Vị trí ở hai bên trước nhất đều để trống, xa xa đối lập với nhau, rõ ràng đó là vị trí dành cho Tự Khánh và Cố Nhạn Ảnh, nhưng không có bố trí chủ vị, loại sắp xếp này khá kỳ lạ, cái gọi là yến hội phải là khách và chủ cùng vui mừng, tràn ngập hân hoan, thế mà nơi này lại có cảm giác như cuộc đàm phán của hai bên đối lập.
“Tham kiến Cố thống lĩnh.
”Khi đám Bạch Lang nhìn thấy Cố Nhạn Ảnh thì đồng loạt dồn dập đứng lên hành lễ, Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn Hàn Quỳnh Chi một cái, Hàn Quỳnh Chi cũng yên lặng nhìn lại.
Lý Thanh Sơn gật đầu với nàng rồi lại tìm kiếm bóng dáng Vương Phác Thực, nhưng khóe mắt liếc một lượt lại bất ngờ phát hiện một người quen, đó là Tiền Dung Chỉ.
Tuy Tiền Dung Chỉ ngồi ở hạng chót nhưng cũng toàn thân áo trắng, không biết khi nào lên cấp Bạch Lang vệ.
Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười với Lý Thanh Sơn, dịu dàng như nước chẳng thể tả xiết.
Đương nhiên sau khi đạt Trúc Cơ thành công, Tiền Dung Chỉ sẽ không tiếp tục đảm nhiệm vị trí Xích Lang vệ phổ thông nữa.
Sau khi nàng đến gặp Cố Nhạn Ảnh thì đã được giữ lại làm Bạch Lang vệ.
Lý Thanh Sơn nhíu mày, cảm giác khí chất của Tiền Dung Chỉ lại thay đổi rồi, cảm giác âm u lạnh lẽo kia gần như đã biến mất hoàn toàn, thế nhưng Lý Thanh Sơn vĩnh viễn không bao giờ quên sự điên khùng của nàng.
“Nữ nhân này trở nên nguy hiểm hơn rồi, ai mà trêu chọc nàng thì e rằng sẽ gặp phiền phức không nhỏ.
”Nhưng hắn không biết, ở trong cái nhìn của Tiền Dung Chỉ thì sự thay đổi của hắn càng đáng ngạc nhiên hơn, điệu bộ vênh váo tựa như mãnh hổ dạo chơi trong rừng, như viết chữ “vương” ở trên trán, nhưng lại thu hết tất cả nanh vuốt lại, càng không dễ dàng bày ra sự hung ác nghiêm khắc.
“Vốn tưởng rằng có thể rút ngắn khoảng cách với hắn, không ngờ hắn vẫn mạnh như vậy!”Ngay lúc hai người thay đổi chủ ý thì một thiếu nữ có mày rậm mắt to, cùng với vẻ mặt sáng ngời đã cất cao giọng chào hỏi:“A tỷ, mau tới đây ngồi!”Lý Thanh Sơn để ý tới bộ trang phục Bạch Lang thống lĩnh của cô gái kia, hơn nữa ghế chỉ hơi thấp hơn Cố Nhạn Ảnh thì thầm nghĩ:“Nàng chính là trợ thủ Bạch Lang thống lĩnh của Cố Nhạn Ảnh! Không ngờ lại có dáng dấp thế này, mặc dù trông nàng vẫn cứ như thiếu nữ, nhưng số tuổi thật sự không chỉ có như vậy.
Như vậy cũng chứng minh thiên phú của nàng cực cao, lúc còn cực nhỏ đã có tu vi vô cùng cao, tất nhiên tốc độ già đi cũng trở nên chậm hơn, cho nên đến giờ mới vẫn trông như thiếu nữ.
”Cố Nhạn Ảnh nói:“Trong trường hợp chính thức thì phải gọi ta là thống lĩnh hoặc đại nhân.
”“Liên quan gì cơ chứ!”Thiếu nữ mày rậm bĩu môi, vẻ mặt và cử cũng như thiếu nữ bình thường.
