Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1146 - Chương 1153: Giác Viễn

Chương 1153: Giác Viễn

Lý Thanh Sơn !Giác Viễn chợt khựng lại, ngày xưa lúc Giác Ý mới vào Thiên Long thiền viện, hắn cũng có ấn tượng khá sâu sắc với nam tử bướng bỉnh này khi ở Đại Hùng bảo điện.

Sau đó Nhất Ý trở về, do phương trượng tự mình quy y nhưng không thấy hình bóng của tên Lý Thanh Sơn này, còn nói là hắn đã bị giam trong Trấn Ma điện, hóa ra đã ra ngoài rồi.

Chẳng biết vì sao lại tới Tục Sự viện của ta, rồi còn ra tay với Vĩnh Tín nữa.

Giác Viễn hơi tức giận khi nghe tiếng kêu thảm thiết của Vĩnh Tín, lại còn dám đánh đập để tử hắn ở ngay trước mặt hắn, như vậy có hơi không để thủ tọa Tục Sự viện là hắn ở trong mắt.

Tăng bào hắn vung lên, vốn tưởng rằng cái tháp này sẽ bị đánh bay ra ngoài, nhưng không ngờ Trấn Ma tháp vẫn không nhúc nhích.

Giác Viễn cũng lộ ra vẻ sửng sốt, đây là pháp thuật gì mà lại kiên cố như vậy!Rũ mắt nhìn thì chỉ cảm thấy ma khí um tùm tựa như chiêu trò của ma tộc, nhưng lại có sự trang nghiêm Phật giáo trái ngược hoàn toàn, lẫm liệt không thể xâm phạm, mới nghe lần đầu.

Hai tay hắn tách ra, song quyền nắm chặt lại, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi, biến ảo ra một vị hóa thân Kim Cang cao mấy trượng, vị này duỗi cánh tay cuồn cuộn cơ bắp ra ôm chặt lấy Trấn Ma tháp rồi nhổ lên.

Sức lực khổng lồ của vị Kim Cang này đâu chỉ có vạn cân, Trấn Ma tháp lập tức lay động rồi bị nâng lên từng chút một.

Lý Thanh Sơn cất roi đi rồi lạnh lùng hừ một tiếng, lúc này hắn đang ngồi khoanh chân, ma tâm tỏa ra từng vòng hào quang màu đỏ sậm, ma khí toàn thân cuồn cuộn xông thẳng lên trời, tựa như muốn phá tan Trấn Ma tháp này.

Nhưng hắn càng thôi thúc ma tâm, phóng thích ma khí thì trái lại Trấn Ma tháp càng to lớn hơn, đồng thời cũng vận Trấn Ma đồ lục nên Trấn Ma tháp lại cao thêm vài trượng.

Giác Viễn không chịu từ bỏ, hai bên lại giằng co một trận, sau đó một tiếng ầm ầm vang lên, nó lại đè lên mặt đất một cách vững vàng.

Chúng tăng đồng loạt ồ lên, vốn tưởng rằng Giác Viễn ra tay tất sẽ bắt được Lý Thanh Sơn, nhưng không ngờ tới thi triển hóa thân Kim Cang mà vẫn không lay động được cái tháp kỳ quái này.

Giác Viễn bất đắc dĩ tản kim thân đi, tuy hắn có thủ đoạn mạnh hơn có thể công phá được tháp này nhưng nếu sử dụng thì động tĩnh quá lớn, gia tộc bất hòa mà truyền đi thì rất bất lợi đối với danh tiếng của Thiên Long thiền viện.

Tên Lý Thanh Sơn này cũng thật lợi hại, dựa vào tu vi mới vượt qua thiên kiếp một lần mà đã đối đầu được với kim thân của ta, cũng không phải là hạng người có thể khinh thường.

“Lý thí chủ, mời ngươi ra ngoài, đệ tử ta đắc tội ngươi thế nào thì đừng ngại mà nói cho bần tăng nghe đôi chút, bần tăng sẽ xử lý công bằng.

”“Cả đám hòa thượng các ngươi đều thích bắt nạt người khác, bắt nạt ta thế đơn sức bạc, nếu ta đi ra thì sẽ bị các ngươi bắt nạt ngay!”Giọng nói của Lý Thanh Sơn truyền ra từ trong tháp, đám tăng nhân đều hết sức tức giận.

“Bắt nạt ngươi? E rằng điều này không khớp với những gì bần tăng nhìn thấy.

”“Sắc tức là không, mọi việc đều không thể nhìn bề ngoài, ngay cả đạo lý như vậy mà đại sư cũng không hiểu sao?”“A Di Đà Phật, bần tăng đã nhận chỉ giáo, thế cho ta hỏi đệ tử ta bắt nạt ngươi thế nào? Nếu như hắn thật sự không đúng thì bần tăng nguyện nhận lỗi tạ tội với ngươi.

”“Thái độ của vị đại sư này cũng không tệ, tốt hơn tên đồ đệ xấu xa này của ngươi nhiều.

Thôi, nếu ngươi muốn biết thì ta nói cho ngươi nghe vậy.

”Lý Thanh Sơn lập tức kể lại chuyện mình đến làm đệ tử tục gia thế nào, nghe nói đến việc đệ tử tục gia cần biếu tặng lễ vật ra sao, còn nói câu “đệ tử cửa Phật cũng nhận hối lộ” để chọc giận Vĩnh Tín, sau đó lại kể Vĩnh Tín gây khó dễ cho mình thế nào, cứ nói như vậy một hồi, cũng không thêm mắm dặm muối.

Giác Viễn nghe hắn bộc bạch thẳng thắn mà lòng cũng đã tin vài phần, hắn cũng nghe phong thanh về việc Vĩnh Tín nhận lễ vật từ lâu, nhưng vì chuyên tâm với tu hành nên cũng không để chuyện nhỏ như vậy ở trong lòng, không ngờ hôm nay lại gây ra rắc rối như vậy, nhưng chung quy hắn không thể tin hết được.

“Làm sao bần tăng tin được lời nói một phía của ngươi đây?”“Lời nói của một phía ư, hừ, lúc đó cũng không chỉ có hai người bọn ta ở đây, ngươi có thể hỏi vị Vương sư huynh tục gia kia xem ta có nói dối nửa chữ hay không.

”Đám ba đệ tử tục gia Vương sư huynh đã lùi sang một bên xem trò vui từ lúc đám tăng nhân tràn vào.

Vương sư huynh nghe Lý Thanh Sơn nhắc đến tên mình thì sững sờ, thầm mắng Lý Thanh Sơn kéo hắn xuống nước, lấy oán trả ơn.

Cuối cùng vẫn đi ra dù lòng chẳng tình nguyện, sau đó hành lễ với Giác Viễn và nói:“Đệ tử bái kiến thủ tọa.

”“Ngươi cứ nói đi, không cần lo lắng gì cả, càng không được giấu giếm điều gì, Thiên Long thiền viện không thiếu cách để tra xét tính thật giả của lời nói.

”Vương sư huynh đành phải nói rằng:“Tình huống lúc nãy cũng không khác mấy so với lời của Lý Thanh Sơn.

Chỉ là lễ nghi qua lại giữa đồng môn của bọn ta với Vĩnh Tín sư huynh không có chuyện nhận hối lộ gì, do Lý Thanh Sơn trả lời không thỏa đáng nên Vĩnh Tín sư huynh mới bùng lửa giận không tên, xin thủ tọa minh giám.

Bình Luận (0)
Comment