“Ngươi!”Ác Đan bắt lấy vạt áo của Lý Thanh Sơn, đập thẳng một quyền vào mặt hắn, nếu như trúng phải cú đấm này thì hắn sẽ nổ não chết tại chỗ mất.
Ầm! Cuồng phong khuấy động bốn phía, thổi y phục mọi người bay phất phơ.
“Thanh Sơn!”Hàn Quỳnh Chi kinh ngạc thốt lên thất thanh.
Cú đấm kia vững vàng dừng ở trước mặt Lý Thanh Sơn, nổ tung trong không trung.
Trên mặt Lý Thanh Sơn chẳng có chút sợ hãi nào, trái lại vẻ cười nhạo càng nồng đậm.
Nắm đấm của Ác Đan rung rung, trán nổi gân xanh, dáng vẻ tựa như có thể đánh xuống bất cứ lúc nào.
“Ác Đan.
”Tên văn sĩ phe phẩy chiếc quạt lông màu đen bỗng lên tiếng, nói không chừng Cố Nhạn Ảnh cố ý tìm tiểu tử này đến để làm vật hy sinh, nếu thật sự bị chọc tức rồi đánh chết Ưng Lang vệ ở trước mặt mọi người thì thế cuộc sẽ trở nên cực kỳ bất lợi.
Ác Đan chậm rãi thả vạt áo Lý Thanh Sơn ra, hưng tợn nói:“Thanh Sơn, đây là tên của ngươi đúng không, ta nhớ kỹ rồi!”“Lý Thanh Sơn.
”Lý Thanh Sơn cười rồi đính chính, thầm nghĩ:“Nếu tương lai ta không làm thịt loại cẩu tạp chủng này thì tên lão tử sẽ bị viết ngược lại.
”Một đám Ưng Lang vệ nhìn bóng lưng ngạo nghễ của hắn mà trong mắt vừa có sự thán phục lại có cả sự thương hại, không quá bất mãn với việc hắn ngồi ở hàng ghế thứ hai nữa.
Cũng như Ác Đan nói, dù Cố Nhạn Ảnh có mạnh thì cũng không thể mãi mãi che chở một người.
Đặc biệt là trong trận giao chiến giữa những thế lực lớn như vậy, một tu sĩ Trúc Cơ mà dấn thân vào, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ nhận kết cục tan xương nát thịt, khiêu khích sỉ nhục một cường giả thế này thì rất là không khôn ngoan.
Tương lai Ác Đan mà tìm được cơ hội thì chỉ dùng một chiêu cũng giết được, chỉ cần không để lại chứng cứ thì chẳng ai tóm được Ác Đan cả.
Lý Thanh Sơn trở về chỗ rồi ngồi xuống, gật gù với Hàn Quỳnh Chi và ra hiệu nàng không cần lo lắng.
Lần này không hoàn toàn là vì khí phách nhất thời hay làm anh hùng cứu mỹ nhân, Cố Nhạn Ảnh giúp hắn xử lý tài nguyên tồn đọng miễn phí thì hắn giúp nàng giữ thể diện, thể hiện giá trị của mình, có qua có lại.
Tự Khánh nói:“Bớt lạc đề, trở lại chuyện chính đi! Nhạn Ảnh, ngươi chọn được đấu sĩ chưa?”“Các ngươi lui xuống đi!”Cố Nhạn Ảnh cười phất tay một cái, Thu Hải Đường hành lễ xin cáo lui rồi liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn thật chăm chú, còn dùng thần niệm truyền âm nói:“Đa tạ Lý thống lĩnh cứu giúp, chờ trở lại Thanh Hà phủ, thiếp thân sẽ tổ chức yến tiệc nói cảm ơn ở Vân Vũ lâu.
”Chớp mắt một cái, tiểu tử lỗ mãng đến từ nông thôn năm xưa đã biến thành nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.
Nhưng hắn vẫn giống lúc trước, thẳng thắn cương nghị, khiêu chiến với cường giả chẳng chút lo sợ.
