Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1207 - Chương 1216: Phong Phú

Chương 1216: Phong Phú

“Vậy cứ việc lên đi!”Một giọng nói đột nhiên đồng loạt vang lên bên tai bọn họ, cánh cửa đột nhiên mở rộng, lại lập tức đóng lại, nhưng không nhìn thấy bất cứ bóng người nào, chỉ có gió nhẹ thoảng qua, lướt qua trong phòng, giống như cánh cửa này là bị ngọn gió kia thổi bung.

Lông tơ trên người ông già nghiêm túc đều dựng đứng hết cả lên, cảm giác được nguy hiểm sống chết cực kỳ to lớn, nhanh chóng lui ra sau, đang định kích hoạt pháp khí phòng ngự trên người, lại phát hiện bản thân vẫn còn ở lại tại chỗ, sau đó nhanh chóng ngã xuống, ông ta không thể tưởng tượng được mà mở to hai mắt, mới cảm thấy trên cổ truyền đến cảm giác vui nhức.

Không biết từ lúc nào, cổ của ông ta đã bị cắt đứt, cơ thể lui ra sau vài bước, nhưng đầu vẫn còn bị giữ lại ở giữa không trung.

Lại nhìn những tên Luyện Khí sĩ kia, cũng đều đứng yên không nhúc nhích, trên mặt còn có vẻ ngơ ngác, không biết đã xảy ra chuyện gì,Lý Thanh Sơn đã sử dụng một trong những thiên phú thần thông, Hổ ma xuy tức, đối phó với một tên tu sĩ Trúc Cơ và một đám Luyện Khí sĩ thật sự là vô cùng dễ dàng, chỉ cần thổi một hơi là được.

Dù sao nơi đây cũng đang ở trong Hầu Phủ, nếu làm ra tiếng động quá lớn, để mấy người Tự Khánh nắm được điểm yếu thì cũng không tốt lắm, trực tiếp dùng một chiêu giết chết.

Đầu người còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã bị một cơn gió mát bao phủ lấy, đầu và xác chết đều cùng bị nhét vào trong túi bách bảo của Lý Thanh Sơn.

Sau khi xác định không hề để lại bất cứ mùi máu tươi nào xong, Lý Thanh Sơn cầm lấy bảy cái túi bách bảo, yên lặng rời khỏi phòng.

Sau khi dùng thần niệm dò xét mấy cái túi bách bảo này xong, Lý Thanh Sơn cũng nhịn không được cảm thán:“Cái này đúng là đi mòn gót giày tìm không thấy, khi tìm được lại chẳng tốn chẳng công mà!”Trong túi bách bảo của mười mấy tên không rõ lai lịch này lại có mười mấy cuốn tàn quyển Tam Tuyệt Thư, làm cho ham muốn thu thập của hắn được thỏa mãn cực lớn, nếu có thể hợp lại những cuốn tàn quyển này.

Lý Thanh Sơn vốn định quay trở về chỗ Hàn Quỳnh Chi, lúc này lại lập tức thay đổi phương hướng.

Chử Đan Thanh đang ngồi trong phòng điều tức đả tọa, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa ầm ầm, mở cửa phòng ra lại không thấy một bóng người, bên tai truyền đến giọng của Lý Thanh Sơn:“Đi vào trong nói!”Cửa phòng lại đóng lại, bóng dáng Lý Thanh Sơn xuất hiện, Chử Đan Thanh ngạc nhiên nói:“Thanh Sơn, ngươi không ở chỗ Hàn sư tỷ, đến chỗ của ta làm gì?”“Có chút việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ.

”Lý Thanh Sơn đi thẳng vào vấn đề, lấy hết tất cả tàn thư của Tam Tuyệt Thư ra:“Không biết ngươi có được tay nghề của Chư đại sư, hợp lại bức họa cuộn tròn này lại được hay không?”Chử Đan Thanh nói:“Cái này! Ngươi lấy được ở chỗ nào.

”“Chuyện này không cần ngươi xen vào, được rồi, ta nói cho ngươi đi, ta vừa mới cướp được.

”Lý Thanh Sơn suy xét một chút, cảm thấy vẫn là làm Chử Đan Thanh biết được một ít chuyện sẽ tốt hơn, lập tức nói đại khái mọi chuyện đã diễn ra.

“Thanh Sơn ngươi thật là tài cao gan cũng lớn, đang ở trong Hầu Phủ mà cũng dám ra tay, những người đó dám tính kế ngươi, đúng là vô cùng xui xẻo.

