Giác Viễn từ từ buông tay, hai tay tạo thành hình chữ thập rồi nói:“Bần tăng đã rõ, mời thí chủ đi thôi!”Hai tay Lý Thanh Sơn cũng tạo thành hình chữ thập, thi lễ một cái:“Đa tạ đại sư!”Sau đó, hắn nhanh chân bước về phía Thanh Hà phủ.
“Sư phụ!”Vĩnh Tín kêu lên tràn đầy vẻ không cam lòng.
Giác Viễn chậm rãi lắc đầu, ra hiệu hắn không cần nói nữa.
Nhìn bóng lưng Lý Thanh Sơn càng đi càng xa, bất kể người này là ma thì cũng có vị kia phán xét rồi!Lý Thanh Sơn rời khỏi phạm vi Đại Phật sơn thì lập tức cưỡi mây đạp gió, bay vút lên trời, khi ngoái đầu lại nhìn Đại Phật sơn thì hình như nhìn thấy bóng người Tiểu An ở trên đỉnh núi, nhưng lại như không có thứ gì.
Hắn hít sâu một hơi, thét dài một tiếng:“Non xanh còn mãi, nước biếc chảy hoài!”Giọng nói không ngừng vang vọng trong quần sơn, ngàn vạn tín đồ ở phía dưới dồn dập ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, không biết đã có chuyện gì xảy ra?Lý Thanh Sơn lại cười vài tiếng rồi quay đầu phá không mà đi, bay nhanh một mạch không nghỉ chút nào, mất một ngày một đêm để về tới Như Ý quận, tiến lên phục lệnh với Cố Nhạn Ảnh, Nhưng không tới Ưng Lang vệ mà đi thẳng đến chỗ tu hành rồi la lớn tiếng:“Cố thống lĩnh, thuộc hạ Lý Thanh Sơn đến đây yết kiến.
”Chỉ chốc lát sau là trận pháp mở ra một cánh cửa, Lý Thanh Sơn bay vào hồ nhỏ, lướt qua trăm dặm hoa sen rồi đi tới Thính Phong thủy tạ.
Cố Nhạn Ảnh đã ở đài trên hồ, cười nói từ xa xa:“Chuyến đi này của ngươi cũng không ngắn nhỉ.
”Lý Thanh Sơn đi lên đài mà không khỏi hơi rung động trong lòng, thấy Cố Nhạn Ảnh áo trắng như tuyết, đứng thẳng đón gió, phong thái tiêu sái, làm rung động lòng người mà chẳng nữ nhân bình thường nào sánh được.
Nhưng nhớ lại cuộc đối thoại lần trước thì lập tức thu hồi tâm tư, xưa nay hắn cầm được thì cũng buông được, vốn sẽ không si tình như Hoa Thừa Tán, hơn nữa lần trước còn đồng ý với nàng nên sẽ càng không thay đổi, thế là thản nhiên nói:“Gặp phải vài rắc rối nhỏ, phí chút thời gian thôi.
”Cố Nhạn Ảnh nhìn vẻ mặt, nghe giọng điệu kia mà không khỏi mỉm cười khẽ, thế là yên lòng rồi, không hổ là nam nhi quả cảm.
“Xem ra thu hoạch của chuyến này không nhỏ.
”Lý Thanh Sơn trầm ngốc chốc lát rồi cười nói:“Phải là được nhiều hơn mất, thế nào, ngươi cần ta giúp đỡ ta sao?”“Không cần phải gấp gáp, thời cơ còn chưa tới.
”Cố Nhạn Ảnh dùng quạt giấy nhẹ nhàng gõ lên lòng bàn tay, trông có vẻ đã tính sẵn trong lòng.
Lý Thanh Sơn đáp:“Vậy thì ta không khách khí nữa, cần ngươi giúp một việc nhỏ.
”“Cứ việc nói đi.
”“Ta cũng coi như đã trải qua không ít chiến dịch to nhỏ, cũng tích lũy không ít chiến lợi phẩm, thế nhưng phải dùng những chiến lợi phẩm này thế nào, chuyển thành thực lực bản thân ra sao lại là một vấn đề khó khăn, không biết ngươi có cách nào không?”Sau khi Lý Thanh Sơn giao đấu với Vĩnh Tín một phen thì phát hiện thân phận nhân loại của mình vẫn quá nhỏ yếu, nếu như không phải hắn học được Trấn Ma đồ lục, dù bản năng chiến đấu của Vĩnh Tín cực kệ nhưng vẫn có thể đẩy hắn vào đường cùng chỉ với vài món pháp khí.
Ma hóa cùng với Phản Ma kiếm là thủ đoạn cuối cùng của hắn, không tới lúc mấu chốt thì không định mang ra dùng.
Thế nên hắn muốn làm vài món pháp khí lợi hại, mà thực ra trong tay hắn không hề thiếu pháp khí, thế nhưng không dám tùy tiện lấy cái nào ra dùng cả, tựa như trông coi một núi vàng nhưng không thể khai thác vậy.
“Cái này thì dễ nói, thực ra dù ngươi không nói thì ta cũng phải nói chuyện này với ngươi, dưới lòng đất này có rất nhiều tài nguyên.
Nếu có thể lợi dụng để kinh doanh một phen thì tiền lời còn lớn hơn so với tưởng tượng của ngươi.
”“Đương nhiên như thế thì không thể tốt hơn.
”Lý Thanh Sơn cười nói, việc vô cùng khó khăn với hắn lại là chuyện cực kỳ dễ dàng với Cố Nhạn Ảnh, với sự giao thiệp của nàng thì tất nhiên sẽ có cách để xử lý những món “chiến lợi phẩm” này rồi.
Chẳng qua cũng chỉ có thế thì đôi bên mới có cơ sở để hợp tác.
Lý Thanh Sơn lấy một phần chiến lợi phẩm ra, trong đó chỉ có năm món pháp khí, tất cả đều là đồ hắn vơ vét được từ túi Bách Bảo của những tu sĩ Kim Đan ở trong trận chiến Phần Khưu sơn kia.
Trong đó không hề thiếu nhưng binh khí tùy thân mà đám tu sĩ kia dựa vào nó để thành danh, một khi để lộ một đến hai món thì sẽ lập tức bị truy xét.
Ngoài ra còn có rất nhiều đồ linh tinh như đan dược công pháp, gộp lại thì giá trị cũng không nhỏ.
“Quả nhiên thu hoạch khá dồi dào, có điều vẫn còn nhiều hơn thế nữa đúng không.
Nếu muốn đổi thì lấy hết ra đi! Thanh Sơn tiểu đệ, tỷ tỷ cũng không tham chút đồ này của ngươi đâu.
”Cố Nhạn Ảnh nói, cho dù tu sĩ Kim Đan nhìn thấy những thứ này thì cũng sẽ đỏ mắt, nhưng vẫn chưa lọt vào mắt nàng đâu.
Lý Thanh Sơn không phản đối:“Ngươi có biết ta muốn làm gì đâu? Giao dịch buôn bán thế nào cũng phải xem giá tiền có thích hợp hay không.
”Cố Nhạn Ảnh xòe quạt giấy, nhẹ nhàng vung lên:“Bảo đảm để ngươi hài lòng là được.
”Lý Thanh Sơn liếc nhìn nàng một cái:“Được! Cho này, cầm hết đi.
”Hắn lấy hết chiến lợi phẩm mình tích góp ra, trong đó thứ gì cũng có, nào là công pháp, trận pháp, pháp khí, linh khí, đan dược, bùa chú, không thiếu thứ gì cả, chỉ để lại vài tờ tử phù phòng thân.