Từ bên cạnh vươn ra một cái quạt xếp ngọc cốt, điểm nhẹ lên trên vuốt rồng, vuốt rồng lập tức thu lại, Tự Khánh cả giận: "Cố Nhạn Ảnh, đến bây giờ mà ngươi vẫn còn muốn che chở cho hắn!"Cố Nhạn Ảnh nói:"Nói gì thì hắn cũng là Xích Ưng thống lĩnh của Ưng Lang vệ, còn ta cũng là Bạch Ưng thống lĩnh của Ưng Lang vệ, không thể trơ mắt nhìn hắn bị người ta vô cớ giết chết, làm vậy với ngươi có lợi ích gì chứ?""Vô cớ giết người? Hắn là ma tộc ẩn nấp trong chúng ta, ta muốn giết hắn là lẽ đương nhiên!"Tự Khánh nói với giọng điệu ác độc, tràn ngập sự hung tợn, nghiến răng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Nếu như nói dị nhân bị nhân loại tu hành đạo bài xích, có thể tùy ý bắt làm nô bộc sai khiến thì ma tộc còn bị đối xử tệ hơn nhiều, một khi phát hiện, bất kỳ kẻ tu hành nào giết chết hắn thì không những vô tội, mà còn có công, là hành động vĩ đại trừ ma hộ đạo.
Lúc Cửu Châu chưa bình định, Đại Hạ chưa kiến lập, Ma tộc dị giới liền không ngừng thừa cơ nhập xâm, bởi bản tính của chúng hỗn loạn mà tà ác, phá hoại còn nhiều hơn cả Yêu tộc, có thể nói là kẻ thù chung của thiên hạ, người người phải tru diệt.
Từ khi Lý Thanh Sơn hiện ra thân thể ma hóa trong Tu La trường thì ở trong mắt Tự Khánh hắn đã là một người chết.
Dù có thân phận Xích Ưng thống lĩnh cũng có thể trực tiếp giết chết, không cần nghĩ gì khác.
"Ặc, ma tộc?" Cố Nhạn Ảnh ngớ ra, quay đầu liếc Lý Thanh Sơn một cái, trên người tên này đến cùng còn có bao nhiêu bí mật.
Hàn Quỳnh Chi cũng cả kinh, nàng cũng nghe Hàn Thiết Y nói chuyện Lý Thanh Sơn thay đổi thân hình rồi, chẳng lẽ đây chính là hắn bí mật mà hắn luôn che giấu sao.
Nhưng nghĩ một chút thì lại thấy không giống, ma tộc trong truyền thuyết háo sắc khát máu, tùy ý làm bậy, lấy ác làm vinh, lấy thiện làm nhục.
Lý Thanh Sơn buông tay nói: "Tự Khánh điện hạ, ngươi đừng ngậm máu phun người, ai là ma tộc, ngươi đưa chứng cứ ra!""Chỉ có ma tộc mới có thể ma hóa, mới có thể thúc động ma khí, rất nhiều người đều thấy rồi, ngươi còn muốn chống chế ư? Còn về chứng cứ, chứng cứ chính ở trong thân thể ngươi, mỗi ma tộc đều có ma tâm, xem ta giết ngươi rồi móc ma tâm của ngươi ra đây!"Tự Khánh vừa nói vừa đi đến gần Lý Thanh Sơn, sát khí đằng đằng, một cái bóng xẹt qua, Cố Nhạn Ảnh lại ngăn trước mặt của hắn.
"Ngươi muốn bao che cho ma tộc à?" Tự Khánh nói, nhìn Cố Nhạn Ảnh đầy địch ý.
Cố Nhạn Ảnh thở dài, "Dù hắn là ma tộc, cũng nên do Ưng Lang vệ ta tự xử trí, ta đã bẩm báo lên trên chuyện ở đây rồi, rất nhanh sẽ tới tiến hành kiểm chứng, nếu hắn là ma tộc, ta sẽ không tha cho hắn!"Nhân tộc và Yêu tộc tuy phân tranh không đứt, nhưng quan hệ giữa hai bên lại không phải hoàn toàn đối địch, nàng mới có thể dùng thân phận nửa người nửa yêu để đi lại giữa hai bên, nhưng mà Ma tộc thì không giống vậy.
Tự Khánh bình tĩnh lại, ở cả Thanh Châu, nhân vật có thể được Cố Nhạn Ảnh xưng là “bề trên” chỉ có một người.
Tuy Lý Thanh Sơn đã chết chắc không nghi ngờ, nhưng hắn gây ra rắc rối lớn thế này thì cũng khó trốn khỏi sự trừng phạt.
