Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1156 - Chương 1163: Mắng

Chương 1163: Mắng

Nếu kẻ yếu mà ngồi ở vị trí hơi cao một tí, hay hành lễ sai trình tự thì chính là thất lễ, thậm chí là đại bất kính.

Nhưng cường giả trêu ghẹo một nữ tử ở trước mặt mọi người thì lại như chuyện đương nhiên.

Thu Hải Đường im lặng một lát, tiếng thở dài nhè nhẹ truyền ra từ dưới mặt nạ, nàng đành phải nhẹ nhàng tháo mặt nạ xuống.

Màn múa tặng lần này cũng không phải nguyện vọng của nàng, nhưng hiện tại nàng đã không còn là môn chủ Vân Vũ môn, cũng bị môn chủ đương nhiệm sai khiến, lại còn được dặn dò phải mê hoặc vị Tự Khánh hoàng tử này, nàng không chịu nên chỉ đành đeo mặt nạ qua quýt.

Môn chủ Vân Vũ môn nhìn ra nàng không tình nguyện nên cũng không muốn ép nàng quá, cảm thấy đeo mặt nạ càng có vẻ thần bí mê hoặc, nói không chừng còn đạt hiệu quả con hơn.

Mắt Ác Đan sáng lên, chỉ thấy mặt nàng trắng sáng hồng nhuận như hải đường ngủ xuân, trang trọng lộng lẫy lại quyến rũ đến tận xương, chính là tuyệt sắc giai nhân khó gặp, lại thêm dáng người kia, nếu ở trên giường thì chắc chắn là món quà cực tốt.

“Đúng là có chút sắc đẹp, ban thưởng tầng tầng lớp lớp!”“Cảm ơn đại nhân.

”Ác Đan cười nói:“Có điều, muốn lĩnh thưởng thì phải cùng ta hồi phủ.

”Nếu là nữ tử nịnh hót, thấy có cơ hội dính dáng đến đại nhân vật đến từ Long Châu thế này thì chỉ sợ sẽ đồng ý ngay lập tức.

Thu Hải Đường nói:“Tiểu nữ chân thành ghi nhớ tấm lòng của đại nhân, ngài không cần tốn kém đâu.

”Ác Đan nở nụ cười lạnh lẽo, rồi từ từ khôi phục và hỏi:“Ngươi là xử nữ chứ?”Vấn đề này có khác gì đang làm nhục người ta, Thu Hải Đường mím chặt môi không trả lời, không ngờ tu hành giả đến từ Long Châu này lại vô lễ như vậy.

“Nếu ngươi còn là xử nữ thì ta nạp ngươi làm thiếp thất.

Đương nhiên, việc này cũng cần ta tự mình nghiệm chứng trong tương lai, nếu như không phải thì cũng sẽ trách phạt trùng điệp, ha ha ha ha.

”Ác Đan như thể cảm thấy lời nói này của mình rất thú vị nên bắt đầu cười ha hả.

Trên mặt mọi người của Ưng Lang vệ đều là vẻ tức giận, tuy phần lớn bọn họ đều không nhận ra Thu Hải Đường, nhưng hiển nhiên nữ tử này do Cố Nhạn Ảnh triệu đến.

Hơn nữa, mỹ nhân của Như Ý quận mà lại bị một người ngoài sỉ nhục như vậy thì người nào cũng đều thấy tức giận thôi.

Nhưng thấy tu vi đỉnh cao của Ác Đan thì mọi người chỉ giận mà không dám nói gì.

Toàn bộ bên trong cung điện chỉ còn tiếng cười vang vọng của Ác Đan.

Tự Bảo không nhịn được, đang muốn lên tiếng thì chợt nghe một tiếng cười khẩy truyền đến từ phía sau.

“Rắm chó không kêu!”Lý Thanh Sơn liên tục nâng chén, giờ đã cảm thấy như say ba phần, nghe Ác Đan nói thế thì sao mà nhịn được.

“Tiểu tử, ngươi nói ai?!”Tiếng cười của Ác Đan im bặt, mở to hai mắt nhìn Lý Thanh Sơn như thể không thể tin nổi, chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ mà lại dám nói với hắn thế à.

Thu Hải Đường cũng xoay đầu lại, kinh ngạc nhìn Lý Thanh Sơn.

“Nơi này còn có con chó thứ hai sao? Hầy, con chó này là loại chó thuần chủng lông chỉ một màu thì tạm tha cho hắn một mạng, nếu là con chó hoang thả rắm không kêu thì ta muốn nếm thử mùi vị thịt chó.

”“Lăn ra đây cho ta!”Ác Đan nhíu mày lại, quát to về phía Lý Thanh Sơn.

Ầm một tiếng, chén đĩa trước mặt Lý Thanh Sơn cùng vỡ tan, nước ấm bắn tung tóe.

Lớp giáp mềm mại trên người Lý Thanh Sơn tản ra một lớp giáp băng nên hắn chẳng mất sợi tóc nào, chỉ từ từ đứng dậy, lại còn cầm theo một bầu rượu, giương mắt nhìn về phía Ác Đan.

“Đúng là con chó hoang! Nói chuyện mà như đánh rắm, đánh rắm như tán dóc, chẳng được nước non gì!”Cái này không còn là trào phúng hay cười nhạo nữa, mà là sỉ nhục trần trụi ngay trước mặt.

Biểu cảm của Tự Khánh cũng thay đổi, sắc mặt Ác Đan còn chuyển từ đỏ thành tím rồi lại từ tím thành đen.

Tự Bảo hì hì nở nụ cười, chẳng trách A tỷ coi trọng tên này thế, cái khác không nói chứ chỉ mỗi sự can đảm thế này cũng đã là hiếm thấy.

Thế là nàng truyền âm cho Lý Thanh Sơn:“Ngươi cứ mắng hắn đi, ta sẽ che chở cho ngươi!”Ác Đan bước một bước rồi dậm chân một cái, một tiếng nổ vang thật lớn vang lên, toàn bộ cung điện như cũng lay động theo, khí thế như núi như biển đè xuống Lý Thanh Sơn.

Thu Hải Đường chỉ phải chịu đựng dư âm mà đã cảm thấy nghẹt thở, khí thế hung ác tàn bạo thật mạnh!Lý Thanh Sơn hoàn toàn không có cảm giác gì, tiện tay đặt bầu rượu xuống và đi tới trước mặt Ác Đan, con mắt với màu trắng đen rõ ràng nhìn thẳng vào Ác Đan, loáng thoáng lộ ra tia sáng đỏ.

Trong lòng Ác Đan hơi dao động:“Loại ánh mắt này! Đáng ghét! Nếu như vào ngày thường thì ta dùng một bàn tay cũng có thể bóp chết tiểu súc sinh này, nhưng ở trên yếu hội này thì phải lấy đại cục làm trọng, không thể như vậy.

”Bên trên yến hội, khiêu khích lẫn nhau là chuyện bình thường, nếu Cố Nhạn Ảnh và Tự Khánh dây dưa với thuộc hạ của đối phương thì đó chính là mất thân phận.

Nhưng nếu như ai không nhịn được mà ra tay trước thì tình huống đó sẽ khác.

“Tiểu súc sinh, ngươi cho rằng có thể được che chở ở dưới cánh chim suốt đời được sao?”“Cẩu tạp chủng, đến giết ta thử xem nào!”

Bình Luận (0)
Comment