Lúc trước hắn chưa bao giờ nghĩ rằng chiêu này sẽ có tác dụng to lớn gì, chỉ tiện triệu hồi phân thân đến giúp đỡ vào lúc mấu chốt thôi, hoặc là lúc phân thân bị vây công thì có thể triệu hồi phân thân kịp lúc, tránh một vài tổn thất.
Không ngờ lần này lại phát huy ta được tác dụng tuyệt diệu, tuy không thể trực tiếp kéo phân thân qua, nhưng vẫn có thể lặng lẽ dời “tang vật” về tay bản thể thông qua một phiến Thủy Kính, để phân thân ở bên kia chỉ là kế điệu hổ ly sơn thôi.
Chơi cả Mặc Vũ và Tự Khánh một vố, vì có được Tu La trận nên trong lòng Lý Thanh Sơn cực kỳ vui sướng, lại nhìn Tự Khánh đáng chém giết với một đám tu sĩ Kim Đan ở phương xa nơi chân trời thì lòng hắn càng vui vẻ gấp bội, đúng là song hỷ lâm môn.
“Ha ha, cháu ngoan A Khánh, ngươi vất vả bất chấp một phen, cuối cùng lại để Bắc Nguyệt gia gia được hời!”Nếu như suy nghĩ cẩn thận việc này thì thực ra có không ít điểm đáng ngờ, vì sao Bắc Nguyệt nắm chắc được thời cơ tốt nhất mà xen vào, hơn nữa vì sao vừa đi vào đã lập tức tìm được hạch tâm của Tu La trận, đạt được quyền khống chế Tu La trận.
Ngay cả Mặc Vũ cũng phải mất mấy ngày mới xâm nhập đến hạch tâm của Tu La trận.
Chẳng qua, không một ai tưởng tượng được rằng Bắc Nguyệt chân chính vẫn luôn ở trong Tu La trận, còn phải tiến hành thôi diễn phân tích toàn bộ Tu La trận thì nhờ vào Linh Quy thì mới có thể thành công trong một lần.
Lý Thanh Sơn bỗng cảm nhận được một ánh mắt sắc bén, quay đầu lại thì thấy Cố Nhạn Ảnh trên Phi Vân đài chợt nở nụ cười tươi tắn, thế là hắn nói với Hàn Quỳnh Chi:“Ta đi bẩm báo với Cố thống lĩnh một tiếng.
”Lý Thanh Sơn nói với Hoa Thừa Tán một tiếng.
Hoa Thừa Tán vội vã theo tới, hai người cùng đi lên Phi Vân đài rồi chắp tay nói:“Thuộc hạ Lý Thanh Sơn tham kiến Cố thống lĩnh, Tự thống lĩnh!”Tự Bảo vội vã không nhịn nổi mà nói:“Lý Thanh Sơn, ngươi kể một lượt đi, xem có những chuyện gì đã xảy ra ở bên trong đấy!”Lý Thanh Sơn lập tức kể lại những chuyện đã xảy ra, cũng không hề nói dối tí nào, chỉ là bỏ qua những chuyện bí mật liên quan đến mình mà thôi.
Tự Bảo nghe thấy Lý Thanh Sơn có được quả trí tuệ của Đại Dung Thụ Vương thì mở to hai mắt, nghe thấy hắn lấy một địch mười tám, đánh tan đám tay chân của Tự Khánh thì càng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
“Đại Dung Thụ Vương lại đưa quả trí tuệ cho tiểu tử ngươi? Ngươi dựa vào sức một người mà đánh bại nhiều tu sĩ Trúc Cơ như vậy? Ngươi không được khoác lác lừa người đâu đấy, cẩn thận ta đánh ngươi!”Lý Thanh Sơn cười nói:“Chỉ bằng ngươi ư!”“Ngươi nói cái gì!?”Tự Bảo nghi ngờ có phải mình nghe lầm hay không, tiểu tử này thực sự là vừa ngông cuồng vừa vô duyên.
“Khụ khụ, không có gì? Ha ha, phản ứng quá khích mà thôi, dạo này bị người ta kích thích hơi nhiều.
”Cố Nhạn Ảnh kéo Tự Bảo còn đang tức giận, cười nói:“Được rồi, ngươi nói tiếp đi!”“Sau đó, ta đến mỗi một đấu trường, dẹp yên tất cả các cuộc chiến lại, rồi đi giết tất cả thuộc hạ của Tự Khánh.
Có điều, sau đó Tu La trận giáng lâm vẫn khiến mọi thứ loạn cả lên, cuối cùng chỉ còn lại vài người bọn ta khá may mắn, xem như còn sống sốt ra ngoài.
”Ngoài Lý Thanh Sơn thì tất cả mọi người đều có cảm giác sống sót sau đại nạn, nhưng có lẽ có mỗi mình hắn mới vui vẻ được.
Ngay cả Bách Gia kinh viện có nhân số còn sống nhiều nhất nhưng cũng tổn thất hơn nửa đệ tử, chẳng qua Lý Thanh Sơn không biết những người kia nên cũng không có gì đau lòng.
