Một là võ tướng mặc giáp trên người với bộ râu rậm rạp được tết thành bím màu trắng đen giao nhau dài từ cằm đến ngực, uy phong lẫm liệt ngồi ở đó, mở to đôi mắt mà trợn trừng nhìn Tự Bảo.
Một bên khác là văn sĩ với sắc mặt nhợt nhạt, một tay nâng cằm, một tay nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt lông màu đen, đôi con người sâu thẳm nằm sâu trong hốc mắt nhìn về phía Tự Bảo.
“Điện hạ tạm thời an tọa đi ạ, tranh cãi với nữ tử thì có ích gì.
”Giọng nói kia không chỉ không để Tự Bảo ở trong mắt mà cũng thể hiện sự đối đãi bình đẳng với Tự Bảo.
“Giả huynh nói rất đúng.
”Tự Khánh trở lại chỗ ngồi và an tọa, sau đó ra lệnh bắt đầu buổi tiệc, thế nhưng bầu không khí trong điện lại càng ngột ngạt, không hề giống muốn mở tiệc chia vui.
Lý Thanh Sơn đang muốn ngồi xuống chiếc ghế để trống bên cạnh Hàn Quỳnh Chi thì Cố Nhạn Ảnh ngoắc ngoắc tay với hắn và nói:“Thanh Sơn, ngươi ngồi ở đây đi, để trống thì rất khó coi!”Lý Thanh Sơn cũng không khách khí, đi tới ghế phụ bên cạnh Cố Nhạn Ảnh rồi tùy tiện ngồi khoanh chân, rồi lại bị Tự Bảo liếc mắt lườm một cái vì đó vốn là vị trí của nàng.
Rất nhiều Bạch Lang vệ sĩ ở phía sau đều hơi sửng sốt, đây không chỉ là vấn đề về chỗ ngồi, mà tất cả mọi mặt như tu vi tuổi tác lai lịch đều phải được tính toán cẩn thận nhất, để xem ai ở trước ai ở sau, không lộn xộn xíu nào.
Gần như vị trí chỗ ngồi có thể đại diện cho thân phận địa vị trong Ưng Lang vệ, cũng là cấp bậc lễ nghĩa cơ bản nhất.
Với thân phận của Tự Bảo mà khi muốn ngồi cùng ghế với Cố Nhạn Ảnh vẫn còn bị Tự Khánh chỉ trích là vô lễ, giờ hành động này của Cố Nhạn Ảnh lại chẳng khác gì xếp Lý Thanh Sơn ở trước tất cả mọi người, có ý nghĩa vô cùng quan trọng, nên không khỏi có nhiều ánh mắt ghen tị bắn tới, mọi người thầm giao lưu bằng thần niệm.
“Hắn là ai?”“Hình như tên là Lý Thanh Sơn, Xích Ưng thống lĩnh ở Thanh Hà phủ!”“Chỉ là Xích Ưng thống lĩnh? Hắn chỉ là một tên Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, có tài cán gì mà dám ngồi ở phía trước chúng ta chứ.
”“Lý Thanh Sơn, chẳng lẽ là cái tên thống lĩnh bế quan, rùa đen rụt đầu kia?”Từ sau khi Lý Thanh Sơn làm Xích Ưng thống lĩnh thì đã vứt hết mọi công việc cho Hoa Thừa Tán, ngoài việc cùng Hoa Thừa Tán đến Phần Khưu sơn điều tra thì chưa từng làm một chuyện nghiêm chỉnh nào, nên cũng có chút tiếng tăm trong phạm vi Ưng Lang vệ.
Tự Khánh chú ý tới:“Xem ra Nhạn Ảnh thật sự rất coi trọng người này, ta phải dặn dò một hồi, chờ sau này đừng đổ sang tay ta.
”Không đợi Cố Nhạn Ảnh nói chuyện thì Tự Bảo đã nói:“Ta thấy ngươi cũng không có bản lĩnh đó!”Đồng thời nàng cũng truyền âm cho Lý Thanh Sơn bằng thần niệm:“Tiểu tử, muốn ngồi ở vị trí của ta thì phải chờ xem lát nữa ngươi có tư cách này hay không.
”Lý Thanh Sơn chẳng hiểu gì:“Đến cùng bọn họ đang nói gì vậy, tựa như chờ lát nữa chuẩn bị đánh một trận lớn?”Hắn hơi hiểu ra, Cố Nhạn Ảnh nghiêm túc trang bị cho hắn một thân pháp khí là vì có mưu kế khác.
“Được, vậy thì lập ra sinh tử đấu đi!”Tự Khánh bỗng cảm thấy hưng phấn, thể hiện ra sự hứng thú xuất phát từ trong lòng.
“Cũng không cần như vậy, chia rõ thắng bại là được.
”Cố Nhạn Ảnh cười rồi xua tay một cái.
“Binh hung chiến nguy, sinh tử một đường, chưa chắc hắn đã có cơ hội đầu hàng xin tha.
”Tự Khánh uống một chén rượu rồi nở một nụ cười bừng bừng sát khí.
Trong lúc nói chuyện thì các loại sơn hào hải vị mà Lý Thanh Sơn chưa từng thấy được bưng lên ào ào tựa như nước chảy, đặc biệt là bình rượu ngon màu xanh nhạt kia, không tỏa ra mùi thơm nhưng Lý Thanh Sơn uống thử một hớp thì một mùi hương thơm nồng nặc nóng bừng đột ngột xông thẳng lên thiên linh, một đám lửa cay nóng rực xộc thẳng vào phế phủ, nhanh đến mức không nói nên lời.
“Rượu này dễ say, không được ham uống, chờ lát nữa còn có chuyện quan trọng!”Cố Nhạn Ảnh cố ý truyền âm nói.
“Yên tâm, ta uống càng nhiều thì càng phấn chấn, đến cùng là chuyện gì mà lại trịnh trọng như vậy?”“Chờ chút nữa ngươi khác biết.
”Đúng vào lúc này, tiếng sáo trúc truyền tới từ màn mành thăm thẳm, đó là một am thanh rung động lòng người, giọng hát du dương thể hiện cảm xúc chia ly đau khổ bất tận, ngay cả Lý Thanh Sơn cũng không khỏi hơi lung lay vì nó, chỉ biết tập trung yên lặng lắng nghe.
Một mùi hoa lan tới, từng mảnh cánh hoa hải đường theo gió bay vào đại điện, có màu trắng thuần, màu hồng và cả đỏ tươi.
Từng nữ tử với tư thái uyển chuyển trong trang phục mỏng nhẹ bồng bềnh đi tới, trông chẳng khác nào tiên tử dập dìu mà đến.
Họ múa theo tiếng sáo trúc, múa đến giữa cung điện thì bỗng tản ra, biến hóa huyền ảo thành từng vòng sáng không khác nào đóa hoa đỏ thắm bung nở, để lộ ra một nữ tử có thân hình cao gầy nhưng lại đeo mặt nạ màu trắng ở giữa trung tâm, lờ mờ phác họa ra bức tranh hoa hải đường.
Nữ tử bốn phái đã xinh đẹp như vậy, người ta sẽ càng không nhịn được mà tưởng tượng xem nữ tử ở giữa sẽ có dung mạo thế nào.
Lý Thanh Sơn loáng thoáng cảm thấy thân hình nữ tử kia hơi quen mắt.
Tiếng sáo trúc dần dồn dập, điệu múa cũng dần kịch liệt, không ngừng biến ảo đội hình, bay múa giữa không trung trong đại điện trống trải, khiến cho mọi người hoa mắt mê mẩn, càng tỏa ra sức mạnh mê hoặc lòng người.