”“Hiếm khi Cố thống lĩnh có thể nhớ tới tiểu nhân vật như tại hạ, được nghênh đón Cố thống lĩnh lại càng là vinh hạnh của ta.
Mời hai vị đi theo ta.
”Quản gia vươn tay ra mời rồi đi trước dẫn đường.
“Không cần, e rằng ta còn quen thuộc với phủ đệ này hơn điện hạ nhà ngươi.
”Tay áo Cố Nhạn Ảnh vung lên, hóa thành một bóng trắng lướt vào trong cửa.
Quản gia gấp rút theo sau, tốc độ cũng nhanh khiếp người, theo sát ở phía sau Cố Nhạn Ảnh tựa như hình với bóng, còn cất cao giọng hô lên:“Cố thống lĩnh giá lâm.
”Hiển nhiên đây là do Cố Nhạn Ảnh chưa sử dụng toàn lực, nhưng có thể sánh với tốc độ bình thường của nàng thì cũng đủ thấy được sự phi phàm rồi.
Trong lòng Lý Thanh Sơn khiếp sợ, lúc nãy mới phát hiện vị quản gia họ Trịnh nhìn như người hầu kia là một tu sĩ Kim Đan, nhưng mà hắn ẩn giấu khí tức bản thân quá tốt, lại còn có biểu hiện cực kỳ khép nép, cho nên hồn nhiên không hề có khí thế của tu sĩ Kim Đan chút nào, ngay cả Lý Thanh Sơn cũng nhìn lầm.
Đến cùng vị tân Như Ý Hầu này là nhân vật thế nào, muốn kết bạn với tu sĩ Kim Đan thì dễ chứ muốn người đó làm kẻ hầu thì lại là chuyển xa xỉ không thể tưởng tượng nổi.
Lý Thanh Sơn đi theo hai người, xuyên qua từng tòa cửa thành, đi thẳng tới trung tâm hầu phủ thì lập tức thấy một tòa cung điện bao la tráng lệ, ánh trăng chiếu rọi xuống trông như bị một tầng hào quang đỏ thẫm bao phủ vậy, tựa như đám lửa lớn đang bùng cháy.
Bên trên đài cao ở trước điện là một nam tử đầu đội mũ miện cao, thân mặc hoa bào đứng chắp tay đón gió.
“Nhạn Ảnh, nếu ngươi còn không đến thì ta sẽ nhịn không được mà muốn mở tiệc trước.
”Giọng nói kia không những chói tai mà thậm chí còn kèm theo chút thê thảm, tựa như loài lang sói hú trong đêm trăng, xé rách bầu trời, khiến người ta hận không thể bịt tai lại.
Lý Thanh Sơn nheo mắt, chỉ thấy khuôn mặt của nam tử kia hơi đen, đôi mắt hơi lồi, trên mắt phải còn có một vết tích mờ nhạt, khuôn mặt không hề tuấn mỹ, kém xa vẻ phong lưu tiêu sái của Như Ý Hầu Khương Phú.
Nhưng chỉ đứng yên ở chỗ kia thôi mà đã toát ra vẻ âm trầm thô bạo, đó không phải thứ mà Khương Phú sánh được.
Lại nhìn áo bào hắn mặc trên người cũng không phải là hoa văn giao long của Như Ý Hầu mà là năm con Chân Long, đây chính là khí độ của con cháu hoàng thất Đại Hạ, chỉ nhìn thế này thôi mà Lý Thanh Sơn đã biết người này không chỉ khó đối phó hơn Khương Phú một chút, nếu như người này một lòng muốn đối đầu với hắn thì e rằng tương đương với kẻ địch vướng tay chân.
“Thập Tam…”“Ta đã là Thập Nhất rồi!”Cố Nhạn Ảnh nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nam tử tựa như một chiếc lông chim, thế nhưng lời còn chưa dứt thì đã bị nam tử cắt ngang.
Tuy ánh mắt hắn nhìn Cố Nhạn Ảnh cũng rạng rỡ phát sáng, có sự quý mến của nam tử dành cho nữ tử ưu tú, nhưng cũng chắc chắn sẽ không thay đổi tác phong làm việc của mình vì điều này.
“Mấy mấy năm không gặp mà ngươi đã tiến được hai vị trí rồi.
”Lý Thanh Sơn vốn tưởng rằng đây là vai vế được sắp xếp theo tuổi của con cháu hoàng gia, nhưng giờ nghe mới biết hoàn toàn không phải như vậy, mà tựa như một loại xếp hạng trận chiến nào đó.
“Ngươi vẫn nên gọi tên Tự Khánh của ta chứ.
”Tự Khánh nở nụ cười, ánh mắt lướt qua Cố Nhạn Ảnh rồi rơi xuống người Lý Thanh Sơn, tuy Lý Thanh Sơn đã thu liễm toàn bộ linh quang của pháp khí trên người, nhưng sao giấu được ánh mắt của hắn.
Tầm mắt kia khiến Lý Thanh Sơn khá khó chịu, bởi vì cái này không giống như đang nhìn người, mà giống như đang xem đua ngựa đấu chó hơn, vừa xem vừa đánh giá ưu khuyết điểm ở trong lòng.
“Đây là thuộc hạ của ngươi à, xem ra ngươi còn chưa quên truyền thống của Long Châu, chẳng qua ánh mắt vẫn hơi khác, chỉ là một Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, còn có một thân pháp khí này, chỉ sợ hắn vẫn không thích ứng được.
”Cố Nhạn Ảnh nói:“Ta thấy Tự Khánh ngươi ở Long Châu quá lâu nên tâm mắt quá hạn hẹp rồi.
”“Thật sao?”Tự Khánh nhìn chăm chú vào Lý Thanh Sơn trong chốc lát rồi mỉm cười nói:“Quả nhiên kiềm chế sát khí, không để lộ ra ngoài, tựa như hổ nghỉ ngơi trong rừng, nếu như có thể tiến thêm bước nữa, đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ thì đúng là để ta chờ mong.
”Lý Thanh Sơn không khỏi ngóng nhìn Tự Khánh, hồn nhiên không có vẻ tôn kính hay sợ hãi gì.
Sắc mặt Tự Khánh trở nên hơi âm trầm, ngừng cười:“Chẳng qua ngang bướng chưa được thuần phục, ngươi phải dạy bảo vị này về đạo lý tôn ti mạnh yếu nhiều hơn.
”“Cũng không phải tất cả mọi người đều có thể bị thuần phục, chúng ta đi vào thôi.
”Cố Nhạn Ảnh đổi chủ đề rồi liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái, ra hiệu hắn không cần giao đấu chính diện.
Lý Thanh Sơn rũ mắt nhìn xuống, không nói gì, hơi có ý không coi ai ra gì.
“Xin mời.
”Tự Khánh giơ tay lên rồi nói, vẫn chưa để tên Trúc Cơ này vào trong mắt, lẽ nào ngươi sẽ để ý đến một con chó đang nhe răng nhếch miệng hay sao? Huống chi còn là con chó sắp chết.
Mấy người cùng tiến vào trong cung điện, chỉ thấy hai bên cung điện có vài người đang sắp xếp mấy chục chiếc bàn, tất cả đều mặc đồ trắng, đó là thuộc hạ của Cố Nhạn Ảnh, đồng liêu trong Ưng Lang vệ.
Mà trang phục của những người khác thì chia làm vài loại màu sắc.