Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1230 - Chương 1239: Vẫn Là Nam Nhân

Chương 1239: Vẫn Là Nam Nhân

Hoa Thừa Lộ lộ ra vẻ mặt khó mà tin nổi, chịu thua thế này thì không khỏi quá dễ dàng, nhìn thế nào cũng thấy đám A Tu La này không giống người sẽ ngoan ngoãn nhận thua.

Có điều, hình như chỉ cần có hắn ở đây thì hình như bất cứ vấn đề gì cũng đều không thành vấn đề.

“Cứ như vậy, nguy cơ to lớn nhất được xóa bỏ rồi.

”Hoa Thừa Tán thở phào nhẹ nhõm, sau khi biết được Lý Thanh Sơn còn có tên là Bắc Nguyệt, bất kể Lý Thanh Sơn làm ra chuyện gì thì hắn cũng đều không thấy kỳ quái.

Hàn Thiết Y nhìn bóng lưng Lý Thanh Sơn mà lộ ra vẻ suy ngẫm, không biết sát khí cuồng bạo trên người hắn đến từ đâu.

Dường như trên người nam nhân này ẩn giấu rất nhiều bí ẩn, Quỳnh Chi biết những điều này sao? Có điều nghĩ đi nghĩ lại mới thấy, nếu hắn không có ý đồ xấu gì với Hàn gia thì cần gì phải tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện chứ!“Đứng lên hết đi! Thực sự là nhàm chán, vốn còn cho rằng sẽ có một trận đại chiến, chờ chút nữa có thể có A Tu La mạnh hơn giáng xuống không?”Lý Thanh Sơn nhìn về phía bầu trời màu máu mà lộ ra vẻ chờ mong.

“Mảnh Tu La trận này mới chỉ là khai sơ, nên triệu hồi được bọn ta đã là cực hạn.

”A Tu La tướng đáp.

Lý Thanh Sơn gật gù, tuy đã luyện hóa Tu La trận thành công, nhưng muốn chuyển hóa nó thành binh khí chiến đấu thực tế thì còn cần tiếp tục tích lũy, chẳng trách sau khi trăm tên A Tu La hạ xuống thì tốc độ xoay chuyển của vòng tròn đỏ ngòm ở giữa bầu trời lại chậm lại.

Lý Thanh Sơn lại hỏi xem A Tu La rời khỏi Tu La trận được hay không thì nhận được câu trả lời là được, thế nhưng chỉ có thể tham gia chiến đấu trong thời gian ngắn.

Việc nán lại ở bên ngoài dài hạn, như thế sẽ tạo thành tổn hại đối với bản chất của họ, một khi làm trái lòng sát phạt thì họ sẽ bị Tu La đạo vứt bỏ.

Đương nhiên, đây cũng là do hắn vừa mới lên cấp A Tu la tướng, lòng sát phạt không đủ kiên cố.

Nếu được như Lý Thanh Sơn, dù ở bất cứ thế giới nào thì lòng sát phạt cũng không bị mài mòn thì sẽ không bị ảnh hưởng như vậy, cũng có tư cách chinh phạt Thiên đạo.

Lý Thanh Sơn hơi gật đầu, xem ra A Tu La trận này là một công cụ triệu hồi, có thể triệu A Tu La từ trong Tu La đạo để tác chiến cho mình, hơn nữa khi Tu La trận mạnh hơn thì cũng triệu hồi được A Tu La mạnh hơn.

Chẳng qua khi sử dụng cũng có rất nhiều hạn chế, đầu tiên phải có sức mạnh áp đảo những A Tu la này, bằng không khi triệu hồi một A Tu La vương thì chẳng mấy chốc sẽ bị giết chết.

Mà mạnh đơn thuần cũng không thể khiến họ thần phục, còn phải được họ thừa nhận là đồng loại, phải là người hiếu chiến trời sinh thích giết chóc thì mới chơi được kiểu này.

Hoa Thừa Lộ than thở:“Không biết lúc nào mới ra ngoài được?”“Chờ chút nữa đi, chẳng mấy chốc là qua mười ngày!”Có lẽ cũng không cần lâu như vậy.

Lý Thanh Sơn bỗng lại hỏi A Tu La tướng:“Ồ, nghe nói A Tu La nữ đều là mỹ nhân, sao chỗ này đều là nam nhân vậy?”Thế là hắn lập tức nhận được ánh mắt khinh bỉ của Hoa Thừa Lộ.

