Cố Nhạn Ảnh lướt xem sơ một lượt, ước lượng sơ qua về giá trị của nó, thỉnh thoảng bình phẩm vài câu với món pháp khí hoặc công pháp nào đó, sau đó nhét tất cả vào túi Bách Bảo, chẳng bỏ cái nào.
Lý Thanh Sơn nói:“Đồ của ta đâu?”Cố Nhạn Ảnh nói:“Trên người ta không mang theo những thứ đấy, cùng qua chỗ Kim Qua tiệm xem!”“Kim Qua tiệm? Ta không nhìn trúng món đồ nào ở đấy, ngươi lại mua lại đưa cho ta!”Binh khí chính thức năm xưa của Lý Thanh Sơn bắt nguồn từ Kim Qua tiệm này, sau khi bước vào tu hành đạo thì lại cũng có liên hệ vài lần, biết thế lực của Kim Qua tiệm rất lớn, gần như ôm đồm bán các loại đồ vật ở toàn bộ Như Ý quận.
Nếu như muốn tìm vài món pháp khí thích hợp thì đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Thế nhưng nếu mua đồ trong đó thì giá trị sẽ cao hơn nhiều.
Cố Nhạn Ảnh nói:“Cái này thì không cần.
”Hai người rời khỏi Thính Phong thủy tạ, cùng đi tới Như Ý quận thành.
Như Ý quận thành nằm ở trung tâm của toàn bộ Như Ý quận nên bao la rộng lớn hơn Thanh Hà phủ nhiều, thành quách liên miên mấy chục dặm, các kiểu kiến trúc khác nhau cao vút trong mây, đại đa số là làm bằng gỗ và đá, tự tản ra cảm giác cổ kích, nhưng đồng thời cũng tràn ngập sắc thái huyền ảo, không còn loại cảm giác thành trì cổ đại kia nữa.
E rằng các đô thị hiện đại cũng không tiên tiến và tiện lợi bằng, Lý Thanh Sơn có thể thấy rõ ràng từng chiếc xe gỗ tựa như xe điện, chuyển động dọc theo đường phố, thỉnh thoảng lại dừng lại, thả một đám hành khách xuống, hiển nhiên là tác phẩm của Mặc gia.
Lúc này đã là hoàng hôn, đèn hoa rực rỡ, nhưng thứ phát sáng không phải ánh nến, mà là linh quang lấm ta lấm tấm xen kẽ khắp phố phường, lan tràn sang bốn phương tám hướng.
Trong nháy mắt, Như Ý quận thành như ngâm trong một vùng biển sao, xa hoa.
Hiển nhiên điều này là do dụng, trông dáng vẻ của đám phàm nhân sinh sống trong đó thì hẳn là đều tập mãi thành thói quen.
Đúng là khiến cho Lý Thanh Sơn ở giữa bầu trời thán phục một phen, rồi chợt nhận ra khắp nơi trong Như Ý quận thành đều giăng đèn kết hoa, dường như đang ăn mừng gì đó, nên hỏi:“Hiện tại là ngày lễ gì sao?”Cố Nhạn Ảnh nói:“Đúng rồi, ngươi còn không biết sao, tân Như Ý Hầu đã đi nhậm chức, đêm nay ngươi có thể thấy hắn.
”“Đêm nay?”“Tối nay có một yến hội ở Như Ý hầu phủ, ngươi có thể đồng hành cùng ta.
”Tại sao ta phải tới dự yến hội náo nhiệt này?”“Vị hoàng tử điện hạ đến từ hoàng tộc Long Châu này không phải người mà Khương Phú có thể sánh được, ngươi suy tính chút đi!”Cố Nhạn Ảnh nói xong thì bay lượn mà xuống.
Lý Thanh Sơn trầm ngâm chốc lát rồi cũng đuổi theo:“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.
