Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1155 - Chương 1162: Gây Chuyện

Chương 1162: Gây Chuyện

Nhấp một ngụm rượu ngon trong ly, thưởng thức điệu múa rung động lòng người này, gần như ai ai có mặt ở đây điều lộ ra vẻ say mê.

Nhưng Lý Thanh Sơn để ý thấy sắc mặt của Tự Khánh vẫn là vẻ hờ hững, vô vị.

Ngược lại, một văn một võ ở bên trái hắn thì lại tập trung quan sát, mắt không chớp lấy một lần.

Cố Nhạn Ảnh nâng chén, chúc mừng từ xa:“Tự Khánh, tuy màn ca múa này không thể sánh với Can Thích chiến vũ, nhưng cũng có sự đặc sắc riêng nhỉ!”Tự Khánh đáp:“Thú vui hưởng lạc phóng đãng như vậy, chẳng trách Như Ý Hầu lại chết oan chết uổng, nghe nói hắn còn có ý đồ không nên có với ngươi, đúng là điếc không sợ súng, nếu ngươi thật sự đáp lại hắn thì e rằng thái tử điện hạ sẽ phải giá lâm Như Ý quận, tự tay giết tên cóc ghẻ đó mất.

”Tự Bảo nói:“Hoàng huynh, ngươi nỗ lực như vậy, hẳn là muốn tự mình làm thái tử thay Minh đại ca nhỉ!”“Chớ có nói bậy, sao ta có thể sánh với Minh hoàng huynh được chứ? Ngồi vững vàng vị trí Như Ý Hầu này là ta đã vui mừng rồi.

”Biểu cảm của Tự Khánh biến đổi rồi từ từ khôi phục như cũ, cuối cùng lại đưa mắt tìm đến phía Cố Nhạn Ảnh, ngồi vững được vị trí Như Ý Hầu này không thì còn phải do nàng.

Sau khi Như Ý Hầu Khương Phú và Đại tướng quân Hàn An Quốc chết trên chiến trường, ba tên trùm giờ chỉ còn lại một Cố Nhạn Ảnh, nàng đã thành người có quyền thế nhất toàn bộ Như Ý quận.

Cố Nhạn Ảnh đã ở Như Ý quận bao lâu rồi, thân thế bối cảnh cường đại, cư xử hào hiệp hiền hòa, phàm là tu sĩ ở Như Ý quận, bất kể là bên Bách Gia kinh viện hay bên các môn phái thì đều phải nể mặt nàng, thậm chí nàng còn gây ảnh hưởng được cho cả yêu tộc, thay đổi thế cuộc ở Như Ý quận.

Ví dụ như yêu ma Bắc Nguyệt với thực lực kinh người, làm nhiều việc ác, nhưng rất có tình nghĩa với nàng, vì thế Tự Khánh vừa đến Như Ý quận thì không mời ai hết mà mời Cố Nhạn Ảnh đầu tiên, lấy danh nghĩa là ôn chuyện, chứ thật ra là thăm dò phân chia cao thấp, muốn phân chia thắng bại, vị trí chủ yếu và thứ yếu.

Cố Nhạn Ảnh thay đổi tư thế ngồi, hai chân duỗi ra rồi vắt chéo, nhận rượu mà Tự Bảo dâng lên, uống một hơi cạn sạch rồi cười nói:“Vậy thì phải xem bản lĩnh của ngươi ra sao.

”Cung điện đèn đuốc huy hoàng, Hùng Cứ quan sát toàn bộ phủ thành, thậm chí là toàn bộ Như Ý quận.

Vào đúng lúc này, nơi trải dài cả vạn dặm này chính là trung tâm vì sự tồn tại của hai người là Cố Nhạn Ảnh và Tự Khánh, nói chính xác hơn thì còn có một yêu quái nữa… đó là Bắc Nguyệt.

Lý Thanh Sơn dùng thủ đoạn tàn bạo quét sạch mười mấy tên yêu soái, tuy không biết vì sao yêu tộc nội đấu nhưng thực lực khủng bố mà hắn thể hiện trong trận chiến đó đã làm cho cả Như Ý quận đều chấn động theo.