Lý Thanh Sơn cười nói:“Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, dù A Tu La kia có xinh đẹp hơn nữa thì cũng không sánh được với Thừa Lộ muội muội của chúng ta!”Hoa Thừa Lộ hơi đỏ mặt, trong con ngươi tràn trề ý cười, hiển nhiên rất thích lời này.

“Khụ khụ!”Hoa Thừa Tán khụ hai tiếng rồi liếc mắt nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn nói:“Ta cũng đâu đùa giỡn ngươi, ngươi ho khan cái gì? Lại nói, tiểu cữu của ta còn chưa lên tiếng đâu!”Hoa Thừa Tán vô cùng đau đớn nói:“Tự ngươi cũng nhận là đùa giỡn rồi! Thực sự là kết bằng hữu không cẩn thận, kết bằng hữu không cẩn thận! Thiết Y, ngươi cũng phải giúp Quỳnh Chi quản tỷ phu của ngươi đi chứ!”“Hắn không đến đánh ta đã là may mắn lắm rồi, ngươi vẫn nên quản muội muội của ngươi đi!”Lý Thanh Sơn cười ha hả:“Các ngươi nói cứ như ta là ác bá bắt nạt nam nhân chọc ghẹo nữ nhân không bằng!”“Nếu không phải bản tính ngươi hung ác thì sao khuất phục được những tên A Tu La này, cho dù ta thắng họ nhưng họ cũng sẽ không phục tùng ta.

”Hàn Thiết Y nói với những A Tu La kia:“Chờ lát nữa chúng ta tái chiến một hồi!”“Ta từ chối!”A Tu La tướng đáp lại.

“Tại sao?”Hàn Thiết Y cau mày, chỉ thấy A Tu La tướng kia nhìn về phía Lý Thanh Sơn, tuy rằng hắn thần phục Lý Thanh Sơn nhưng cũng hết sức bất mãn với việc Lý Thanh Sơn tự ý nhúng tay vào trận quyết đấu.

Lý Thanh Sơn đá một cước tới:“Bảo ngươi đấu thì ngươi đấu đi, phí lời như vậy làm gì, lần này ta tuyệt đối không ra tay, lo các ngươi quyết đấu sống chết thế nào làm gì, đều đáng đời!”A Tu La tướng ăn một cước thế là lùi về sau vài bước, chắp tay nói:“Vâng!” "Đi, chúng ta sang bên kia xem chiến!”Lý Thanh Sơn đưa tay khoác lên vai huynh muội Hoa Thừa Tán, ôm kéo họ đi về phía xa xa.

“Bắt nạt nam nhân chọc ghẹo nữ nhân!”Hoa Thừa Lộ xẵng giọng, lợi dụng sàm sỡ người ta trong lòng thì cũng thôi đi, đằng này ở trước mặt nhiều người như vậy mà cũng cấu kết làm bậy, đúng là nam nhân ngang ngược đáng ghét!Hoa Thừa Tán cũng chỉ cười khổ, mắt thấy Hoa Thừa Lộ không hề kháng cự với cử chỉ thân mật như này, nếu nói là không có tình thì đánh chết hắn cũng không tin, muội muội của mình muốn đầu hoài tống bão thì kẻ làm ca ca là hắn còn nói được gì, chẳng qua hắn cũng hơi hiểu tâm tình của Hoa Thừa Lộ.

Lần này, nếu không phải có Lý Thanh Sơn thì không chỉ Hoa Thừa Lộ, mà tất cả những người tiến vào Long đấu trường cũng chỉ còn con đường chết, cho dù không chết trong tay đám tay chân của Tự Khánh thì cũng chết sau khi những A Tu La nào tiến vào.

Có lẽ lúc đầu Tự Khánh cũng không có ý định trả những phần thưởng giá trên trời mà hắn đưa ra đâu.

Cho dù hiện tại trốn thoát được khỏi nơi này thì cũng là nhờ Lý Thanh Sơn, thấy dáng vẻ hắn thoải mái như thế thì cũng yên lòng, để hắn bắt nạt một lúc, chọc ghẹo một lúc là được.

…Ở hạch tâm của Long đấu trường, hai nguồn sức mạnh chia ra hóa thành một con Hắc Long uy phong lẫm liệt và một con quạ đen như mực, trận giao chiến càng ngày càng kịch liệt.

Tự Khánh nhìn thấy A Tu La xuất hiện thì càng muốn khống chế Tu La trận trong tay mình.

