nhưng thanh thế vẫn hùng vĩ như cũ.
Liệt Diễm Hổ Ma đã biến mất ở trên mặt đất, mãnh liệt lao ra ngoài kéo theo ánh lửa lượn lờ, rồi vồ lấy một tu sĩ Kim Đan bị thương khác đang ở trên mặt đất, sau đó trực tiếp nuốt vào bụng.
Tu sĩ kia cũng chuẩn bị sẵn sàng muốn tự bạo Kim Đan, nhưng nếu Lý Thanh Sơn không phát động thế công thì tất nhiên hắn cũng không tự tìm đường chết rồi, giun dế còn muốn sống huống chi đường đường là tu sĩ Kim Đan.
Nhưng đợi khi Lý Thanh Sơn phát động thế công thì tất cả đều quá trễ, vì linh quy đủ khả năng trấn áp Kim Đan trước khi nó nổ tung.
Ở đây chỉ có hai người ngăn cản được Lý Thanh Sơn, một người là U Phi, còn một người là Cố Nhạn Ảnh, nhưng họ đều không có ý ngăn cản.
Những tu sĩ khác đều chiến đấu đến kiệt sức, dù muốn cứu viện nhưng cũng phải nhìn lại xem mình có năng lực này hay không.
Tuy Như Ý Hầu liên tục điều khiển Sơn Hà ấn đánh xuống, nhưng người thì lại bay càng cao lên bên trên bầu trời, chỉ là miệng chửi bậy không ngừng thôi.
Trong chốc lát, Lý Thanh Sơn đã giết ba tu sĩ Kim Đan, hiển nhiên cũng đã nuốt ba viên Kim Đan.
Điều khiến đám tu sĩ vui mừng là cuộc đi săn của Lý Thanh Sơn đã chấm dứt tại đây, hắn lại bắt đầu luyện hóa chúng.