Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ, dồn toàn bộ sức mạnh và linh khí trên chiêu này, dốc sức đâm vào trong đó.
Cheng!Âm thanh như tiếng kim loại vỡ vụn vang lên, kim thân cứng rắn không thể phá vỡ của Phật môn vỡ tan, Vĩnh Tín như con cua không còn vỏ, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi, cũng không còn dáng vẻ kiêu căng hoành hành bá đạo nữa.
Vĩnh Tín vừa liều mạng thôi thúc mõ vừa vội vã sờ vào túi Bách Bảo, hắn còn giấu không ít linh phù mạnh, đủ để chuyển bại thành thắng.
Nhưng ngón tay hắn vừa chạm đến túi Bách Bảo thì mũi kiếm lạnh lẽo đã kề sát cổ hắn.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Lý Thanh Sơn có thể xé rách hai lớp phòng ngự của hắn một cách nhanh chóng và dễ dàng như thế, cho nên hắn hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, rất nhiều thủ đoạn đều trở thành vô dụng, đây cũng là biểu hiện của việc không chiến đấu trong một thời gian dài.
“Còn động đậy nữa thì đầu một nơi thân một nơi đấy!”Nghe Lý Thanh Sơn nói xong mà Vĩnh Tín cảm thấy cổ đau đớn, chất lỏng ấm nóng chảy dài nên hắn không dám cử động nữa.
Nhìn đôi mắt màu đỏ u ám kia mà hắn co rúm lại, vẻ mặt hắn vừa như khóc mà lại như cười, cho là Lý Thanh Sơn muốn giết người diệt khẩu nên muốn nói gì đó lấy lòng để xin hắn tha mạng.
Bình thường hắn hay nghe mấy câu kiểu thế, nhưng giờ phút này lại chẳng nói ra được lời nào.
Ào ào ào, từng chiếc xiềng xích trấn ma rủ xuống bó chặt Vĩnh Tín như chiếc bánh chưng rồi treo ở trong Trấn Ma tháp, Vĩnh Tín cố gắng bình tĩnh:“Ngươi giết ta thì bản thân ngươi cũng khó thoát cái chết!”“Nếu ngươi không muốn khích ta giết ngươi thật thì câm miệng cho ta!”Vĩnh Tín lập tức không dám nói câu nào, nhưng trong lòng lại dâng lên hi vọng, quả nhiên Lý Thanh Sơn không dám giết hắn, thế là hung tợn nghĩ trong lòng:“Đợi ta ra ngoài được thì xem ngươi bịa đặt thế nào!”“Hừ, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, loại tiểu nhân nhận hối lộ như ngươi tự làm tự chịu, lão tử còn không được nói sao? Ta vốn không muốn để ý đến ngươi mà ngươi vẫn đuổi cùng giết tận, quyết không buông tha, không chịu buông tha cho ta, còn dám bắt chước bới móc người khác, cũng không nhìn lại xem mình ở vị trí nào.
Quê hương ta có câu tục ngữ thế này, đừng có thấy người ta giản dị mà tự phụ, ngươi từng nghe chưa!”Tất nhiên Vĩnh Tín không dám trả lời.
Lý Thanh Sơn lấy một cây roi từ trong túi Bách Bảo ra, chẳng qua đây chỉ là một món linh khí thượng phẩm, hắn cũng quên mất là mình lấy được nó từ người nào rồi.
Hơn nữa, hắn cũng không giỏi dùng roi, vốn nghĩ sẽ không dùng tới mà không ngờ hôm nay lại có cơ hội dùng một lát.
Hắn nắm chặt cái chuôi và lắc mạnh một cái, sau đó quăng lên đỉnh đầu mọt vòng rồi hung ác rút ra.
Một tiếng “đùng” vang lên, trên người Vĩnh Tín chợt có thêm một vết máu, toàn thân hắn run lên rồi phát ra tiếng kêu thảm thiết như tiếng heo bị làm thịt.
Tuy hắn bị ràng buộc nhưng có linh khí hộ thể nên vốn không đến nỗi tệ như vậy, nhưng trên roi của Lý Thanh Sơn có một luồng lực trấn ma, trong lòng hắn có ma nên khó trốn khỏi sự trừng phạt.
Vĩnh Tín lại bắt đầu chửi bậy, Lý Thanh Sơn cười ha hả, đánh một roi mạnh mẽ uốn lượn như rồng như rắn về phía Vĩnh Tín, trong lòng cực kỳ sảng khoái, cảm nhận được đám tu sĩ ở bên ngoài đang tấn công Trấn Ma tháp mà cũng chẳng để trong lòng.
Đặc tính của Trấn Ma tháp này là ma tính của người bị trấn áp càng mạnh thì sẽ càng kiên cố.
Tuy Vĩnh Tín là tiểu nhân nhưng cũng không thể nói là ma tính sâu nặng.
Thế nhưng ma tính của bản thân Lý Thanh Sơn thật sự quá mãnh liệt, hắn ở trong này nên Trấn Ma tháp sẽ vô cùng kiên cố, chưa từng có tiền lệ.
Dù lại cảm nhận được sự chấn động truyền đến từ dưới chân nhưng hắn vẫn chẳng quan tâm.
Nếu vị tiền bối kia tạo ra Trấn Ma đồ lực trong lúc sáng tạo chiêu Trấn Ma tháp này thì thậm chí còn chẳng có đế tháp, tùy tiện đào đất là chui vào được, vậy còn bàn luận trấn ma cái rắm.
“A Di Đà Phật, chuyện gì thế này?”Bên ngoài Trấn Ma tháp, một vị lão tăng với râu tóc bạc trắng chợt xuất hiện, trông có vẻ rất ôn hòa trang trọng.
Đó chính là Giác Viễn thiền sư của Tục Sự viện.
“Sư phụ đến rồi!”“Thủ tọa đến rồi!”Đám tu sĩ huyên thuyên ồn ào, có người gọi sư phụ, có kẻ gọi thủ tọa, cùng lúc đó họ đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vĩnh Tín ở trong Trấn Ma tháp nên tình cảnh rối tung cả lên.
Giác Viễn hơi nhướng mày, tỏa ra một luồng khí thế vô hình khiến bốn phía chợt yên tĩnh lại.
“Vĩnh Nhân, ngươi nói xem chuyện gì thế này?”Một tăng nhân trung niên với dáng dấp trung hậu đi ra:“Sư phụ, ta cũng vừa tới, dường như là Vĩnh Tín sư huynh nảy sinh tranh cãi với một người tên là Lý Thanh Sơn nên đã lệnh chúng ta ra tay bắt người kia, thế là tên Lý Thanh Sơn kia triệu hồi cái tháp này ra rồi áp chế tất cả bọn họ ở trong đó.
”Vĩnh Nhân hòa thượng được coi là an phận thành thật ở trong Tục Sự viện, vì thế Giác Viễn cũng tin tưởng hắn nhất.
Hắn chỉ nói ra những gì mà bản thân nghe thấy chứ không biến Lý Thanh Sơn thành tội nhân như lời Vĩnh Tín bảo.