Tuy những kẻ này đều là A Tu La cấp thấp, vẫn không được tính là nguồn trợ lực mạnh gì đối với họ, nhưng chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, chỉ cần có đủ thời gian thì có thể tạo thành một nhánh đại quân Tu La.

Thiệt hại đám thuộc hạ kia chẳng tính là gì so với A Tu La này, bất kể là sức chiến đấu hay là độ trung thành thì cũng không thể sánh bằng.

Còn tên Lý Thanh Sơn kia thì chỉ cần tiện tay là giết được.

Nhớ tới điểm này, Tự Khánh quát khẽ một tiếng:“Long Uy Như Hải!”Thần quang trên người Hắc Long tỏa sáng rực, hơi áp chế được quạ đen.

Tất nhiên Mặc Vũ cũng không chịu buông tay, thốt ra tiếng hét “cạc cạc” đầy quái dị, cật lực chống lại.

Trên Phi Vân đài nát tan không thể tả im lặng như tờ, một giọt mồ hôi lướt xuống trên mặt Tự Khánh.

Đám tu sĩ Kim Đan trao đổi ánh mắt, nếu như lúc này ra tay đánh lén, dù Tự Khánh có mạnh hơn nữa thì cũng không thể chống đỡ được.

Vì cứu lại đám môn đồ đệ tử của mình, họ không còn kiêng kị gì nữa, Tự Khánh bất nhân thì họ bất nghĩa.

Giả Chân và Ác Đan hợp lực tách đám tu sĩ Kim Đan này ra, khiến đám tu sĩ Kim Đan cũng không dám tùy tiện ra tay, trong thời gian ngắn cục diện rơi vào thế giằng co, ai cũng không dám manh động.

Tự Bảo nói:“A tỷ, họ muốn đấu tới khi nào?”“Sắp xong rồi.

”Cố Nhạn Ảnh mỉm cười, ánh mắt sắc bén như ưng lại nhìn xuống phía dưới Phi Vân đài.

Nàng vừa dứt lời thì một tiếng nổ ầm chợt vang lên, một bóng người đỏ đậm nhảy lên Phi Vân đài, nâng Long đấu trường này lên rồi chạy, bất ngờ chính là tên yêu quái Bắc Nguyệt đi rồi lại quay lại.

“Không được!”Bắc Nguyệt giương đôi cánh phong hỏa, bay vút lên trời kéo theo một đường ánh lửa.

Cùng lúc đó ở trong hạch tâm Tu La trận, tuy Hắc Long nắm chắc phần thắng nhưng cũng kiệt sức, đột nhiên một con Linh Quy từ trên trời giáng xuống.

Linh Quy tỏa ra ý niệm mạnh mẽ không thể kháng cự, cùng trấn áp Hắc Long và quạ đen.

“Là ai!”Tự Khánh và Mặc Vũ vừa sợ hãi vừa tức giận.

“Hai tôn tử ngoan, ngay cả giọng nói của Bắc Nguyệt gia gia mà cũng quên sao?”Linh Quy bỗng cất tiếng nói, tràn đầy vẻ đắc ý và cười nhạo, trong nháy mắt đã đoạt quyền khống chế Tu La trận, loại bỏ cả sức mạnh của Tự Khánh và Mặc Vũ.

Tự Khánh mở bừng mắt, chỉ thấy Giả Chân và Ác Đan đang hăng hái tiến lên, thế là hắn gầm lên đầy giận dữ rồi cũng hóa thành Hắc Long mà đuổi theo.

Trong Tu La trận, Hàn Thiết Y đang muốn đánh một trận ác liệt với A Tu La tướng kia thì bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt biến đổi, chợt phát hiện mình đang ở trên trời cao, bên dưới là Như Ý quận thành, không biết đã ra khỏi Tu La trận kiểu gì.

Sau đó hắn thấy đám người Hoa Thừa Tán và Liễu Trường Khanh cũng đi ra, tất nhiên Lý Thanh Sơn cũng ở trong đó.

Trong lúc tất cả mọi người đều đang kinh ngạc, còn chưa khôi phục tinh thần thì một con Hắc Long chợt gào thét lướt qua.

Đồng thời còn có một bóng đen bị bài xích ra khỏi Tu La trận, đó chính là Mặc Vũ.

Hắn thốt ra tiếng kêu quái dị thảm thiết mà đầy tức giận, sau đó thân hình hóa thành một đoàn hắc ám vặn vẹo rồi biến mất không thấy tăm hơi, khi xuất hiện lại thì đã ở phía sau Bắc Nguyệt, từng mảnh lông chim màu đen bao phủ xuống.

