Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ, cũng hết sức hài lòng, chỉ cần luyện hóa toàn bộ mấy món pháp khí này thì thực lực sẽ tăng cao mấy lần, có thể bù đắp cho sự chênh lệch thực lực khi ở trong thân phận tu sĩ nhân loại.
Trong rất nhiều trường hợp không tiện thi triển năng lực yêu ma thì sẽ không còn lúng túng nữa.
Hiện tại, nếu để hắn vào Trấn Ma điện lần nữa thì tầng thứ bảy hắn cũng dám xông vào một lần.
“Ta còn có thể chọn thêm vài món không?”Cố Nhạn Ảnh cười nói:“Cho ngươi tất cả pháp khí ở nơi này cũng không sao, chẳng qua mang năm món pháp khí gần như đã là cực hạn, nhiều hơn nữa thì pháp khí sẽ có sự xung đột lẫn nhau, trái lại không tiện sử dụng.
”Nếu như không phải những món pháp khi này đều thuộc về hệ Thủy, mà Lý Thanh Sơn lại có Linh Quy với thiên phú khống chế nước gần như là thần thì việc đồng thời sử dụng ba món pháp khí đã là cực hạn.
Vĩnh Tín nhận hối lộ nhiều năm, số pháp khí trong tay chắc chắn không chỉ là ba món kia, lúc đối địch với Lý Thanh Sơn cũng chỉ lấy ba cái ra để dùng.
Lão Ngô chưởng quỹ trố mắt ngoác miệng, tuy Cố Nhạn Ảnh luôn rộng rãi với người khác, nhưng hài phóng đến mức này thì chưa từng thấy, đến cùng người này có tài cán gì mà được nàng ưu ái như vậy.
“Được, coi như là để ở chỗ này của ngươi, đợi khi ta nghĩ ra thứ gì thì lại nói! Ồ, cái này là lò luyện đan sao?”Ánh mắt Lý Thanh Sơn thoáng nhìn thì thấy một đỉnh lò trắng tinh tựa như được điêu khắc từ bạch ngọc được treo trên vách tường phía trên song ngăn cách.
“Không sai, lò này tên là Tiêu Ngọc lò, tuy chỉ là pháp khí trung phẩm nhưng giá trị lại là số một trong đám pháp khí ở đây.
”Lão Ngô chưởng quỹ nói, vốn pháp khí lò luyện đan hiếm thấy như vậy là dễ bán nhất, nhưng vì giá quá cao nên sau khi nhiều tu hành giả xem thì cũng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
“Ta còn muốn Tiêu Ngọc lò này.
”Ánh mắt Lý Thanh Sơn sáng ngời, lập tức nói.
Từ khi Như Tâm đưa Thủy Thần ấn cho hắn thì hắn vẫn muốn tìm món đồ thích hợp để đưa cho nàng, Tiêu Ngọc lò này thực sự là món quà phù hợp nhất.
Cố Nhạn Ảnh nói:“Ta không biết ngươi còn biết luyện đan cơ đấy.
”“Có một vị bằng hữu rất am hiểu chuyện này.
”Cố Nhạn Ảnh cười nói:“Là mỹ nhân tên Như Tâm của Y gia nhỉ! Ngươi cũng là một tên đa tình đấy.
”“Biết rõ còn hỏi, chẳng qua ta với nàng chỉ là bằng hữu tri kỷ mà thôi.
”Lý Thanh Sơn nói, với thân phận của Cố Nhạn Ảnh thì tra ra ba đời tổ tông nhà hắn cũng chẳng có vấn đề gì, biết Như Tâm cũng không có gì kỳ lạ.
“Nghe ngươi nói vậy thì là muốn tặng thứ này cho nàng sao?”Cố Nhạn Ảnh nhẹ nhàng nhảy một cái rồi cầm Tiêu Ngọc ở trong tay, kích cỡ của nó chỉ ngang một nắm tay, do ba cái chân đế uốn lượn chống đỡ, bên ngoài có hoa văn những áng mây, trông rất linh lung tinh xảo.
“Đúng vậy.
”“Ngươi có biết lò luyện đan này còn quý hơn nhiều so với năm món pháp khí trên người ngươi hay không.
”Lý Thanh Sơn đáp:“Thế thì có liên quan gì?”“Tốt nhất ngươi mau chóng luyện hóa đống pháp khí này đi, vì có lẽ đêm này sẽ có một trận chiến ác liệt.
”Cố Nhạn Ảnh tiện tay vứt Tiêu Ngọc lò cho Lý Thanh Sơn rồi đi ra phía ngoài nhà kho.
Lý Thanh Sơn kinh ngạc:“Trận chiến ác liệt?”Như Ý hầu phủ tọa lạc ở trung tâm quận thành, bốn phái có tường cao bao quanh, trên dưới có lỗ mai châu, binh sĩ đi lại ở phía trên, cảnh giác nhìn kỹ bốn phía, tất nhiên cũng lộ ra một cỗ uy quyền, đó là một thành trong thành.
Một nam tử trung niên dáng dấp quản gia với thân hình hơi mập đứng bồi hồi ở cửa chính, liên tục ngóng trông mặt trăng trên bầu trời để ước chừng thời gian, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, sao giờ này Cố thống lĩnh còn chưa tới.
Đang nghĩ thế thì một bộ bạch ý phá không mà tới, đó là một nữ tử tuyệt đẹp với bộ đồ trắng như tuyết, khóe miệng nàng nở nụ cười khẽ, nhẹ nhàng phe phẩy quạt Ngọc Cốt, tựa như đột nhiên xuất hiện rồi một cơn gió nhẹ dấy lên, tay áo trắng như tuyết khẽ tung bay.
Một nam tử cao lớn theo sát phía sau, khuôn mặt màu đồng, mày rậm mắt to lẳng lặng đứng ở phía sau cô gái tuyệt đẹp kia tựa như thị vệ, nhưng trên người không có chút cảm giác thấp kém nào, trái lại còn có xu thế không giận tự uy.
Đó chính là Cố Nhạn Ảnh và Lý Thanh Sơn , đây còn là lần đầu tiên Lý Thanh Sơn tới Như Ý hầu phủ này, kiếp trước hắn cũng từng đi dạo chơi ở cố cung, hoàng cung trải qua hai đời Minh - Thanh nguy nga quả thật đơn sơ so với hầu phủ này.
Nhớ tới đây là hầu phủ của tộc Khương thị kinh doanh mấy ngàn năm, hiện tại lại bị tu hú chiếm tổ chim khách, đổi chủ mà không khỏi nghĩ đến một câu nói hắn từng đọc được, đôi môi hơi nhúc nhích, tự lầm bẩm.
Chỉ có Cố Nhạn Ảnh nghe rõ từng lời của hắn:“Chim én nơi lâu đài họ Vương, họ Tạ ngày trước.
Nay bay vào những nhà dân chúng bình thường.
”Nàng không khỏi liếc mắt một cái, lòng hơi kinh ngạc, trông tiểu tử này hào sảng như thế, mà không ngờ lại có tài văn đến thế.
“Cố thống lĩnh, cuối cùng ngài cũng tới rồi, điện hạ nhà ta chờ ngài đã lâu, ngài không đến nữa thì tại hạ sẽ bị phạt mất.
”Quản gia kia nhìn thấy Cố Nhạn Ảnh mà khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng, lập tức hành lễ nghênh đón.