Tên của Bắc Nguyệt không còn được treo bên miệng một cách tùy ý, nhưng trở thành kẻ địch khủng bố nhất trong lòng các tu sĩ.

Ba người họ gần như có thể quyết định toàn bộ sự thay đổi thế cuộc ở Như Ý quận.

Tầm mắt của Cố Nhạn Ảnh và Tự Khánh xuyên qua điệu múa rực rỡ, tiếp xúc với nhau ở giữa không trung, tia lửa bắn ra.

Lý Thanh Sơn thì cụp mắt ngồi im, lớp giáp ánh sáng mềm mại lưu chuyển trên người đang trải qua luyện hóa.

Từ sau khi hắn ngồi xuống, ngoài há miệng lớn uống rượu thì đều tập trung tinh thần vào việc luyện hóa mấy món pháp khí trên người, chuẩn bị ứng phó với trận chiến ác liệt mà Cố Nhạn Ảnh nói tới.

Cảm giác bầu không khí bốn phía ngày càng căng thẳng, trái tim hắn lại thoáng trở nên hưng phấn.

Tự Khánh để chén rượu xuống, cất cao giọng nói:“Được, lui hết cho ta!”Các vũ công dồn dập bay xuống tựa như cánh hoa bay lượng, chia ra hành lễ với Cố Nhạn Ảnh và Tự Khánh rồi định lui ra.

“Đứng lại, ngươi hành lễ với điện hạ mà còn đeo mặt nạ, có thể nói là đại bất kính !”Võ tướng cường tráng có bộ râu kết thành bím ở bên tay phải Tự Khánh bỗng mở miệng, ánh mắt rất có tính xâm lược nhìn vào nữ tử đeo mặt nạ kia, ánh mắt kia như muốn xuyên thấu lớp mặt nạ đó.

Nữ tử lại nhẹ nhàng thi lễ nói:“Xin hỏi tôn tính đại danh của đại nhân ạ.

”Lý Thanh Sơn vừa nghe giọng nói khá từ tính, uyển chuyển êm tai kia thì đã xác định nữ tử này chính là Thu Hải Đường, lại quan sát dáng dấp nàng một cách tỉ mỉ, tuy rằng đã được lớp y phục rực rỡ bao phủ nhưng vẫn khó mà che lấp được dáng người kiêu ngạo kia, tràn ngập sự quyến rũ thành thục cám dỗ.

Hắn cười thầm trong lòng:“Thực sự là quá lâu rồi không gặp, vóc người như vậy thì có mấy người có được? Chỉ là không biết tại sao nàng lại tới nơi này dâng tặng lễ vật?”“Ác Đan, ngươi không xứng hỏi tên của ta!”“Vậy vì sao Ác Đan đại nhân lại cho ta biết?”Thu Hải Đường nở nụ cười đúng mực, nói.

“Nhưng phải xem dung mạo ngươi thế nào đã, nếu là kẻ xấu xí làm bẩn mắt ta thì ta sẽ trách phạt gấp bội.

Nếu là kẻ đẹp đẽ thì sẽ có tầng tầng lớp lớp phần thưởng.

”Ác Đan không che giấu nụ cười dâm dục trên mặt chút nào, chẳng khác gì dã thú hào sảng trực tiếp đánh giá giá trị của một nữ tử qua vẻ bề ngoài, e rằng dù là mỹ nhân khuynh thành thì trong lòng cũng sẽ không vui vẻ.

Đó là sự trắng trợn của cường giả đối với kẻ yếu, muốn gì cứ lấy.

Tự Khánh cực kỳ coi trọng lễ nghi nhưng lúc này lại chẳng nói gì, cũng cảm thấy hơi không vui vì Thu Hải Đường hành lễ với Cố Nhạn Ảnh trước, nên để mặc Ác Đan gây khó dễ cho nàng.

Bình Luận (0)
Comment