"Được, ta sẽ đợi vị đại nhân kia đến!"Lời vừa nói xong thì một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống.
…Kim quang tán đi, một lão giả mặc quần áo kiểu Ưng Lang vệ xuất hiện trên Phi Vân đài, trước ngực dùng chỉ vàng thêu lên một con kim ưng đang giương cánh, mỏ vuốt sắc bén, giống như kim sí đại bàng trong truyền thuyết.
Mọi người đều hơi rét run, bộ quần áo này chính là độc nhất ở cả Thanh Châu.
Người này chính là trưởng quan tối cao của Ưng Lang vệ ở Thanh Châu - Kim Ưng thống lĩnh.
Thanh Châu ba vạn dặm, người có địa vị cao nhất đương nhiên là Thanh Châu mục Sở Liệt vương, cũng có vài người là Nguyên Anh với yêu vương, chẳng qua người có thể xếp ngang hàng với Thanh Châu mục thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà Kim Ưng thống lĩnh này chính là một trong số đó.
Trên người lão giả không hề phát ra khí thế gì đặc biệt, ngoại trừ bộ quần áo hơi khoa trương ra thì trên người không thể hiện tý sắc sảo nào, khuôn mặt tròn trịa luôn có hòa khí và nụ cười, giống một phú ông hơn là thống lĩnh một châu, hơn nữa lại còn có một cái tên rất là thương mại - Kim Phú Quý.
Hắn vốn xuất thân từ gia đình thương nhân, mà cũng không phải đại thương nhân đại gia tộc gì cả, chỉ là một hộ làm ăn mua bán nhỏ.
Tuy trình độ văn hóa của phụ mẫu không thấp đến mức đặt tên cho hắn là "Cẩu Thặng, Nạo Oa", nhưng tên cũng không uy phong để phù hợp với thân phận của hắn hiện tại.
Dù sao thì rất lâu trước đây, chẳng ai ngờ tiểu tử mập mạp cởi truồng này có thể có được ngày hôm nay, với xuất thân của hắn thì cái tên này rõ ràng là thiên kinh địa nghĩa, thậm chí còn có một loại hy vọng xa vời viển vông, ít nhất là để cầu phúc, mong hắn lớn lên lương thiện nhân từ, bình an vô sự để kế thừa gia nghiệp.
Ai mà ngờ rằng, có một ngày đứa con của một thương nhân nho nhỏ lại bước lên con đường tu hành, hơn nữa còn liền một lèo độ qua ba lần Thiên kiếp, đạt đến trình độ như ngày nay.
Tuy cái tên này hơi thô, nhưng tốt xấu gì cũng là một cái tên đường hoàng mà phụ mẫu đặt cho, không thể tùy tiện thay đổi, cũng chỉ có thể chấp nhận.
Cố Nhạn Ảnh cười chào hỏi: "Kim lão đại, bộ quần áo này thật hợp với ngươi!""Ngươi nha đầu này, lại nói câu làm ta mắc ói!" Kim Phú Quý cười lên, thật thật giả giả thở dài một hơi: "Ưng Lang vệ này cái gì cũng tốt, chỉ là bộ quần áo này quá thô tục, xúi quẩy chính là ở cái chữ 'Kim' này.
" Hắn lại không biết là bộ đồ “thô tục” này là niềm mơ ước của bao người.
Cố Nhạn Ảnh đột nhiên nghiêm túc lại, cúi đầu hành lễ: "Thuộc hạ Cố Nhạn Ảnh, tham kiến Kim thống lĩnh!"Tự Bảo, Lý Thanh Sơn, Hàn Quỳnh Chi, bao gồm rất nhiều Ưng Lang vệ dưới Phi Vân đài, cũng cúi đầu hành lễ:"Thuộc hạ tham kiến Kim thống lĩnh!" Những người tu hành khác không phải Ưng Lang vệ cũng dồn dập cung kính hành lễ.
Tự Khánh hành lễ nói: "Vãn bối Tự Khánh tham kiến thống lĩnh!"Kim Phú Quý tránh sang một bên, nụ cười trên mặt nhạt bớt đi, hồi lễ: "Lão thần tham kiến hoàng tử điện hạ!" Tuy thân phận và tu vi của hai người đều có cách biệt không nhỏ, nhưng Tự Khánh là hoàng tử Đại Hạ, có danh phận quân thần.
Kim Phú Quý quan sát Phi Vân đài bừa bãi lộn xộn, vỗ nhẹ vào cái cột trụ đã bị gãy mất một nửa "Ta đã biết mọi việc ở đây rồi, sẽ bẩm báo y nguyên với châu mục và bệ hạ, sẽ không phóng đại, cũng sẽ không lấp liếm.