Thì ra bức họa này tên là Tam Tuyệt Thư, cũng khá chính xác đấy, nhưng mà chuyện này lại liên quan đến một tu sĩ Kim Đan, chỉ sợ phiền phức không ít”“Kệ nó, ngươi có thể sửa chữa nó hay không?”“Đương nhiên là được, lần trước khi sư phụ của ta sửa chữa giúp ngươi cũng đã nói, đáng tiếc tu vi của ta không đủ, nếu không dùng Bích Huyết Đan Thanh để sửa chữa những tàn quyển này thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!”Trên mặt Chử Đan Thanh vẫn là dáng vẻ tự hào như cũ, lại xen lẫn thêm một ít ngượng ngùng

Chử đại sư đã nghiên cứu ra được phương pháp để sửa chữa những tàn quyển này, Chử Đan Thanh biết được toàn bộ quá trình, cũng giải quyết được chuyện phiền phức lớn nhất, hơn nữa hắn tràn đầy tinh lực, thật ra khi làm chuyện này cũng sẽ dễ dàng hơn Chử đại sư đã gần đất xa trời rất nhiều, hơn nữa có Bích Huyết Đan Thanh giúp đỡ, có thể nói là người thích hợp nhất để làm công việc này.

“Vậy là tốt rồi, xem ra lần này cần phải làm ngươi đổ máu rồi, mấy bức họa này coi như là tiền công.

”Lý Thanh Sơn lấy ra chiến lợi phẩm sau khi giết ba sư huynh sư tỷ của Chử Đan Thanh cướp được.

Chử Đan Thanh nghiêm mặt nói:“Thanh Sơn, ta không thể nhận lấy mấy thứ này.

”“Mấy bức tranh này đều là đồ của Họa gia ngươi.

Ngươi mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của chúng nó.

Ngươi cũng biết, ta ghét nhất là nợ nhân tình.

”Lý Thanh Sơn không kiên quyết không cho phép từ chối mà đặt những bức tranh kia lên bàn.

“Có thể có cơ hội nghiên cứu tác phẩm của Ngũ Tuyệt Tiên Nhân, có trợ giúp rất lớn đối với họa nghệ của ta, đây là đã tiền công lớn nhất rồi.

”Chử Đan Thanh nói thế nào cũng không chịu nhận, nếu Lý Thanh Sơn cứ nhất quyết phải trả tiền công cho hắn, vậy hắn thà là không làm công việc này.

Lý Thanh Sơn cũng không thích dây dưa mãi:“Vậy được rồi! Thật sự không ngờ tiểu tử ngươi cũng cứng đầu thật đấy.

”Chử Đan Thanh cười nói:“Cũng không có cứng đầu bằng Thanh Sơn ngươi đâu!”Ngập ngừng một chút:“Thật ra ta muốn chờ một ngày nào đó, họa nghệ của ta đạt được chút thành tựu, sẽ đặc biệt vẽ một bức tranh cho ngươi.

”Lý Thanh Sơn lắc đầu cười nói:“Ta có phải là người đẹp gì đâu, có gì hay mà vẽ.

”“Người trong Họa gia đều yêu thích tranh mỹ nhân, nhưng ta lại càng muốn vẽ anh hùng trên thế gian, sau đó xây dựng một toàn anh hùng đài, để người đời sau chiêm ngưỡng phong thần đó!”Trong mắt Chử Đan Thanh lóe lên ánh sáng lộng lẫy.

“Ta tin tưởng sẽ có một ngày đó!”Lý Thanh Sơn cười nói.

Nhưng mà đáng tiếc, ta không phải là anh hùng gì.

Lý Thanh Sơn lại che giấu bóng dáng, lặng lẽ trở lại chỗ ở, đi đến bên cạnh Hàn Quỳnh Chi, nàng đang nằm nghiêng người, hai mắt nắm chặt, giống như đã ngủ rồi, Lý Thanh Sơn nằm xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng từ phía sau ôm nàng vào trong lòng, vô cùng tự nhiên mà phủ lên bộ ngực đầy đặn của nàng, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai nàng:“Sao nào, không muốn hỏi xem ta đi đâu sao?”“Ngươi muốn nói thì sẽ tự nói cho ta.

”Hàn Quỳnh Chi nhắm mắt lại nói, hoàn toàn không có phản ứng gì trước sự âu yếm của hắn.

Lý Thanh Sơn mạnh mẽ xoay người của nàng lại, nàng mới không thể không mở to mắt, môi mím chặt không nói câu nào.

Nhưng Lý Thanh Sơn lại rõ ràng có thể hiểu rõ tâm sự của nàng:“Ta đã thông cảm ngươi như thế rồi, người còn có gì bất mãn sao?”Trong lòng Lý Thanh Sơn lộ ra vẻ thương tiếc, nàng chưa bao giờ là loại nữ nhân nhu nhược, sau khi trải qua đủ loại biến cố, nàng càng có vẻ cứng cỏi hơn.

“Ta nói cho ngươi biết, ta vừa mới giết vài người, sau đó lại đi tìm Chử Đan Thanh.

”Bốp!Hàn Quỳnh Chi hất tay hắn ra, ngồi dậy nói:“Đừng có táy máy tay chân, nói chuyện đàng quàng, ta đang nghe!”Lý Thanh Sơn cũng ngồi dậy, nói lại những chuyện đã xảy ra, thậm chí cũng chưa từng giấu giếm chuyện lúc trước dùng thân phận Ngưu cự hiệp giết chết tu sĩ che mặt ở dưới chân núi Thanh Đằng.

