Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1159 - Chương 1166: Quy Tắc

Chương 1166: Quy Tắc

Ở Long Châu, gần như mỗi tu hành giả đều từng dùng thân phận đấu sĩ quyết đấu với người khác.

Tại rất nhiều nơi, đặc biệt là trong các gia tộc lớn thì lễ thành niên của hài tử thường là một trận quyết đấu, mời khắp bạn bè thân thiết đến chứng kiến.

Hài tử nhất định phải tự tay chém chết dã thú cường đại hoặc thậm chí là yêu thú để chứng minh tư cách người trưởng thành, nếu như khiêu chiến thất bại thì không tính là đã trưởng thành, cho đến khi thành công hoặc chết trận thì mới thôi.

Tự Khánh giảng giải một vài quy tắc và truyền thống một cách vô cùng sinh động, đám Ưng Lang vệ đều nhôn nhao nói không nên lời vì cảnh tượng chấn động mà hắn miêu tả.

Ánh mắt Tự Bảo hơi xa xăm, nhớ tới gió tanh và răng nanh phả vào mặt trong nhiều năm về trước mà vô thức sờ lên cánh tay phải của mình.

Đó là một con yêu thú còn to lớn hơn nàng, lớp lông bóng loáng êm dịu, nó vừa nhìn kỹ nàng bằng đôi mắt sâu xa vừa nhai cánh tay nàng, máu tươi chảy xuôi bên mép nó, rơi vào đất tuyết màu trắng.

Bông tuyết bay đầy trời, từng bóng người lắc lư xung quanh, họ lớn tiếng khiêu khích nàng nhưng không một ai tới giúp nàng.

Đây là một trong các quy tắc thép của sàn quyết đấu, nếu như đấu sĩ không tự chịu thua thì không một ai được can thiệp vào trận quyết đấu.

Nàng mở to hai mắt tựa như hóa đá luôn rồi, hoặc là vì không thể phụ lòng kỳ vọng, không thể từ bỏ tôn nghiêm của thiên tài.

Yêu thú nuốt cánh tay vào rồi tung thân nhảy lên và nhào mạnh tới, đến nay nàng vẫn không quên dáng vẻ tao nhã lại hung dữ mạnh mẽ kia, cũng như cái chết đang ập vào mặt.

Một bóng dáng màu trắng lao ra, máu tươi bắn tung tóe, yêu thú ngã lên trên đất, trận quyết đấu bị gián đoạn mà nàng cũng ngất đi.

Sau đó nàng mới biết được, tuy thân phận của người kia rất cao nhưng phá hoại quy tắc thép thần thánh của quyết đấu thì cũng phải chịu hình phạt nghiêm khắc tương đương.

“Bảo nhi, sao vậy?”Cố Nhạn Ảnh để ý tới vẻ khác thường của Tự Bảo thì nghiêng đầu hỏi.

“Quyết đấu gì chứ, thật nhàm chán, nơi này cũng đâu phải Long Châu, nào uống rượu uống rượu thôi!”Tự Bảo rót hai ly rượu đầy, đưa cho Cố Nhạn Ảnh một ly rồi tự mình cầm lấy một ly, chạm nhẹ rồi uống một hơi cạn sạch.

Cố Nhạn Ảnh nở nụ cười:“Suýt chút nữa đã quên bên cạnh còn có một vị “Long đấu sĩ” đấy!”“Long đấu sĩ” chính là vinh dự cao nhất của đấu sĩ, được vương triều Đại Hạ phong tặng, có được vinh dự cực cao.

“Ta không thèm cái danh hiệu đó!”Tự Bảo căm ghét nói, sau khi nàng nối lại cánh tay thì chưa từng thua một trận quyết đấu nào.

Chẳng qua trước giờ nàng vẫn không hiểu được ham muốn quyết đấu cuồng nhiệt của Tự Khánh, không, là của tất cả mọi người xung quanh hắn.