“Thuộc hạ có thể làm chứng, lời của Lý thống lĩnh đều là sự thật!”Hoa Thừa Tán cũng nói thế, ánh mắt đảo qua lại giữa Cố Nhạn Ảnh và Lý Thanh Sơn, trong lòng không khỏi suy đoán:“Nàng có biết một thân phận khác của hắn hay không? Ôi, ta khờ quá đi, nếu như không biết thì sao lại đối đãi khác với hắn chứ!”Hai người cùng ở giữa Nhân đạo và Yêu đạo nên tất nhiên có sự hiểu ngầm trời sinh, đều cố chấp và thâm sâu khó lường như nhau.
Ngoài Khánh Dương thành năm xưa, cuộc gặp gỡ bên dưới cây tùng phủ đầy tuyết tựa như một sự sắp đặt của vận mệnh, mà hắn chỉ là một kẻ làm nền nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
Hoa Thừa Tán không khỏi nhớ tới lời Lý Thanh Sơn từng nói với hắn, một là cất lực theo đuổi, không thì nhẹ nhàng buông tha.
Chính hắn còn nói Lý Thanh Sơn không hiểu khoảng cách giữa họ và Cố Nhạn Ảnh xa xôi bao nhiêu, thoáng chốc đã nhiều năm trôi qua, vậy mà Lý Thanh Sơn đã có thể đứng sóng vai với nàng.
Nhớ tới đây, Hoa Thừa Tán bỗng hạ quyết tâm, phải quyết định thôi!Tự Bảo vỗ tay cười nói:“Ha ha, lần này Tự Khánh gặp rắc rối to tồi, khả năng cao là vị trí Như Ý Hầu này cũng không gánh nổi.
Ta thật sự muốn cảm ơn tên Bắc Nguyệt kia một lần!”Nếu như chỉ là dùng tu hành giả làm tế phẩm luyện hóa Tu La trận thì chỉ cần có lý do là qua, khả năng cao hoàng đình sẽ không làm gì Tự Khánh, nói không chừng còn có người bạo tay khen Tự Khánh.
Thế nhưng nếu như để mất Tu La trận thì tình huống sẽ khác.
Long đấu trường được hoàng thất tốn một món chi phí khổng lồ để luyện thành, tương đương với đồ vật ngự tứ, một khi để mất chính là tội lớn.
Vì có việc này nên hành vi dùng tu hành giả làm tế phẩm cũng có vẻ vừa tàn bạo lại vừa ngu xuẩn.
Nói chung, tà ác thì có thể được bao che, nhưng vô dụng thì không thể nào được tha thứ, chắc chắn hoàng đình sẽ tiến hành trừng phạt.
Tự Khánh cũng hiểu rõ đạo lý này, vất vả hi sinh một phen mà rơi vào kết quả thế này nên toàn thân hắn đều chìm trong cuồng bạo.
Hắn hóa thành Hắc Long mà gầm rú gào thét, sau đó phun ra một đám mây đen rồi qua lại như thoi đưa ở bên trong, vuốt rồng vừa bắt lấy một tên tu sĩ Kim Đan, định dồn kẻ đó vào chỗ chết.
Chợt Giả Chân vội nói:“Điện hạ không thể làm vậy!”Tự Khánh miễn cưỡng áp chế cơn tức giận, hỏi tu sĩ Kim Đan kia:“Ngươi có muốn ta tha mạng cho ngươi không?”Tu sĩ Kim Đan kia cũng cực kỳ cương quyết, lập tức đáp:“Bành Thế Tông ta tu hành một đời, đâu thể chịu nhục năm lần bảy lượt!”Nói rồi hắn tự bạo Kim Đan, tiếng nổ ầm vang lên, thân thể Hắc Long bị nổ ra một vết thương khổng lồ, máu tươi và vảy dồn dập rơi lả tả tựa như một cơn mưa lớn đổ xuống, khiến hắn thốt ra tiếng rồng ngâm tràn đầy phẫn nộ và thảm thiết.
"Bành đạo hữu!"Các tu sĩ Kim Đan kinh hô, đều là tu sĩ Kim Đan hiếm hoi của Như Ý quận, ai cũng quen nhau đến hơn trăm năm, dù không có tình cảm gì sâu sắc nhưng khi thấy hắn rơi vào kết cục như vậy ai cũng không khỏi cảm thấy bi thương.
"Tự Khánh, ngươi mất trí rồi!""Đường đường là hoàng thất ấy vậy mà lại nuôi ra loại người độc ác như ngươi!"Trong lúc hô hào mắng mỏ, thế công càng mãnh liệt hơn.
Tự Khánh bị thương nặng, cũng sa vào cuồng nộ, lực lượng hai bên kịch liệt va chạm, chiếu sáng trời đêm nơi phương xa, cuồng phong cuộn từ xa ập tới, thổi cho quần áo của mấy người trên Phi Vân đài bay phần phật.
Chẳng bao lâu, phía chân trời lần lượt nổ tung ba vòng hào quang, sau đó mới nghe mấy tiếng nổ rầm rầm, đó là sự kết thúc truyền thừa của tu sĩ Kim Đan tu hành vài trăm năm.