Nhưng sau khi trải qua sự việc trước cửa, Lý Thanh Sơn thực sự không dám khinh thường, cứ nhìn nàng chăm chú.
Tuy nàng đã thu liễm khí tức đến mức gần như không còn xíu nào, thế nhưng nhờ có cảm ứng của Linh Quy mà hắn vẫn dò ra đôi chút.
Quả nhiên, nàng cũng là tu sĩ Kim Đan!Thiếu nữ mày rậm bỗng lườm Lý Thanh Sơn một cái, nói một cách dữ dằn:“Nhìn cái gì mà nhìn!”Lý Thanh Sơn tiếp tục rũ mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Tự Khánh mỉm cười nói:“Bảo Nhi muội muội không đợi kịp từ sớm.
Hôm nay coi như gặp lại cố nhân, cũng không cần quá câu nệ những quy củ này, mời ngồi!”Cố Nhạn Ảnh vừa ngồi xuống thì thiếu nữ mày rậm đã dựa sát lại, tựa ở bên cạnh nàng:“Ta cũng ngồi ở đây!”Vốn tưởng rằng mỗi người một ghế, dựa vào tu vi và thân phận mà xếp dần về phía sau theo cấp bậc thứ tự rõ ràng.
Nhưng nàng càng muốn ngồi cùng Cố Nhạn Ảnh, cũng may ghế rất lớn nên hai người ngồi chung cũng không chật lắm.
Tự Khánh cau mày nói:“Thứ quê mùa, không biết lễ nghi thì cũng thôi đi, Tự Bảo ngươi đừng làm rối loạn quy củ!”“Hừ, ngươi là hoàng tử thì ta cũng là hoàng nữ đấy! Dựa vào cái gì ta phải đứng sau ngươi một chút, Tự Khánh, nể mặt ngươi mới gọi một tiếng hoàng huynh, có tin ta đánh ngươi đến mức gọi tỷ tỷ luôn không!”Tự Bảo bỗng đứng dậy, hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt, nhướng đôi lông mày rậm lên cao, toát ra khí thế không hề kém Tự Khánh, hơn nữa còn có vài chỗ khá giống với Tự Khánh.
“Tại Thăng Long hội lần sau, ngu huynh sẽ lĩnh giáo, chỉ sợ ngươi không dám tham gia thôi!”Lý Thanh Sơn rất bất ngờ, nghe lời hai người này nói thì chắc họ cùng là dòng dõi hoàng tộc, xa cách lâu rồi mới gặp lại, cho dù không quá thân thiết thì ngoài mặt cũng nên hòa thuận.
Không ngờ chỉ vì vấn đề chỗ ngồi, một lời không hợp mà đã đối chọi gay gắt, giương cung bạt kiếm thế này.
Thực sự như là lưu manh đầu đường xó chợ, chỉ cần một câu “ngươi nhìn cái gì mà nhìn?” và “nhìn ngươi đấy thì sao!” cũng có thể đánh một trận hung ác.
Hoàn toàn không có tu dưỡng của hoàng gia quý tộc, tu sĩ Kim Đan.
“Được rồi, Bảo nhi, ngươi muốn ngồi thì ngồi chỗ này là được, đừng như con gà chọi như thế.
”Cố Nhạn Ảnh kéo Tự Bảo một cái, Tự Bảo thuận thế dựa vào người nàng, nhỏ giọng nói bên tai nàng:“Ha ha, ta đánh hạ sự kiêu ngạo của hắn trước, sau đó ra oai phủ đầu.
”Lý Thanh Sơn chỉ thấy ở hai bên trái phải của Tự Khánh cũng có hai chiếc ghế và có hai người ngồi ở đó, vị trí chỉ hơi thấp hơn Tự Khánh một xíu, đứng dưới một mình Tự Khánh nhưng đứng trên tất cả mọi người phía sau, đại khái thân phận tương đương với Tự Bảo.
Lúc nãy, khi mấy người Tự Khánh đi vào trong điện thì cũng chỉ có mỗi bọn họ chưa đứng dậy nghênh đón.