Ngô chưởng quỹ đóng cánh cửa lại, đứng xuôi tay và nói:“Đại nhân, đến rồi ạ.
”Cố Nhạn Ảnh nói:“Đi xem pháp khí ở bên trong đi.
”“Chuyện này e rằng không hay lắm.
”Ngô chưởng quỹ nhìn về phía Lý Thanh Sơn mà hơi chần chừ.
“Đừng ê a này kia nữa, nhanh đi đi!”Cố Nhạn Ảnh cười giục, giọng nói rất ôn hòa như nói với lão bằng hữu chứ không phải thuộc hạ.
“Vâng.
”Ngô chưởng quỹ đành phải đi tới phía trước một mặt vách tường phía đông, bấm pháp quyết, thầm đọc chú ngữ.
Sau đó vách tường trơn bóng nhẵn nhụi lại mở ra một cánh cửa, lúc này hắn xoay người lại nói một câu:“Xin lời!”Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng tới Tàng bảo khố chân chính của Kim Qua tiệm, nhìn lướt chỉ thấy gần trăm món pháp khí đủ loại được bày ra ở trong song ngăn cách.
Trong đó vừa có đao kiếm giáp trụ thông thường, vừa có các loại vật lạ, bị từng mảng ánh sáng bao phủ, nhìn không ra linh quang.
Nhưng Lý Thanh Sơn biết mỗi một món pháp khí ở đây đều cực kỳ quý hiếm, e rằng giá trị lớn hơn nhiều so với biết bao món kinh khí ở bên ngoài gộp lại.
Lão Ngô chưởng quỹ dâng một chiếc thẻ ngọc lên, thần niệm của Lý Thanh Sơn tập trung vào đó, trong đó có thông tin của gần trăm món pháp khí.
Nghĩ đến khách mời bình thường cũng chỉ có thể quyết định mua hay không mua thông qua thẻ ngọc này, không thể trực tiếp tiến vào trong nhà kho này và tiến hành lựa chọn từng đồ vật thật.
Ánh mắt Cố Nhạn Ảnh lướt một vòng, cất bước đi tới trước một tấm song ngăn cách rồi đưa tay vào trong thăm dò.
Bàn tay trắng nõn như ngọc từ từ xuyên qua tấm màng ánh sáng, lúc rút ra thì đã cầm một đôi găng tay gần như trong suốt, nó tỏa ra từng vòng linh quang tựa như lụa mỏng, đó là một món pháp khí hạ phẩm.
“Tới đây, thử cái này đi.
”“Đại nhân thật tinh tường, Khinh Ba Thủ này cũng không có gì đặc biệt đáng để giới thiệu, chỉ là vào lúc người ta đang sử dụng pháp thuật hay chiến kỹ hệ Thủy thì tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều, uy lực cũng lớn hơn rất nhiều mà thôi, rất hợp cho vị đạo hữu này sử dụng.
”Ngô chưởng quỹ nhẹ nhàng giới thiệu.
Trong lúc liều mạng tranh đấu với người khác, nói không chừng nhanh hơn một chút đã chia rõ sinh tử, huống chi là “rất nhiều”?Lý Thanh Sơn đeo bao tay lên, ngay sau đó linh quang mờ đi, rồi hắn nhận ra hai bao tay này mỏng như không vậy, còn nhìn thấy rõ cả vân tay.
Đôi bao tay tựa như sóng nước xanh biếc, nhìn xa thì có màu nhưng đeo vào tay lại không màu.
Hắn lại mở hai tay ra, yên lặng vận chuyển linh khí, tâm niệm vừa động thì đã có một xoáy nước nho nhỏ sinh ra, toàn bộ quá trình thuận lợi như thường, phảng phất như nước chảy thành sông.
Trong lòng Lý Thanh Sơn vui vẻ, có vật này trong tay thì chắc chắn có thể phát huy uy lực của Bác Thương Hải gấp bội, thích hợp để hắn sử dụng hơn cả Trọng Thủy kiếm.
Nếu lúc tranh đấu với Vĩnh Tín mà có hai bao tay này thì hắn tự tin có thể đánh tan bộ pháp y của tên kia chỉ bằng một quyền.
Lão Ngô chưởng quỹ cũng âm thầm hoảng sợ, tuy xoáy nước kia chỉ to bằng ngón tay cái, nhưng tiếng gào thét mà nó phát ra lại như tiếng rồng ngâm, kình lực mà nó ẩn chứa có thể xuyên núi phá đá.
Mà đây mới chỉ là thử nghiệm, nếu thật sự thi triển pháp thuật một cách chăm chú thì không biết có uy lực cỡ nào!“Được, đây tính là một món!”Lý Thanh Sơn quả quyết nói, đeo lên tay rồi cũng không lấy xuống, tiếp tục đi chọn.
Thỉnh thoảng hắn lại kinh ngạc cảm thán, cảm giác như mỗi một món pháp khí đều vô cùng mạnh vậy.
Hơn nữa gần như phần giới thiệu của các loại pháp khí đều rất dài, giới thiệu đủ loại thông tin về pháp khí.
Hắn vốn thiện chiến hiếu chiến, gần như thấy bộ pháp khí nào là trong đầu cũng hiện ra chiến thuật có thể phát huy uy lực của nó nhiều nhất, cho nên càng tốn thời gian.
“Quá chậm, cứ như ngươi thế này thì sẽ bỏ lỡ yến hội mất, để ta chọn đi!”Cố Nhạn Ảnh đợi một lúc thì gấp quạt giấy lại, vươn tay ra.
Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy một luồng gió mát thổi qua, thẻ ngọc lập tức bay đến tay nàng, thế là hắn nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Cố Nhạn Ảnh chăm chú kiểm tra, tuy tất cả những pháp khí này đều thuộc về nàng nhưng nàng cũng không biết hết tất cả chúng được.
Nhưng tốc độ của nàng thực sự nhanh hơn Lý Thanh Sơn nhiều, chẳng mấy bao lâu đã chọn thêm được một viên ngọc bội, một cái đai lưng, một bộ giáp mềm mại, một đôi giày, tất nhiên tất cả đều là pháp khí, mỗi một món lại có uy năng kỳ lạ.
Tất nhiên Lý Thanh Sơn không thể nghi ngờ ánh mắt và kiến thức của nàng, chỉ có thể đón nhận.
Nhìn gò má tuyệt mỹ nghiêm túc suy tư của nàng mà không khỏi có cảm giác hơi khác thường, dường như bị nữ bằng hữu có tiền mang theo chọn một bộ y phục đắt giá vừa người, tham gia một bữa yến tiệc xa hoa.
Lý Thanh Sơn tự nở nụ cười, tà tâm vẫn chưa chết sao? Hắn rũ bỏ hết những suy nghĩ kia sang một bên, mặc hết tất cả những đồ Cố Nhạn Ảnh chọn lên người, toàn thân sáng rỡ hẳn lên, khí khái hào hùng bừng bừng.
“Lý thông lĩnh mặc đồ thế này thật là vô cùng tiêu sái!”Lão Ngô chưởng quỹ cũng đã hỏi thăm ra thân phận của Lý Thanh Sơn nên hấp ta hấp tấp cùng tán thưởng, nhưng trong lòng lại nói:“Bất kể ai có năm món pháp khí trên người thì cũng tiêu sái phi phàm thôi, chẳng qua có phát huy được tác dụng của chúng hay không mới là điều đáng để đoán.
”“Vậy cũng gần đủ rồi.
”Cố Nhạn Ảnh đánh giá Lý Thanh Sơn , đăm chiêu nói.