Sau khi tổn thất bốn người, những tu sĩ Kim Đan kia cuối cùng cũng tứ tán đi hết, nhưng trong lòng vẫn luôn ôm theo thâm thù đại hận.
Tự Khánh khôi phục hình người, quần áo rách nát, đầu tóc tán loạn, nhiều nơi trên người đều bị thương, trông vô cùng nhếch nhác, trong lòng không có chút vui sướng khi làm kẻ thắng, hắn có chút mù mờ không biết nên làm thế nào.
Mọi việc đã náo động đến mức này rồi, tiếp theo nên làm gì mới tốt đây?"Điện hạ, hồi phủ trước đi, từ từ tính tiếp!"Tự Khánh trừng mắt, khí tức bạo ngược lại biến mất: "Tiên sinh nói đúng!""Việc này còn chưa xong đâu, chuẩn bị mà đón nhận “giận cá chém thớt” đi!"Cố Nhạn Ảnh nhìn về phía chân trời thấy ba người bay đi, khẽ cười nói với Lý Thanh Sơn.
Tự Bảo nói: "Tiểu tử, ngươi tránh khỏi đầu sóng ngọn gió trước đi, hiện tại hắn đã không còn cố kị điều gì nữa rồi, nếu hắn thật sự phát điên lên thì chưa chắc chúng ta đã bảo vệ được ngươi!" Tuy tiểu tử này cuồng vọng vô lễ, nhưng dù sao vẫn là người trong Ưng Lang vệ, hắn trở mặt với Tự Khánh như thế cũng có liên quan đến a tỷ.
Cố Nhạn Ảnh cười nói: "Việc này ta đã bẩm báo cho Kim lão đại rồi, trốn được lần này là sẽ không sao nữa.
""Vì sao ta phải trốn, quy củ đều do hắn đặt ra, ta cũng chẳng làm gì cả.
Làm sao có thể tùy tiện 'giận cá chém thớt' chứ! Hơn nữa hắn còn đang nợ ta tiền đây, làm gì có chuyện chủ nợ lại sợ gặp con nợ chứ!" Lý Thanh Sơn chắp tay đứng, tay phải cầm một chuỗi niệm châu, viên niệm châu lớn nhất trong đó đã bị bóp vỡ.
Tuy không biết "Kim lão đại" của ngươi là ai, nhưng ta cũng có lão đại nha!Cố Nhạn Ảnh nhướng mày nhìn hắn một cái, cười rồi lắc lắc đầu, không nói gì nữa.
Cũng rất tò mò hắn còn con bài nào chưa lật.
"Tiểu Hoa, ngươi đi xuống trước đi!""Vâng, thống lĩnh!" Hoa Thừa Tán cúi người nói, lại liếc nhìn Lý Thanh Sơn ý bảo hắn cẩn thận chút rồi phi thân bay xuống Phi Vân đài.
Tự Bảo trừng mắt nhìn Lý Thanh Sơn: "Ngươi đấy, chết rồi thì đừng trách chúng ta không nhắc nhở ngươi, bây giờ muốn đi cũng đã quá trễ rồi!"Ba người đám Tự Khánh đã quay lại, Tự Khánh vừa nhìn đã thấy Lý Thanh Sơn ở bên cạnh Cố Nhạn Ảnh, mắt hắn như sắp tóe ra lửa giận, tên tiện chủng này nhiều lần làm nhục hắn, giết đệ tử môn đồ, phá hoại kế hoạch của hắn, hơn nữa còn có qua lại với Bắc Nguyệt.
Bắc Nguyệt cướp Tu La trường rồi chạy mất tăm.
Thù mới hận cũ ghim trong lòng giờ đều đổ lên đầu Lý Thanh Sơn.
"Lý Thanh Sơn, còn không quỳ xuống cho ta!" Một tiếng quát như sấm vang lên.
Dưới Phi Vân đài, đám Liễu Trường Khanh còn chưa rời đi, nhao nhao nhìn lên trên, có vẻ lo lắng.
Hàn Quỳnh Chi bỗng quay đầu, lập tức bay lên Phi Vân đài, còn chưa đến gần đã thấy khí thế của Tự Khánh như núi như biển.
Nó giống như một cơn sóng triều đen ngòm ập vào mặt, nàng cắn răng ngược dòng bay lên, đứng cạnh Lý Thanh Sơn.
"Quỳnh Chi!" Trong lòng Lý Thanh Sơn vô cùng cảm động.
Hàn Quỳnh Chi khẽ cười với hắn, tuy không biết có thể làm được gì, nhưng nàng có thể nhận lấy cơn giận dữ này của hoàng tử Tự Khánh cùng hắn.
Tự Khánh thấy Lý Thanh Sơn vẫn không thèm để hắn vào trong mắt thì càng giận dữ hơn, tay áo khẽ run lên, ân ẩn nghe một tiếng long ngâm, một cái vuốt rồng màu đen túm về phía yết hầu của Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn kéo Hàn Quỳnh Chi ra phía sau, trong lòng nói: "Hòa thượng kia làm gì mà chậm chạp thế, không phải nói sẽ nhanh tới ư?"