Để ta giới thiệu trước đã, phong tục dân gian của Long Châu là thượng võ hiếu chiến, dù là trò chơi của trẻ con thì cũng là dùng kiếm gỗ đọ sức, lớn lên chút nữa thì đổi thành kiếm thật, gần như người người tập võ.
Phàm là người có chút thiên phú thì đều sẽ vào Bách Gia kinh viện, nỗ lực tu hành.
”Lý Thanh Sơn cũng từng nghe nói, công pháp tu hành cực kỳ phổ biến ở Long Châu, người bình thường đều có thể tiếp xúc với công pháp luyện khí một cách dễ dàng, con số tu hành giả cũng nhiều hơn so với tám châu khác.
Ở trong môi trường thế này thì tất nhiên là rồng rắn trỗi dậy, cường giả xuất hiện lớp lớp.
Lấy hoàng thất Đại Hạ làm trụ cột, tất cả bá quan văn võ đều là tu hành giả lợi hại, mà tất cả đám quan lớn hiển quý tam công Cửu khanh, lục bộ Thượng thư đều là đại tu sĩ vượt qua thiên kiếp thứ ba.
Nhưng lại không biết Tự Khánh nói lời này là có ý gì, khoe khoang thực lực của vương triều Đại Hạ sao?Tự Khánh đi bộ tới giữa cung điện, nói to bằng chất giọng chói tai tựa lang sói:“Các ngươi có biết, một người Long Châu thường thích cái gì nhất không? Đó là quan sát đấu sĩ chém giết lẫn nhau trong đấu trường!”Gần như trong các thành trì lớn nhỏ ở Long Châu đều là sàn quyết đấu, người tham gia quyết đấu là “đấu sĩ”, từ võ giả phàm nhân cầm binh khí giết gầu vật hổ, cho đến tu hành giả sử dụng pháp khí linh khí đấu pháp.
Sàn quyết đấu luôn luôn tràn ngập tiếng người huyên náo, mỗi một giây phút đều có vong hồn về trời trong tiếng hoan hô của đám đông, máu bắn tung tóe lên cát vàng.
Ngay cả quán xá thanh lâu, nơi hưởng lạc như Vân Vũ lâu đều không thể sôi động bằng sàn quyết đấu.
Lý Thanh Sơn nhìn ba người đối diện rồi truyền âm nói:“Cố thống lĩnh, hóa ra đây chính là trận chiến ác liệt mà ngươi nói!”Lòng hắn chẳng vui lắm, mặc dù hắn hiếu chiến nhưng cũng không muốn chọi gà đấu chó thế này, làm đồ chơi để cho “hạng người thượng đẳng” mua vui.
“Ngươi có biết đám hoàng tử hoàng nữ của hoàng thất Đại Hạ từ đâu mà ra không?”Cố Nhạn Ảnh cười nói.
“Đương nhiên là do hoàng đế sinh ra cùng với phi tần.
”“Không phải, đại đa số hoàng tử hoàng nữ bây giờ đều gặp hoàng đế vào ngày họ trở thành hoàng tử hoàng nữ.
”“Chuyện này là sao?”“Ở vương triều Đại Hạ, bất luận hài tử nào có huyết thống hoàng thất đều có tư cách làm hoàng tử hoàng nữ.
”“Vậy phải phong bao nhiêu hoàng tử hoàng nữ chứ?”Lý Thanh Sơn kinh ngạc nói, Đại Hạ truyền thừa mấy ngàn năm rồi, liên tục khai chi tán diệp, chỉ sợ số người nắm giữ huyết thống hoàng gia phải lên tới trăm vạn thậm chí là ngàn vạn.
“Nếu như bằng lòng trở thành hoàng tử hoàng nữ thì chỉ cần xin là được tiếp nhận giáo dục tốt nhất ở hoàng đình, hưởng dụng tài nguyên hoàng thất, cứ qua một quãng thời gian thì sẽ được sắp xếp quyết đấu một lần.
Cuối cùng, số ngươi có thể trở thành hoàng tử hoàng nữ chân chính không đủ một phần mười.
”“Vậy chín phần còn lại không phải là…”“Chết hết rồi, hoặc là ra đi trong vinh quang vô tận, hoặc là được mang ra, hơn nữa còn không có tư cách vào hoàng lăng.
Vì tỷ lệ sinh tồn quá thấp nên nhân số xin cũng không nhiều như ngươi nghĩ, đương nhiên cũng không hề ít.
Xưa nay Tự gia không hề thiếu nhân tài.
”Lý Thanh Sơn hoảng sợ luôn, cách bồi dưỡng hoàng tử hoàng nữ thế này thật sự giống nuôi sâu độc, hung tàn cực độ.
Chỉ có thiên tài chân chính mới có tự tin tham gia vào loại phương thức sàng lọc này, mà kẻ sống sót cuối cùng chắc chắn là thiên tài trong thiên tài.
Vốn dĩ hắn cảm thấy Tự Khánh khó đối phó hơn Như Ý Hầu Khương Phú nhiều, nhưng lúc này không khỏi nâng cao cảnh giác lên vài phần, không dám khinh thường lơ là chút nào.
Hơn nữa, cũng không rõ “Thập tam” và “thập nhất” lúc nãy Cố Nhạn Ảnh nói là có ý gì, hiển nhiên không phải xếp theo tuổi mà là xếp hạng theo thực lực.
Tên Tự Khánh này cũng coi như người tài ba trong đám hoàng tử, hiển nhiên trở thành hoàng tử hoàng nữ là điều rất khó, một khi thành công thì được cả hoàng thất Đại Hạ ủng hộ, có công pháp hay thậm chí pháp bảo gì lợi hại cũng đều là chuyện rất bình thường.
E rằng thực lực chân chính còn vượt xa tu sĩ Kim Đan bình thường, cho dù là có bản lĩnh khiêu chiến tu sĩ Nguyên Anh như U Phi thì cũng không có gì kỳ quái.
Cũng chỉ có như thế thì mới có thể làm cho tu sĩ Kim Đan tình nguyện xông pha làm hạ nhân, quản gia.
Lý Thanh Sơn lại liếc mắt nhìn Tự Bảo ở phía trước một cái, nàng cũng trở thành hoàng nữ, hơn nữa còn dám hò hét với Tự Khánh thì e là thực lực cũng cực mạnh, đúng là nhìn không thấu mà.
Lúc này hắn cũng hiểu rõ ý của Cố Nhạn Ảnh, quyết đấu không chỉ là trò chơi máu me để người ta tìm kiếm niềm vui, mà ngay cả hoàng đế Đại Hạ cũng phải quyết đấu không biết bao nhiêu trận thì mới ngồi lên đó được.
Cố Nhạn Ảnh nói:“Ở Long Châu, quyết đấu tương đương với một chuyện thần thánh, một vài quy tắc thép trong quyết đấu thậm chí còn trên cả luật pháp, hoàng đế cũng không thể thay đổi tùy ý.
Hãy chú ý lắng nghe, một khi mạo phạm thì ta cũng khó mà giúp ngươi được.
”Lý Thanh Sơn gật đầu nhẹ, lẳng lặng nghe lời Tự Khánh nói.
Ở trong thế giới tu hành này, quyết đấu không phải là thú vui cấp thấp dành cho thị dân hay quý tộc theo đuổi cảm giác máu tanh kích thích.
Đấu sĩ cũng không phải nô lệ, hay một quần thể vô cùng thấp kém nào đó dùng tính mạng của mình để thỏa mãn thú vui biến thái của hàng người thượng đẳng.