Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1144 - Chương 1151: Tà Nhãn

Chương 1151: Tà Nhãn

Lý Thanh Sơn chợt nhìn thấy hình ảnh khác ở trong tầm mắt của mình.

Hắn cảm giác tầm nhìn đi xuyên qua chuông vàng và kim thân, thậm chí còn xuyên qua da thịt xương cốt và nhìn thấy thứ quan trọng hơn.

Hắn đã nhìn thấy ma tính trong lòng Vĩnh Tín tựa như một luồng sương đen lượn lờ.

Trong lòng mỗi người đều có ma tính, Vĩnh Tín tuy là đệ tử cửa Phật nhưng tham lam và dễ tức giận, phật tính chỉ trên người bình thường.

Sau đó hắn chuyển sang nhìn tầng chuông vàng trên người Vĩnh Tín.

Nhãn cầu quỷ dị trên Phản Ma kiếm hơi rung lên, đột nhiên Lý Thanh Sơn nhìn thấy một vết đen mờ nhạt trên chuông vàng, nhưng nhìn bằng mắt thường thì chẳng thấy gì cả, dùng thần niệm tra xét cũng chẳng thu hoạch được gì.

“Đó là cái gì?”Lòng Lý Thanh Sơn hơi chấn động, vung Phản Ma Kiếm lên rồi thử chém dọc xuống theo vết đen kia.

Ánh kiếm chợt lóe, Vĩnh Tín đang muốn cười nhạo Lý Thanh Sơn thì bỗng mất sức, chợt cảm thấy toàn thân mát lạnh, hóa ra pháp y đã bị xé rách một cách lặng lẽ, lộ ra ngực và bụng với thịt mỡ trắng toát.

Linh quang chợt tắt, chuông vàng biến mất, pháp y mất đi khả năng hộ thể.

“Sao lại thế, pháp khí chuông vàng hộ thể của ta, cái này chắc chắn là ngẫu nhiên!”Vĩnh Tín trợn mắt lên vì không thể tin nổi, một món pháp khí mà bị phá hỏng một cách lặng lẽ như vậy.

Lý Thanh Sơn nhìn Phản Ma Kiếm trong tay rồi khen một câu:“Kiếm tốt!”Hóa ra vệt đen kia là vị trí khe hở của bộ pháp y này.

Hắn hơi ngạc nhiên mừng rỡ, vì sau khi có được thanh kiếm này thì hắn vẫn chưa nghiên cứu kỹ, không ngờ nó lại có dị năng thế này.

Phản Ma Kiếm vốn tên là “Tà nhãn”, điểm mạnh nhất của nó không phải là mũi kiếm sắc bén đến đâu, thân kiếm kiên cố cỡ nào mà ở chỗ nó có thể sử dụng “mắt” để nhìn rất nhiều thứ mà mắt thường không thể nhìn thấy, ví dụ như khe hở của sự vật.

Liệt Đồ có thể giết một tên ma tướng mạnh mẽ và lấy ma tâm là nhờ vào năng lực này.

Nhưng nếu không có ma tâm phù hợp làm con ngươi thì loại năng lực này cũng không thể phát huy uy lực thật sự.

Sau đó Liệt Đồ hợp làm một với kiếm, tuy dùng ma tâm của bản thân làm con ngươi nhưng vì thế mà thần trí không rõ và bị nhốt ở trong Trấn ma tháp, nên khi cận chiến với Đa Cát điên cuồng thì cũng không phát huy được uy lực của kiếm.

Cuối cùng “thân tử đạo tiêu”, Phản Ma Kiếm rơi vào trong tay Lý Thanh Sơn , vốn việc thần phục thanh Phản Ma Kiếm này cũng không phải chuyện đơn giản.

Ma tộc bình thường có được kiếm này, dù có luyện hóa ngày đêm thì ít nhất cũng mất mấy tháng mới phát huy được uy lực của nó.

Nhưng ma tính mà Lý Thanh Sơn nắm giữ thật sự quá mạnh và tinh khiết, không sợ đặc tính của Phản Ma Kiếm - thanh kiếm được ban tặng cái tên phản ma - chút nào.

Phản Ma Kiếm cam tâm bị sử dụng như là gặp được minh chủ tri kỷ, không đợi Lý Thanh Sơn dốc lòng nghiên cứu thì đã chủ động cống hiến sức mạnh.

Tựa như nhân vô thập toàn, thực ra pháp y chuông vàng hộ thể trên người Vĩnh Tín cũng không phải thiên y vô phùng, mà vẫn có khe hở.

Đặc biệt, sau khi cản một quyển của Lý Thanh Sơn thì “khe hở” kia càng rõ ràng hơn.

Nhưng cũng không phải nhìn bằng mắt thường là thấy được, may Lý Thanh Sơn có Phản Ma Kiếm trong tay mới nhìn lén được khe hở.

Tựa như hai quân đang giao chiến, đối mặt với bức tường thành kiên cố “một người giữ cổng, vạn người khó phá”, nếu tấn công chính diện một cách mạnh mẽ thì dù có mười vạn đại quân cũng khó mà giành chiến thắng được.

Nhưng chỉ cần tìm được một người dẫn đường thích hợp, kiếm ra một con đường hẹp không ai biết đến, sau đó chỉ cần phái một đội tinh binh là có thể đánh bại địch giành chiến thắng.

Phản Ma Kiếm đảm nhiệm vai trò người dẫn đường này.

“Lý Thanh Sơn , ngươi không nên tới đây, đây là Thiên Long thiền viện, ngươi không thể giết ta!”Vĩnh Tín ngoài mạnh trong yếu nói, liều mạng thôi thúc pháp lực, kim thân ngày càng lóe sáng, trong lòng thì lại than khổ:“Hóa ra thân phận thật sự của Lý Thanh Sơn là Ma tộc, giờ ta đã thấy chân thân của hắn nên chắc chắn hắn sẽ muốn giết người diệt khẩu, không để ta chạy trốn.

Sớm biết như vậy thì sao ta phải nói vài câu chọc giận hắn?”Hắn chọc giận Lý Thanh Sơn không chỉ vì lòng dạ bản thân hẹp hòi mà còn vì tự cho là chiếm ưu thế, coi Lý Thanh Sơn như cua trong rọ, muốn bắt chẹt kiểu gì cũng được.

Sao ngờ rằng Lý Thanh Sơn có thể bức hắn đến đường cùng trong sự vây công của nhiều người thế này.

Lý Thanh Sơn cười khẽ, dứt khoát nhắm hai mắt lại để thần niệm chìm vào trong Phản Ma Kiếm, tà nhãn của kiếm tỏa ra từng vòng sáng tà ma tựa như gợn sóng.

Sau đó lập tức “nhìn” thấy ánh sáng vàng tỏa ra trên người Vĩnh Tín trở nên mờ nhạt, trên kim thân của hắn xuất hiện từng vết lốm đốm màu đen, những vết này đều là điểm yếu của kim thân, trong đó có mấy điểm đen trông có vẻ cực kỳ đen đặc.

Khe hở!Lý Thanh Sơn bước ra một bước, Phản Ma Kiếm quyết chí tiến lên, xuyên qua hư không rồi đâm trúng một điểm đen.

Lý Thanh Sơn lại mở mắt ra nhưng chỉ thấy kim thân tỏa ra ánh sáng màu vàng chói lọi, làm gì có điểm đen nào, nhưng kim thân lại xuất hiện từng vết nứt ở nơi mà mũi kiếm chạm đến.

Bình Luận (0)
Comment