Đám người Liễu Trường Khanh thân là tu sĩ Trúc Cơ nên cũng không thể ngã chết, thế là họ chia ra dẫn theo mấy Luyện Khí sĩ rồi từ trên trời giáng xuống, còn chưa đáp đất thì một đám tu sĩ Kim Đan đã xông tới, hỏi thăm tình hình của đám đệ tử nhà mình.

Không đợi đám người Hoa Thừa Tán lên tiếng thì tu sĩ Trúc Cơ của một môn phái đã khóc lóc kể lể:“Chưởng môn, đệ tử vô dụng, họ.

họ đều chết rồi…”Tất cả tu sĩ Kim Đan hoàn toàn thay đổi sắc mặt, một người nắm lấy vạt áo của tu sĩ kia:“Cái gì, ngươi nói rõ ràng cho ta, đến cũng đã có chuyện gì xảy ra?”Ánh mắt những tu sĩ khác nhìn đám người Lý Thanh Sơn cũng trở nên cực kỳ bất thiện, những môn đồ đệ tử đã chết kia thân thiết với bọn tựa như tôn tử, có người còn là tôn tử hậu duệ chân chính, tình cảm rất sâu nặng, cũng là căn cơ của môn phái.

Vậy mà đều bị coi như tế phẩm luyện khí A Tu La, đều chết hết rồi, nên họ căm hận đến mức muốn rách cả mí mắt.

“Tự Khánh, ta và ngươi không chết không thôi!”Trên Phi Vân đài, tay Tự Bảo đang mắc lều che nắng, chợt thấy mười mấy đạo độn quang bay về phía chân trời, thế là nói rằng:“Nhanh quá, Bắc Nguyệt này đúng là to gan.

Có điều, hắn có thể thoát khỏi sự truy sát của Mặc Vũ hay không!”Không ngờ một cuộc tỷ thí mà nói kết thúc là kết thúc.

Cố Nhạn Ảnh nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy, hé miệng nở nụ cười:“Chẳng qua là một phân thân mà thôi, dù cho bị giết chết thì cũng chẳng đáng là gì, nhưng nếu để hắn thành công thật thì bọn Tự Khánh sẽ bật khóc mất!”Tự Bảo khâm phục nói:“A tỷ, ngươi đã đoán được từ sớm phải không!”“Làm gì có, tên kia rất là khó đoán.

”Từng mảng lông chim đen kịt lướt qua tạo ra từng đạo quỹ tích đen ngòm, bay vụt lao tới.

Bắc Nguyệt không dám coi thường thủ đoạn của thái tử yêu tọc này chút nào, chỉ với một phân thân ảnh trong gương thì tuyệt đối không phải đối thủ của Mặc Vũ.

Nếu bị tên kia ngăn cản chốc lát, chờ người của Tự Khánh nhanh chóng tới giết thì sẽ khó thoát thân hơn.

Thế là hắn xoay người lại, lật tay giơ cao Tu La trận đã thu nhỏ lại chỉ bằng một cái bát ăn cơm, một cỗ sức hút bùng nổ ra cuốn tất cả lông chim màu đen vào trong đó, tựa như đá chìm đáy biển.

Hắn mỉm cười khẽ, ngoài việc triệu hồi A Tu La thì dùng thứ này để làm tấm khiên cũng vô cùng tốt, bất kỳ chiêu số mạnh nào mà bị dẫn vào trong Tu La trận rộng vài trăm dặm này thì cũng khó mà tạo thành thương tổn gì.

Trên trời cao, hai con yêu quái một tiến một lùi, lướt nhanh như gió.

Mặc Vũ ra một đòn không được thế là lại duỗi cánh tay trắng xám như của người chết ra, chộp về phía yết hầu của Lý Thanh Sơn nhanh như chớp.

“Chấn!”Lý Thanh Sơn trở tay tung một chưởng, chạm chưởng với Mặc Vũ, đang muốn mượn lực trốn ra xa thì lòng bàn tay Mặc Vũ lại tỏa ra lực hút mạnh mẽ, nó gắt gao hút hắn lại, đồng thời còn truyền ra từng đợt tử vong lực âm u tĩnh mịch, chúng không ngừng ăn mòn thân thể hắn, đi tới chỗ nào thì thân thể lập tức cứng ngắc mất cảm giác.

Trong phút chốc, toàn bộ cánh tay Lý Thanh Sơn đều mất cảm giác, màu da cũng biến thành xám xịt.