Lý Thanh Sơn mỉm cười gật đầu, rồi lại đưa mắt nhìn về phía Tự Khánh, tò mò về “đấu sĩ” mà hắn nói là gì? Trận chiến ác liệt mà Cố Nhạn Ảnh nói sắp xuất hiện manh mối rồi.
“Đó là chuyện đương nhiên!”Cố Nhạn Ảnh cười rồi nhẹ nhàng vỗ tay:“Tiền Dung Chỉ, Diêm Tích Tân lên phía trước.
”Nàng ngừng một lát rồi nói tiếp:“Lý Thanh Sơn, ngươi cứ đợi một lát đã!”Lý Thanh Sơn nghe có tiếng động truyền đến từ phía sau, một tên Bạch Lang vệ là Trúc Cơ hậu kỳ đứng dậy tiến lên phía trước, tu vi như này được coi là hàng đầu trong đám Bạch Lang vệ sĩ rồi.
Mà Tiền Dung Chỉ thì đi từ trong góc ra nhưng lại khiến mọi người đều bất ngờ, vì tốt xấu gì thì Lý Thanh Sơn cũng là Trúc Cơ trung kỳ, mà nàng thì lại là Trúc Cơ sơ kỳ.
Không có bất kỳ bối cảnh thân phận lợi hại nào mà được thăng cấp trực tiếp lên Bạch Lang vệ đã khiến người ta vô cùng kinh ngạc, giờ còn được Cố Nhạn Ảnh đặc biệt chọn lựa ra.
Lý Thanh Sơn còn để ý thấy trên người hai bọn họ đều có ít nhất hai món pháp khí trở lên.
Tên Diêm Tích Tân kia làm Bạch Lang vệ thì cũng thôi nhưng Tiền Dung Chỉ không thể giàu có như vậy, với tính tình của nàng thì cũng sẽ không thể hiện nó ra.
Chắc đây cũng là do Cố Nhạn Ảnh chuẩn bị cho họ, để tối hôm nay ứng phó với trận chiến ác liệt.
Lại nhìn bên phía Tự Khánh cũng có ba người đi ra, một người là ông lão tóc hoa râm mặc trường sam.
Một người là nam tử cường tráng cởi trần với một thân đầy vết sẹo, còn một người là chú lùn thấp bé như khỉ.
Ba người này đều là Trúc Cơ hậu kỳ, ai nấy cũng có pháp khí đầy mình, tuy đều im lặng không nói nhưng Lý Thanh Sơn nhận ra sát khí lờ mờ quấn quanh người họ, hắn hiểu rất rõ cảm giác này, thầm nghĩ:“Chỉ sợ ba người này đều là hạng người trải qua trăm trận chiến, giết người như ngóe.
Chỉ có trải qua không biết bao nhiêu lần sinh tử chém giết thì mới có thể mài giũa ra loại khí thế này, lại có pháp khí đầy mình thế này thì thực lực tuyệt đối không phải tu sĩ Trúc Cơ tầm thường có thể sánh được.
Chỉ là hiện tại thiên hạ thái bình, bọn họ mài giũa như thế nào nhỉ?”“Ba người họ chính là đấu sĩ của ta, hình như chiếm hời của ngươi hơi nhiều.
Nhạn Ảnh, ngươi có ý định nhường sao?”Tự Khánh nắm chắc phần thắng nên cười nói.
Cố Nhạn Ảnh đáp lại:“Bớt nói nhảm đi, nếu thích nói chuyện như thế thì nói quy tắc của trận chiến này đi! Đánh luân phiên theo quy tắc cũ sao?”Dáng vẻ của Tự Khánh như tràn ngập hứng thú, không biết có phải do uống rượu hay không mà mặt mày hồng hào, hoàn toàn trái ngược với vẻ thờ ơ như khi xem múa hát lúc nãy, đúng là có chút vẻ điên cuồng.