Nàng đã quyết định, một khi tình huống không đúng thì lập tức chịu thua, sự cám dỗ của ba món pháp khí này với nàng cũng không lớn đến vậy.
“Thống lĩnh, thuộc hạ xin được xuất chiến!”Lời Tiền Dung Chỉ còn chưa dứt thì đã nghe một giọng nói bất mãn vang lên ở phía sau, quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy đó là một Bạch Lang vệ Trúc Cơ hậu kỳ, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, có lẽ cũng là một nhân vật thiên tài, có hi vọng lớn sẽ đột phá dược thiên kiếp thứ hai, trên người tên này cũng có vài món pháp khí.
Hiển nhiên Cố Nhạn Ảnh không ngờ Lý Thanh Sơn có thể chạy về kịp thời nên đã sắp xếp để ba người này chuẩn bị quyết đấu, vị nhân huynh này là một trong số đó, bị thay thế vào lúc lâm trận nên người này rất bất mãn, lại nghe thấy có được nhiều lợi ích như thế nên mới đứng ngồi không yên.
Cố Nhạn Ảnh nói:“Vệ Khả, ngươi cũng không phù hợp với loại quyết đấu này.
”“Thuộc hạ kiên trì được.
”Vệ Khả thấy không cam lòng, thống lĩnh quá coi thường hắn rồi, với thực lực của hắn thì chẳng lẽ còn không bằng một nữ nhân mới đạt thành Trúc Cơ sao?Hoa Thừa Tán ở Thanh Hà phủ từng danh hiệu thiên tài đệ nhất, mà Vệ Khả này cũng có tên gọi như thế ở Bình phủ, nhưng không phải chịu đựng nhiều chèn ép như Hoa Thừa Tán mà vẫn luôn duy trì được danh hiệu này cho tới giờ, tu hành thuận buồm xuôi gió cho tới cảnh giới này, xưa nay luôn được Cố Nhạn Ảnh tin tưởng, đương nhiên cũng hơi kiêu ngạo.
Tiền Dung Chỉ nói:“Ta tự nguyện từ bỏ cơ hội này, tặng cho Vệ Khả tiền bối.
”Cố Nhạn Ảnh vốn nhíu mày, nhưng nghe Tiền Dung Chỉ nói thế thì không khỏi nở nụ cười:“Yên tâm, ngươi không chạy được, chờ lát nữa nếu ngươi không cố gắng thì ta sẽ không khoan dung cho ngươi.
”Tiền Dung Chỉ không nói lời nào, chỉ cúi đầu càng thấp hơn.
Con Địa Ngục chi xà kia nhanh chóng bò lê uốn lượn trên người nàng, tựa như muốn chọn người để ăn.
Tự Bảo quát lớn nói:“Vệ Khả, thống lĩnh đã xác định người được chọn, ngươi còn không mau lui ra!”“Ha ha, cái này cũng đơn giản, bên phía ta lại thêm một người nữa là được.
Điện hạ, chẳng phải gần đây ngươi mới có được một đấu sĩ không tệ hay sao?”Văn sĩ với sắc mặt nhợt nhạt và chiếc quạt lông màu đen cười ha hả.
Tự Khánh nói:“Nhưng Cổ huynh à, tên kia ngang bướng chưa thuần, muốn chạy trốn vài lần rồi.
”“Chỉ có dã thú mới đối đầu với dã thú, ta thấy nếu không phái hắn xuất hiện thì rất khó giết được vị tiểu Lý huynh đệ này ở đây.
”Cổ Chân liếc nhìn Lý Thanh Sơn một cái đầy âm u và thâm thúy.
Lý Thanh Sơn nở một nụ cười tươi sáng, lộ hết cả hàm răng.
Cố Nhạn Ảnh xông lên rồi gật nhẹ đầu với Vệ Khả, còn nói một câu:“Cẩn thận!”“Đa tạ thống lĩnh!” Vệ Khả vô cùng vui mừng, ngẩng đầu cất bước bước vào trong Long đấu trường, cảnh vật trước mắt lập tức biến đổi, một mảnh đất trống cực kỳ rộng lớn không ngừng kéo dài về phương xa, ở chỗ cực kỳ xa xôi có một điểm đen nho nhỏ, đó chính là ông lão mặc trường sam đã tiến vào bên trong trước.
Từ góc độ bước chân của Lý Thanh Sơn thì lều vải kia dần trở nên trong suốt, nhìn từ trên cao xuống thì thấy Vệ Khả và ông lão mặc trường sam kia đang đứng đối diện nhau ở trên một mảnh đất rộng lớn tới mấy chục dặm.
Cảm giác này như đang xem đấu dế, mà Long đấu trường này chính là chiếc bình dế kia, hai ngươi chính là hai con dế nho nhỏ.
Tự Khánh nói:“Nhạn Ảnh, cho ngươi chọn chọn trường đấu đầu tiên đấy!”Vệ Khả đang muốn tiến lên chém giết với ông lão mặc trường sam kia thì cảnh sắc xung quanh bỗng vặn vẹo mãnh liệt, phục hồi tinh thần lại thì phát hiện đất dưới chân đã biến thành cát vàng mịn nhẵn, mặt đất bằng phẳng phía trước cũng biến thành từng cồn cát liên miên trùng điệp, che kín ông lão mặc trường sam kia đi.
Lúc đầu hắn còn nghi ngờ đây là ảo giác, nhưng nắm một hạt cát trong tay thì lại phát hiện đó là thật, xung quanh càng tràn ngập thổ linh khí nồng nặc.
Hắn rất vui vẻ vì như vậy thì phần thắng của hắn lại lớn hơn nhiều.
Hắn tu hành hệ Thổ, vào tình thế như vậy thì tất nhiên có thể phát huy ra mười hai phần uy lực.
Lý Thanh Sơn cũng lấy làm kinh hãi, hóa ra đây là cái gọi là lựa chọn trường đấu.
Long trường đấu không chỉ mở rộng một mảnh đất để quyết đấu đơn giản như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều tầng không gian chồng chất, mỗi một tầng đều có sự khác biệt về hoàn cảnh, có thể là sa mạc hay đầm lầy, cũng có thể là núi sông, dùng để gia tăng sự thú vị và thay đổi biến ảo khi quyết đấu.
Chọn hoàn cảnh thích hợp, giành được lợi thế địa hình là có thể chiếm tiên cơ, thay đổi kết cục thắng bại của trận quyết đấu.
Cố Nhạn Ảnh cũng phải suy xét rất nhiều mới chọn mảnh sa mạc này làm sàn quyết đấu.
Mà ở trong sa mạc trống trải thế này, dù ông lão mặc trường sam ở đối diện có kinh nghiệm chiến đấu phong phú thì chỉ có thể dùng thực lực kiên cường để rút ngắn sự chênh lệch giữa đôi bên.
Trong sa mạc rộng lớn, Vệ Khả thi triển pháp thuật, tiếng ầm ầm ầm vang lên, dưới chân chấn động một trận, cát vàng tụ lại thành tám tòa tháp cao, sau đó có tám con rối đất cao to chui ra và đánh tan đống cát vàng phủ trên người.