Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1161 - Chương 1168: Quá Non

Chương 1168: Quá Non

Vệ Khả liếc mắt nhìn chiếc nhẫn vàng đất , càng ngày càng tự tin:“Cái này là nhẫn tượng đất, quả nhiên không hổ danh là pháp khí, uy lực thật kinh người, lại kết hợp với pháp thuật của bản thân ta thì uy lực càng mạnh hơn, mỗi một con trong số tám con rối đất này đều có thể thắng Tiền Dung Chỉ kia, chắc chắn ta sẽ thắng trận này.

”Một luồng ánh sáng màu vàng gào thét mà đến từ phương xa, kéo dài thành một chiếc cầu vồng màu vàng, nó bay lượn qua từng cồn cát.

Vệ Khả nhanh chóng thôi thích con rối bảo vệ trước người.

Luồng sáng vàng tới gần, lúc này mới thấy đó là một chiếc dùi cui màu vàng được vẽ đầy phù văn bí hiểm, nhanh chóng xoay tròn rồi, một con rối dễ dàng đâm về phía trước ngực Vệ Khả.

Vệ Khả triệu ra một thanh phi đao màu xanh, nó tiếp xúc với chiếc dùi màu vàng, một tiếng cheng sắc bén vang lên, dùi vàng bị đánh bay ra ngoài, cũng may phi đao của hắn là pháp khí thượng phẩm mà dùi vàng của đối phương chỉ là pháp khí tạp phẩm.

Vệ Khả lập tức thở phào nhẹ nhõm, đang muốn mở đợt phản công quy mô lớn thì chợt nghe tiếng xé gió vang lên liên tiếp không ngừng, đan dệt dày đặc, gào thét thê thảm.

Con ngươi Vệ Khả mở lớn, phản chiếu ra những đốm sáng vàng lấm ta lấm tấm, mấy chục tia sáng vàng xếp thành hàng ngũ rồi lướt qua cồn cát, phá không mà tới.

Pháp khí đồng bộ!Con số linh khí pháp khí mà tu hành giả có thể sử dụng có hạn, nhưng nếu là đồng bộ thì sẽ có thể phá vỡ được giới hạn này, nhưng loại linh khí như thế cực kỳ hiếm có, chớ nói chi là pháp khí.

Cố Nhạn Ảnh nhăn mày, Tự Khánh mỉm cười nói:“Thiên Cang Thứ Tâm trùy, tổng cộng có ba mươi sáu chuôi, tuy mỗi chiếc đều chỉ là tạp phẩm nhưng uy lực lúc hợp lại vẫn được.

”Chỉ chốc lát sau, Vệ Khả bị Long đấu trường đưa đi ra, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi và không cam lòng, chỉ nằm trên mặt đất không nhúc nhích, trên gáy có thêm một lỗ máu.

Hắn vốn có cơ hội tu thành cảnh giới Kim Đan, thế nhưng hiện tại tất cả đã kết thúc, thiên tài chết đi không phải là thiên tài.

Dưới thế tiến công được hình thành từ Thiên Cang Thứ Tâm trùy, Vệ Khả hoàn toàn không có sức chống đỡ lại, thậm chí từ đầu tới cuối còn không thấy được mắt của kẻ địch, chỉ có thể không ngừng thi triển pháp thuật phòng ngự, tiến hành chống đỡ dựa trên một món pháp khí hộ thể trên người.

Vào lúc linh lực tiêu hao gần hết, sắp không chống đỡ nổi, lúc muốn “giữ lại núi xanh, sợ gì không có củi đốt” thì đối phương đột ngột xuất chiêu đặc biệt, ba mươi sáu chiếc Thiên Cang Thứ Tâm trùy kết hợp làm một, dốc sức ra một đòn, công phá pháp khí hộ thể chỉ trong một thân, giết chết Vệ Khả tại chỗ.