“Ngưu cự hiệp!” Hàn Quỳnh Chi lẩm bẩm tự nói một mình, tuy rằng nàng không có ấn tượng gì với “Ngưu cự hiệp”, nhưng chỉ dựa vào cái thân phận giả này cũng đã đủ làm cho người ta liên tưởng đến rất nhiều chuyện, nếu như lại cẩn thận điều tra tiếp thì lại sẽ càng có nhiều chuyện được ẩn giấu sâu hơn.

“Đây là một trong những bí mật của ta.

”“Quả nhiên ngươi là người giết Trác Trí Bá!”“Ai làm tên già kia ép người quá đáng!”Hàn Quỳnh Chi thở dài:“Thật ra ta thà rằng ngươi nói cho ta ngươi còn có người nữ nhân khác ở bên ngoài, ta rất hi vọng bí mật của ngươi chỉ đơn giản như thế.

”“Ồ, như vậy à, ta có người nữ nhân khác ở bên ngoài.

”Lý Thanh Sơn còn chưa nói dứt lời, Hàn Quỳnh Chi đã lập tức tát một bạt tay, Lý Thanh Sơn túm lấy tay nàng:“Nè nè nè, cái này không phải là thứ ngươi muốn nghe sao?”“Nam nhân khốn nạn, ngươi đừng quên lúc trước ngươi đã hứa hẹn với ta như thế nào, nói không giữ lời, thay lòng đổi dạ!”“Ủa, không phải sau đó ngươi cũng đã nói không có sao sao?”“Chưa bao giờ nói! Người kia là ai!”Hàn Quỳnh Chi dùng tay bóp chặt cổ Lý Thanh Sơn, nhe răng như một con báo cái đang tức giận, hung dữ nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn.

“Lật mặt nhanh như vậy sao!” Lý Thanh Sơn có cảm giác giống như bị lừa, thật sự là quá ngu ngốc mà, đối với nữ nhân mà nói, rõ ràng chuyện này là chuyện khó mà nhịn được nhất“Thôi bỏ đi, ta cũng biết bản thân không phải là loại nữ nhân có sức quyến rũ, nếu một ngày nào đó ngươi cảm thấy chán ghét, muốn đi tìm nữ nhân khác, vậy cứ nói một tiếng là được, đừng có lề mề chậm chạp không giống nam nhân, khiến ta coi thường.

”Hàn Quỳnh Chi đột nhiên buông hắn ra, lại xoay lưng về phía hắn nằm xuống.

“Ừm ừm, ta cũng không phải là loại nam nhân có sức hấp dẫn gì đó, nếu một ngày nào đó ngươi cảm thấy chán ghét, muốn đi tìm nam nhân khác thì cứ nói một tiếng là được, đừng chậm chạp lề mề, rất giống nữ nhân, khiến ta xem thường”Lý Thanh Sơn cũng nghiêm túc nói“Ngươi nói ta không giống nữ nhân, hừ, ta sẽ không đi tìm người nam nhân khác, thiệt thòi bị lừa một lần là đủ rồi.

”“Vậy không còn cách nào khác, nhưng mà dựa theo khảo sát thực địa của ta thì Quỳnh Chi ngươi vẫn rất giống nữ nhân”Lý Thanh Sơn cười nói

Tuy rằng không thể tùy ý phóng túng, thậm chí còn phải cực kỳ cẩn thận, nhưng đôi bên tâm đầu ý hợp, đều có cảm giác cực kỳ yên vui thích thú.

Tuy rằng cực kỳ muốn uống cạn hết ba nghìn con sông, nhưng đối với hắn mà nói, nàng là bình thản nhất, cũng đặc biệt nhất.

Ánh mắt trời sáng chói, có lẽ bởi vì Lý Thanh Sơn làm rất sạch sẽ, mấy người tu hành kia biến mất cũng không làm cho ai chú ý đến, ánh mắt của mọi người đều bị cuộc thi đấu của Tạp gia thu hút, mỗi ngày Tạp gia cũng đều sẽ đưa ra hàng hóa mới, hơn nữa giá trị càng lúc càng cao, không khí Cửu phủ diễn võ cùng dần dần nóng lên.

Trong một căn phòng không có bóng người, một bóng đen đột nhiên vặn vẹo mở rộng, biến thành một bóng người đen nhánh, nhìn xung quanh:“Nơi này tràn ngập mùi vị của tử vong, họ đã chết!”Mấy ngày sau, sau khi chín nhà trong tạp gia hợp tác tổ chức một cuộc đấu giá xong, cuộc thi của Tạp gia cũng kết thúc.

Nhưng mà Thanh Hà phủ bị tổn thất bởi chiến tranh, cuối cùng chỉ xếp hạng cuối, cũng đã nằm trong dự đoán.

Ngay sau đó là cuộc thi đấu của Nhạc gia, sau khi nhạc khúc uyển chuyển nhẹ nhàng vang lên, phố phường ồn ào náo nhiệt lập tức biến thành một nhạc hội âm nhạc vô cùng linh đình.

Bình Luận (0)
Comment