Hắn không dám nói dối ở trước mặt Giác Viễn, nhưng lời nói vẫn nghiêng về bên Vĩnh Tín, trong lòng rất căm giận Lý Thanh Sơn :“Dù bọn ta có nhận hối lộ thật thì có liên quan gì đến ngươi?”Chân mày Giác Viễn nhíu chặt hơn, nói như thế thì đúng là Vĩnh Tín bắt nạt quá mức rồi.
“Lý thí chủ, bần tăng đã rõ ngọn nguồn câu chuyện, ngươi đi ra đi!”“Chỉ làm rõ thì vẫn không tính, ngươi nói xem nên xử lý thế nào đi?”“Lúc ấy đúng là tiểu đồ của ta làm không thỏa đáng, trái với giới luật của Thiên Long thiền viện, tất nhiên sẽ phải vào trong Giới Luật viện chịu phạt, bần tăng nhận lỗi với ngươi.
Ngươi muốn làm đệ tử tục gia thì đó là vinh hạnh của Tục Sự viện chúng ta.
”Lý Thanh Sơn thầm khen một tiếng, vẫn là lão hòa thượng này có khí phách, hắn cũng chẳng phải hạng người dây dưa không ngớt, thế là lúc này cũng thu hồi ma tính, khôi phục thân người, sau đó phất tay thu lại Trấn Ma tháp.
Vĩnh Tín bị đánh thoi thóp, toàn thân máu thịt be bét, ngay cả sức kêu thảm thiết cũng không có.
Lý Thanh Sơn suy nghĩ chốc lát rồi cất xiềng xích trấn ma đi khiến Vĩnh Tín nặng nề ngã lên mặt đất.
“Vĩnh Tín sư huynh!”Đám tăng nhân ồ lên, đều trợn mắt nhìn Lý Thanh Sơn .
Tuy dưới cái nhìn của Lý Thanh Sơn thì Vĩnh Tín là một tên tiểu nhân tiêu chuẩn, nhưng lại am hiểu xử lý chuyện trần tục, luôn hùng hồn hào phóng với sư huynh đệ đồng môn, nhận lễ vật cũng không độc chiếm một mình mà phân chia bình đẳng nên mới được nhiều người ủng hộ như thế.
Mỗi một đệ tử trong Tục Sự việc đều khâm phục hắn, dù cho tu vi cao hơn một bậc cũng không tranh vị trí đại sư huynh này với hắn.
Giác Viễn vung tay áo lên cuốn Vĩnh Tín đến bên cạnh, từng mảnh hào quang màu vang tung xuống, lúc này vết thương trên người Vĩnh Tín dần khôi phục, hắn chậm rãi mở mắt ra rồi kêu lên:“Sư phụ!”“Hầy, Vĩnh Tín, ngươi luôn luôn thông minh nhạy bén, nhưng hôm nay lại làm ra chuyện vớ vẩn bực này.
”“Quả nhiên đại sư xử lý công bằng, tại hạ khâm phục, còn vị trí đệ tử tục gia thì không làm cũng được.
”Lý Thanh Sơn vừa chắp tay vừa nhanh chân đi ra bên ngoài Tục Sự viện.
Vĩnh Tín nhìn bóng lưng của Lý Thanh Sơn mà con ngươi tràn ngập vẻ oán độc, bình sinh chưa từng chịu sự áp bức và lăng nhục lớn như vậy, lại còn là ở trước mặt sư phụ và nhiều sư huynh đệ thế này.
Giọng nói hắn đột ngột cất cao, có chút thê thảm:“Không thể bỏ qua cho hắn, hắn là một tên ma tộc!”“Cái gì! Vĩnh Tín, ngươi không thể nói lung tung!”Giác Viễn khiếp sợ, lập tức dùng thần niệm nhìn kĩ Lý Thanh Sơn , nhưng dưới sự ảnh hưởng của Trấn Ma đồ lục nên Lý Thanh Sơn chẳng lộ chút ma khí nào.
Vĩnh Tín đỏ mắt nói:“Ta tận mắt thấy hắn ma hóa, nếu không, với thực lực của hắn thì sao phá tan pháp y và kim thân của đệ tử một cách dễ dàng được.
Nếu đệ tử nói dối thì nguyện lâm vào Địa Ngục vô gian, chịu đựng sự đau khổ vĩnh viễn.
”Sắc mặt Giác Viễn thay đổi, đệ tử cửa Phật mà dám thề độc thế này thì cơ bản sẽ không giả dối.
Ma tộc chính là kẻ thù của Phật gia, không cần lo thị phi đúng sai thế nào, chỉ cần bắt được thì giết tại chỗ hoặc đánh vào trong Trấn Ma điện đều được.
Chỉ thấy Lý Thanh Sơn mắt điếc tai ngơ đối với những chuyện này, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Giác Viễn đành gào to:“Lý thí chủ, xin dừng bước!”“Đại sư còn chuyện gì muốn hỏi?”Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy cổ tay bị siết chặt, hóa ra là do bị Giác Viễn nắm chặt gắt gao.
Nếu hôm nay không báo tên Bất Nộ tăng thì chỉ sợ khó mà thoát thân, lòng hắn than thở:“Sư phụ à sư phụ, không phải lỗi do ta đâu đấy.
”“Cần làm rõ một vài việc đã.
Xin hỏi bảo tháp mà lúc nãy Lý thí chủ thi triển là pháp thuật của môn phái nào?”Lý Thanh Sơn đáp:“Đương nhiên là chính pháp Phật môn!”Hơn nữa còn là pháp môn chí cao của Thiên Long thiền viện.
“Từ nhỏ ta đã tu hành ở Phật môn, đến nay cũng hơn ba trăm năm rồi, sao ta không biết Phật gia còn có pháp thuật lợi hại thế này? Trái lại ta còn cảm nhận thấy ma khí tùm lum, hơi giống pháp thuật của ma tộc hơn?”Lý Thanh Sơn cười đáp:“Đại sư lại muốn tin vào lời nói từ một phía thì ta cũng xin thề, nếu như ta là ma tộc thì nguyện rơi vào Địa Ngục vô gian, chịu đau khổ vĩnh viễn.
”Giác Viễn bắt đầu chần chừ, ánh mắt lướt qua cổ tay của Lý Thanh Sơn rồi bỗng khựng lại, hỏi:“Ồ, làm thế nào mà ngươi có được chuỗi niệm châu này?!”Nhìn thì thấy chuỗi niệm châu này bình thường không có gì lạ, nhưng Giác Viễn nhớ rõ đây là đồ vật thiếp thân của vị tiền bối ở phía sau núi, sao lại nằm trong tay Lý Thanh Sơn được.
Lý Thanh Sơn nói:“Người khác tặng.
”“Không thể nào.
”Giác Viễn biết rõ chuỗi phật châu này có ý nghĩa đặc biệt đối với vị tiền bối kia, hoàn toàn được xem như thứ để truyền thừa y bát, chắc chắn sẽ không dễ dàng tặng đi.
“Không phải tặng thì chẳng lẽ còn cướp được sao?”Giác Viễn thầm nghĩ, vậy thì càng không thể, nhìn khắp thiên hạ có mấy người cướp được đồ trên tay vị tiền bối kia? Nếu như đúng là vị tiền bối kia tình nguyện tặng, chẳng lẽ.
ý tứ sâu xa của Lý Thanh Sơn là: Đại sư cho rằng ta nhàn rỗi đến phát chán nên mới tới Tục Sự viện làm đệ tử tục gia sao?”