Trong lòng Lý Thanh Sơn cũng không khỏi hiện ra bốn chữ “phá nát hư không”, bằng không thì hoàn toàn không thể hình dung cảnh tượng trước mắt.
“Không!”Thi vương gào thét rồi lại rút hai chân khỏi Ngạ Quỷ môn và nhào tới chỗ Lý Thanh Sơn, tựa như núi Thái Sơn đổ nghiêng, thế không thể đỡ.
Lý Thanh Sơn đã tiêu hao hết phần yêu khí và khí lực cuối cùng, khôi phục hình dáng to cỡ người thường, lúc này chỉ biết ngửa đầu nhìn thi vương ập tới.
Vai hắn bỗng bị siết chặt, ngoái đầu nhìn lại thì thấy giữ chặt lấy vai hắn tựa như chim ưng vồ thỏ, sau đó mang hắn lên trên không trung.
Bàn tay lớn khô cằn mở rộng, ầm ầm chộp tới, đuổi sát mà đến, thế nhưng còn nhanh hơn Cố Nhạn Ảnh!Trái tim Lý Thanh Sơn cũng căng thẳng, lại nghe Cố Nhạn Ảnh nói:“Yên tâm!”Tốc độ chậm lại, nàng xoay người nhìn, khi ngón tay sắc nhọn của bàn tay lớn khô cằn kia sắp chạm đến mặt nàng thì bỗng dừng lại.
Nàng mỉm cười khẽ:“Xem ra chúng ta thắng ván này rồi!”Thi vương cứng ngắc đứng nguyên, cúi đầu nhìn xuống với vẻ không thể tin nổi, thân thể hắn dần tản ra theo từng vết nứt của hư không, tựa như một bức tranh lắp ráp bị phá vỡ, cái đầu cũng bị cắt thành mấy khối.
…Lý Thanh Sơn đoán ban đầu chiếc lông chim trong suốt của Cố Nhạn Ảnh có năng lực phá tan giới vực, kích nổ bầu trời Ngạ Quỷ môn.
Sức mạnh kia trải đều trong vùng không gian này, khiến cho nó trở nên yếu đuối hơn, thế nên hắn mới có thể nổ nát nó bằng một quyền.
“Cảm ơn.
”“Đâu có gì.
”Trong Ngạ Quỷ đạo, tiếng cười nhạo sắc nhọn, tiếng hừ lạnh xem thường vang lên tựa như thủy triều.
Từng đôi mắt lóe lên tia sáng xanh nhìn thi vương bị cắt nát mà lộ ra vẻ tham lam khát vọng, dường như không phải nhìn bộ thây khô, mà là người đói bụng ba ngày nhìn thấy một bàn món ngon mỹ vị.
Đúng vào lúc này, thân thể thi vương bị cắt thành mảnh vỡ dồn dập bay lượn và ghép lại với nhau, chúng phát ra tiếng gào thét điên cuồng, thế mà lại bất tử.
Quỷ Vương Hư Đỗ đứng lên khỏi mặt đất, miệng nứt đến độ khó mà tin nổi, không khác nào chiếc miệng túi lớn được mở ra, nhắm về phía thi vương rồi hút một cách điên cuồng.
U Phi chuẩn bị đã lâu, cuối cùng cũng ra tay.
Từng luồng thi khí trút xuống vị trí vết thương nứt vỡ trên cơ thể thi vương đều bị Quỷ Vương Hư Đỗ hút vào trong miệng.
Cái bụng của Quỷ Vương Hư Đỗ bắt đầu bành trướng không khác nào đang hoài thai mười tháng, thân ảnh cũng ngày càng rõ ràng, khí tức cũng ngày càng mạnh mẽ.
Cuối cùng thi vương cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn cuồng loạn vung vẩy hai tay, liều mạng giãy giụa nhưng không ngăn cản được hơi thở tuôn ra.
Lý Thanh Sơn hơi giật mình, Cố Nhạn Ảnh giải thích:“Lý do Ngạ Quỷ đạo tên là Ngạ Quỷ đạo vì thi quỷ ở trong đó chỉ có cách liên tục nuốt chửng kẻ khác thì mới ngày càng trở nên mạnh mẽ để tiếp tục sống sót.
Ngươi thấy đấy, thi vương thà giãy giụa ở đây chứ cũng không chịu lui về Ngạ Quỷ đạo là vì ở đây thì còn chút hi vọng sống, lui về thì chỉ còn kết cục bị chia thành thức ăn.
”Còn có một điều mà Cố Nhạn Ảnh chưa nói ra, lần này U Phi nuốt chửng một thi vương, tất nhiên thực lực sẽ tăng trưởng rất nhiều, mà tu vi của nàng đã đạt đến đỉnh phong của thiên kiếp thứ hai, nếu tháo gỡ được khúc mắc kia thì có khả năng cao sẽ vượt qua được thiên kiếp thứ ba, như thế thì thế cuộc ở Thanh Châu sẽ lại xuất hiện thay đổi lần nữa.
Tam Muội Bạch Cốt Hỏa cuốn tới bao vây thi vương tầng tầng lớp lớp, cắt đứt chút hi vọng sống cuối cùng này.
Thi vương bị thương nặng, lại bị Quỷ Vương Hư Đỗ áp chế nên cũng không thể ngăn cản ngọn lửa lan tràn, xương cốt đứt gãy lập tức bùng cháy, chớp mắt một cái đã bị đốt thành một đống lửa lớn.
U Phi và Tiểu An nhìn nhau từ xa xa, chia ra mà ăn, giết chết thi vương một cách triệt để.
“A, ta không cam lòng.
Ta không…”Thi vương thốt ra tiếng rên rỉ cuối cùng, không ngờ vậy mà mình lại chết ở một thế giới như vậy, chết ở trong tay một đám người như vậy.
Màu sắc ngọn lửa thiêu đốt xương của thi vương vô cùng sáng và rõ ràng, hiển nhiên thi soái và thi tướng bình thường không thể sánh được.
Tiểu An không dùng nó để tiếp tục tế luyện phôi kiếm Thí Phật, mà thu thập nó như vật báu, đây chính là mấu chốt để nàng đột phá Chu Nhan Bạch Cốt Đạo tầng thứ hai.
Ngọn lửa màu trắng cháy hừng hực, rọi sáng toàn bộ giới vực, ánh sáng cũng rọi cả vào trong Ngạ Quỷ đạo.
Vô số tiếng ngạc nhiên nghi ngờ truyền ra từ trong Ngạ Quỷ đạo, mà truyền thuyết về “lửa thánh màu trắng” được lưu truyền cực kỳ rộng rãi trong Ngạ Quỷ đạo.
Hiện tại, nó thực sự xuất hiện rồi.
U Phi lập tức bắt tay vào phong ấn Ngạ Quỷ môn.
Nàng lấy ra một vật nhọn tựa như sâm trắng, có thể thấy loáng thoáng vô số thi quỷ ôm chập vào nhau ở bên trên.
U Phi quăng nó ra, chỉ thấy nó biến lớn thành mười trượng ở giữa không trung, hình ảnh những con thi quỷ kia ngày càng rõ ràng, trông không khác gì một thanh kiếm khổng lồ được treo trên bầu trời, cuối cùng đâm vào trong Ngạ Quỷ môn một cách chậm rãi mà kiên định.
Chỉ thấy từng vết nứt màu đen đều dồn dập khép lại sau khi gặp phải thanh kiếm sâm trắng khổng lồ, không thể nào tạo nên tổn thương cho nó.