Lúc suýt chút nữa nàng đã bị yêu thí nuốt chửng thì nàng có nhìn về phía mẫu thân theo bản năng, nhưng lại chỉ nhìn thấy một gương mặt vặn vẹo đang gào thét lớn tiếng:“Bảo nhi, giết nó! Giết nó!”Giống như tu hành đạo thuận theo thiên hạ thái bình mà an nhàn ở Thanh Châu, Long Châu vẫn chìm đắm trong bầu không khí cuồng nhiệt này suốt mấy ngàn năm qua, sự khát máu hiếu chiến chảy trong máu của mỗi một người dân ở Long Châu.

Ánh mắt Lý Thanh Sơn rạng rỡ phát sáng, không ngờ Long Châu lại là nơi tốt như vậy, sau này có cơ hội thì hắn nhất định phải đi một phen, chẳng qua đêm nay cũng được coi như một cơ hội.

Dựa vào loại truyền thống này của Long Châu, lúc đôi bên nảy sinh tranh cãi không thể hòa giải thì sẽ dùng một trận quyết đấu để giải quyết vấn đề.

Lấy thân phận của Tự Khánh và Cố Nhạn Ảnh, nếu như trực tiếp ra tay thì coi như là trở mặt khai chiến, để đệ tử hoặc thuộc hạ có thực lực đứng đầu so với bản thân xuất chiến thì khỏi phải lo lắng điều này, đó cũng là một cuộc so tài về thế lực bên trong.

Tự Khánh lật tay ném một vật ra, nó đón gió mà căng ra, rơi vào khoảng sân trống giữa trung tâm đại điện rồi nằm im.

Rũ mắt nhìn thì như một chiếc lều lớn, mặt ngoài được vẽ đầy phù văn, chúng tỏa ra từng vòng linh quang, còn có một con trường long vờn quanh một vòng như ẩn như hiện.

“Long đấu trường!”Tự Bảo hơi kinh ngạc, không ngờ Tự Khánh có thể lấy ra thứ này.

Nếu nói Long đấu sĩ là vinh dự tối cao của đấu sĩ thì Long đấu trường kia sàn quyết đấu mạnh nhất, cần tốn một lượng lớn tài nguyên và tâm huyết để tạo ra, đủ để luyện chế không biết bao nhiêu món pháp khí, mà sau khi xây dựng thành công thì không có bất kỳ năng lực phòng ngự hay tấn công gì.

Nếu không phải hoàng tộc Long Châu hào hoa xa xỉ cùng với sự cuồng nhiệt đối với quyết đấu thì e rằng không có bất kỳ tu hành giả hoặc môn phái nào sẽ làm ra Long đấu trường này.

“Quy tắc cũ, đấu luân phiên, tổng cộng có ba người xuất chiến, chết trận hoặc đầu hàng thì mới thay một người lên sàn, không được sử dụng đan dược bùa chú hay con rối, chỉ được sử dụng pháp khi mang trên người!”Tự Khánh vung tay áo lên, ông lão mặc trường sam kia lập tức đi lên phía trước, bước vào trong Long đấu trường trước tiên.

Vốn dĩ phải giữ kín trình tự xuất chiến để tránh bị đối thủ nhắm vào, Tự Khánh làm thế này thể hiển hắn có đủ sự tự tin.

Cố Nhạn Ảnh nói:“Được, Dung Chỉ, ngươi là người thứ nhất, thắng thì ba món pháp khí trên người chính là phần thưởng dành cho ngươi.

”Trong lòng đám Ưng Lang vệ đều khâm phục hâm mộ, không ngờ phần thưởng của trận chiến này lại phong phú như vậy, là ba món pháp khí lận đó, bình thường phải hoàn thành biết bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm, đoạt được công huân thì mới đổi được một món pháp khí.

Trong lòng không khỏi nghĩ:“Ba người đối diện tuy mạnh, nhưng nếu như có vài món pháp khí kề bên người thì chưa chắc ta đã không có phần thắng.

”“Vâng, thống lĩnh.

”Tiền Dung Chỉ cúi đầu nói, trên mặt không có sự ngạc nhiên vui mừng cũng không có sự hoảng sợ.

Diễn kịch ở trước mặt nữ nhân này chẳng có chút tác dụng nào, nếu không thì nàng đã không bị chọn tham gia quyết đấu.

Bình Luận (0)
Comment