”Bất kể người nào làm Như Ý Hầu lần này thì chắc chắn cái đinh trong mắt cái gai trong thịt đầu tiên của họ sẽ là mình, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
…Hai người đi tới phía trước một tòa kiến trúc cao tới mười mấy trượng, Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy giống như thanh kiếm sắc bén đang nhắm thẳng lên bầu trời, bên trên có ánh sáng màu lam bạc lưu chuyển, hiện ra ba chữ lớn “Kim Qua tiệm”.
Cố Nhạn Ảnh cất bước đi vào, Lý Thanh Sơn theo sát phía sau, vừa mới bước vào trong cửa, còn chưa kịp quan sát thì lập tức có người hầu lên tiếp đón, vừa nhìn thấy Cố Nhạn Ảnh thì lấy làm khiếp sợ, khuôn mặt hiện lên vẻ kính sợ:“Đại nhân, ngài đến thị sát ạ!”Tiếng chào hỏi lớn tiếng khiến lầu trên lầu dưới có đến gần trăm tu hành giả đi xuống chỉ trong chớp mắt, họ cùng nói:“Thuộc hạ cung nghênh đại nhân!”Lý Thanh Sơn vốn tưởng rằng họ nhận diện Cố Nhạn Ảnh là Bạch Ưng thống lĩnh, nhưng nghe danh xưng này mới cảm thấy không đúng, bọn họ không phải Ưng Lang vệ, sao lại cũng xưng là “thuộc hạ”, hơn nữa tình cảnh như này cũng không giống như đang chiêu đãi khách quý.
Cố Nhạn Ảnh trả lời nghi vấn của hắn:“Ngươi không biết Kim Qua tiệm này là sản nghiệp của ta sao? Ngươi muốn pháp khí gì thì cứ việc chọn, toàn bộ Như Ý quận không có chỗ nào nhiều pháp khí hơn ở đây đâu.
”“Quả nhiên là biết cách làm giàu, giàu nứt đố đổ vách.
”Lý Thanh Sơn không khỏi nhớ tới lúc đầu khi nghe Hoa Thừa Tán nhắc đến tên nàng thì có nghe tới ba chữ “Cố lão bản”, hôm nay hắn mới hiểu rõ ý nghĩa của nó.
“Tản đi hết đi, lão Ngô, mang Lý thống lĩnh tới nhà kho xem đi.
”Cố Nhạn Ảnh phất tay để mọi người tản đi, sau đó dặn dò một tu sĩ Trúc Cơ khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, tướng mạo trung hậu.
Người này là chưởng quỹ tiếp đón khách tám phương ở trong Kim Qua tiệm.
Lão Ngô chưởng quỹ không khỏi liếc mắt đánh giá Lý Thanh Sơn , nơi quan trọng như nhà kho sao có thể để người ngoài tùy tiện đi vào, dù cho chiêu đãi khách quý thì mời đến phòng riêng là được.
Nhưng chính miệng Cố Nhạn Ảnh đã dặn dò thì hắn không dám làm trái:“Vâng, đại nhân!”Dưới sự dẫn dắt đi đến tầng cao nhất của lão Ngô chưởng quỹ, không biết họ đã đi qua bao nhiêu trận pháp cảnh báo ở suốt dọc đường đi cánh cửa, lúc này mới tiến vào trong tàng bảo khố của Kim Qua tiệm.
“Với khả năng của ta thì phá tan vòng ngoài của những trận pháp này cũng không khó, nhưng không biết mấy cánh cửa này được làm từ vật liệt gì, nó được rót đầy đại pháp lực nên e rằng có Phản Ma kiếm trong tay thì cũng khó phá tan được.
”Lý Thanh Sơn đang nghĩ như vậy thì trước mắt bỗng sáng ngời, một mảnh linh quang phả vào mặt, hắn nheo mắt lại, gần như bị lóe sáng hoa mắt, chỉ thấy có vô số món linh khí to to nhỏ nhỏ tỏa ra linh quang, xếp đầy nhà kho.