Chỉ với sức mạnh của một phân thân thì hiển nhiên kém xa kẻ địch là yêu soái cường đại như Mặc Vũ, ngay cả một chiêu cũng không sống nổi.

Rầm!Mặc Vũ đột nhiên giương đôi cánh đen kịt ra, bao toàn thân Lý Thanh Sơn ở bên trong, hình thành nên một quả cầu màu đen rồi bắt đầu vặn vẹo co lại.

Quạt lông Giả Hủ vung ra, một đạo lôi quang màu trắng rừng rực vọt về phía Mặc Vũ, Ác Đan đấm một quyền ra, quyền cương lập tức hóa thành một con sói ác dữ tợn.

Nhưng chỉ trong chớp mắt này, quả cầu đen đã co rút lại còn một nắm tay, nó mang theo Bắc Nguyệt và Tu La trận cùng biến mất, lôi quang và sói ác đều rơi vào khoảng không.

“Không!”Tự Khánh phát ra tiếng hét điên cuồng.

Một điểm đen đột ngột xuất hiện ở cách đó ngàn dặm rồi hóa thành một hình cầu màu đen, sau đó đôi cánh mở ta, Mặc Vũ kẹp cổ Bắc Nguyệt lại rồi nói đầy vẻ u ám:“Ngươi sẽ chết!”“Ai mà chẳng chết, có điều không phải là hôm nay!”Mặt Bắc Nguyệt cũng biến thành màu tro tàn, nhưng hắn lại nở nụ cười vô cùng xán lạn.

Mặc Vũ bỗng cảm thấy không đúng, lại nhìn hai tay Bắc Nguyệt rỗng tuếch, Tu La trận đã biến mất không còn tăm hơi.

Sau đó bóng người tên kia cũng bắt đầu dập dờn, dần biến thành hư vô.

Tựa như có người khơi ra một đợt sóng nước ở trên mặt hồ trơn nhẵn như gương, chỉ một thoáng mà mặt hồ đã phản chiếu ra các loại cảnh vật, tất cả đều bắt đầu dập dờn, khi sóng nước lắng xuống thì Bắc Nguyệt cũng đã biến mất không thấy đâu.

Mặc Vũ ngạc nhiên một lúc, gương mặt tựa như người chết chợt vặn vẹo co giật kịch liệt.

Hắn mất mấy ngày để xâm nhập vào trong Tu La trận, càng không tiếc kết thù với Tự Khánh, vậy mà cuối cùng lại để kẻ thù một mất một còn là Bắc Nguyệt làm ngư ông đắc lợi.

Một ngọn lửa cháy bừng bừng không ngừng ở trong lồng ngực hắn, rồi bỗng hắn ngửa đầu thốt ra tiếng quạ kêu, tất cả nhân thú ở trên mặt đất nghe thấy tiếng quạ kêu này đều lập tức chết tươi.

Tự Khánh trơ mắt nhìn Tu La trận đã được luyện thành lại biến mất ở ngay trước mắt, tựa như bị đánh một gậy vào đầu, khiến hắn buồn bực đến mức nôn ra máu.

Sát ý cuồn cuộn ngất trời chợt ập tới từ phía sau, Tự Khánh quay đầu lại thì thấy mười mấy tu sĩ Kim Đan tức giận tựa như phát điên mà đuổi theo, vừa ra tay đã là sát chiêu mạnh nhất, không nể tình chút nào.

“Tắc tử, nhận lấy cái chết đi!”Ở dưới Phi Vân đài, Lý Thanh Sơn cười nói với Hàn Quỳnh Chi:“Yên tâm đi, ta không việc gì, Thiết Y cũng không sao!”Ở trong tay phải bên dưới ống tay áo của hắn, có một trận sóng nước dập dờn hình thành nên một mảnh Thủy Kính.

Quang ảnh của Thủy Kính vặn vẹo, sau đó một chiếc Tu La trận to bằng bàn tay chở xuyên qua đây, hắn lập tức dùng Linh Quy trấn áp khí tức.

Đây là thiên phú thần thông nhiều biến hóa nhất - Kính Hoa Thủy Nguyệt!Ban đầu có thể tạo ra một phân thân ảnh trong gương, sau đó hắn phát hiện nó có thể phản lại công kích.

Tiếp theo Lý Thanh Sơn lại phát hiện bất kể bao xa thì cũng có thể dùng Kính Hoa Thủy Nguyệt để triệu hồi phân thân đến, tất nhiên đồ vật trên người phân thân cũng không ngoại lệ.

Bình Luận (0)
Comment