Lý Thanh Sơn ở bên ngoài quan sát thì nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, thực ra ông già mặc trường bào kia trốn ở trong một cồn cát, mặc dù Thiên Cang Thứ Tâm trùy đồng bộ nhưng cũng không thể cách chúng quá vài chục dặm, hơn nữa trong lúc sử dụng thì bản thân người đó gần như nằm trong trạng thái không hề phòng bị.

Thậm chí còn chẳng dư sức sử dụng pháp khí hộ thể, nếu như Vệ Khả có thể tỉnh táo ngay từ lúc vừa bắt đầu, tìm ra ông lão mặc trường sam kia rồi liều mạng một lần thì chắc chắn ông lão mặc trường sam kia không thể duy trì thế tiến công mãnh liệt như vậy, thắng bại làng càng khó nói.

Thế nhưng Vệ Khả quá luống cuống, đa số nhiệm vụ của Ưng Lang vệ đều có ưu thế tin tức tuyệt đối, lấy đông bắt nạt ít, ỷ mạnh hiếp yếu, chỉ có lúc đối phó với Bạch Liên giáo là hơi hiểm ác hơn một chút, hơn nữa còn có Cố Nhạn Ảnh và Tự Bảo tọa trấn chỉ huy, nên sẽ không rơi vào cảnh bất lợi tuyệt đối, vì thế mà khi Vệ Khả đối mặt với loại bất lợi mang tính áp đảo thế này thì chợt rối tung lên.

Vương Phác Thực trải qua huyết chiến mấy năm giữa yêu tộc và nhân tộc ở Thanh Hà phủ nên chắc sẽ không bất lực như vậy.

Nghĩ một lát, Lý Thanh Sơn lại luyện hóa một món pháp khí trên người, chỉ còn dư lại một cái.

Cố Nhạn Ảnh thở dài khe khẽ, tiến lên khép hai mắt của Vệ Khả lại, biểu cảm lập tức khôi phục như thường, thu hồi vài món pháp khí rồi dặn dò:“Dung Chỉ, đến lượt ngươi chỉ cho phép thắng, không được phép thua!”Cố Nhạn Ảnh cũng không phải người đối xử nghiêm khắc với thuộc hạ, lúc nãy Vệ Khả ra trận còn cố ý dặn một tiếng cẩn thận, hiện tại đối mặt với cùng một đối thủ, nhưng đến lượt Tiền Dung Chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ ra trận thì lại hạ lệnh phải thắng.

Không chỉ đám Ưng Lang vệ thấy kỳ quái, mà ngay cả Tự Khánh cũng đều liếc mắt nhìn Tiền Dung Chỉ thêm một cái.

Tiền Dung Chỉ cũng chỉ đàng hoàng đáp một tiếng “vâng” rồi cúi đầu đi về phía Long đấu trường.

Cố Nhạn Ảnh hỏi:“Đổi trường đấu không?”Mỗi bên có một người chết trận thì có thể đổi trường đấu một lần, người ở giữa trường đấu không chỉ tiêu hao linh lực mà phương thức tác chiến cũng bị nhìn thấu, nên khó mà thắng liên tiếp được.

Tiền Dung Chỉ lắc lắc đầu, dịu ngoan đến mức khiến Lý Thanh Sơn nghi ngờ nàng đã bị đánh tráo.

Trong lòng Tiền Dung Chỉ tràn ngập thù hận, sau khi đạt Trúc Cơ thành công thì nàng cũng đột phá bình cảnh to lớn nhất đó là thiên phú thân thể không đủ.

Y chí của tu hành giả và ngộ tính là mức độ kiên cường của thần hồn bắt đầu chiếm vị thế quan trọng hơn.

Mà ngộ tính của nàng vốn không tệ lắm, ý chí lại càng kiên cường hơn người thường, dưới sự huấn luyện đau đớn của Địa Ngục chi xà thì thần hồn của nàng đã trở nên cường đại, vượt xa tu hành giả bình thường, lại có Ba Thiên đằng hấp thu linh khí dị giới, có thể nói trực tiếp từ hạng người bình thường thành thiên tài.

Bình Luận (0)
Comment