"Thái độ tuy cung kính nhưng trên mặt lại nhìn không ra chút biểu cảm nào, khác hẳn với thái độ thân thiết với Cố Nhạn Ảnh, Tự Khánh biết muốn để vị này bao che cho hắn là điều không thể, đây cũng là việc vừa bắt đầu đã biết, nếu có thể luyện thành Tu La trường, thì cho dù vứt cái vị trí Như Ý hầu này đi cũng không sao cả, nhưng kết quả lại không như ý muốn, nghĩ đến đây hắn tức đến siết chặt tay lại.
Kìm nén hối hận phẫn nộ, thản nhiên nói: "Ta sẽ chịu mọi hậu quả, nhưng trước đó ta còn có một việc muốn bẩm báo với thống lĩnh.
""Việc gì?""Tuy cửu phủ diễn võ lần này có không ít sự cố, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.
Phát hiện một ma tộc ẩn náu trong Ưng Lang vệ, lại còn làm đến vị trí Xích Ưng thống lĩnh, cướp được cái danh thiên tài, nếu không sớm diệt trừ thì tương lai hẳn sẽ là một tai họa lớn.
""Ma tộc! Người ngươi nói là ai?"Nụ cười trên mặt Kim Phú Quý biến mất, ở trong Ưng Lang vệ có ma tộc trà trộn, chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ.
"Chính là hắn, Lý Thanh Sơn!" Tự Khánh chỉ tay ra, ngón tay như một thanh trường mâu muốn đâm xuyên Lý Thanh Sơn.
"Ngươi có chứng cứ gì!"Kim Phú Quý sớm đã chú ý đến Lý Thanh Sơn, tuổi trẻ tài cao, thực sự có thể gọi là thiên tài.
Hơn nữa vừa rồi khi hắn đến, tuy nhóc con này cũng cúi đầu hành lễ như mọi người nhưng trong ánh mắt lại chẳng được mấy phần cung kính, dù bị Tự Khánh nói là ma tộc cũng cực kỳ thản nhiên, khóe mồm còn nở một nụ cười khinh thường.
"Ta tận mắt thấy sao có thể là giả, dưới Phi Vân đài đều là nhân chứng, chẳng qua đa số bọn hắn đều quen biết Lý Thanh Sơn đã lâu, hơn nửa sẽ bao che cho hắn, làm bọn hắn khai ra sự thật thì quá là phiền phức.
Vậy đi, xin thống lĩnh tước đi thân phận Ưng Lang vệ của hắn, ta lập tức tiến hành 'kiểm tra'.
nếu trong người hắn không có ma tâm thì ta xin để thống lĩnh tùy ý xử lý!"Tự Khánh hung hăng nói, kiểm tra này hiển nhiên không phải là kiểm tra thân thể một cách ôn hòa, mà là muốn phân Lý Thanh Sơn thành tám khối, đốt xương thành tro.
"Muốn biết trong người hắn có ma tâm hay không cũng không phiền phức như vậy.
Nhạn Ảnh, ngươi xem đi, phải chăng trong người hắn có tồn tại ma tâm? Hắn là thuộc hạ của ngươi, nếu hắn là ma tộc thì ngươi tự tay xử lý hắn đi!"Kim Phú Quý đột nhiên nói với Cố Nhạn Ảnh, nếu Tự Khánh nói đến mức này rồi thì hẳn là đã nắm chắc mười phần, tuy nhiên biểu hiện của Lý Thanh Sơn rất bình tĩnh, nhưng một người bị oan uổng thì không nên bình tĩnh như thế.
Cố Nhạn Ảnh nhăn mày, việc này hiển nhiên là muốn để nàng thoát tội, dù sao trong Xích Ưng thống lĩnh có ma tộc trà trộn vào, Bạch Ưng thống lĩnh như nàng cũng có trách nhiệm.
"Thống lĩnh!" Hàn Quỳnh Chi không nhịn được mở miệng nói, Lý Thanh Sơn kéo kéo tay của nàng, tỏ ý nàng không cần bận tâm: "Cố thống lĩnh, ngài cứ việc xem đi!"Cố Nhạn Ảnh lại đối mắt với Lý Thanh Sơn, truyền âm nói: "Ngươi đang nghĩ cái quái gì thế hả, trước mặt Kim lão đại thì dù ngươi hiện chân thân cũng không trốn được đâu.
"Lý Thanh Sơn khẽ cười: "Sao ta lại phải trốn chứ? Ngươi cứ tới đi!"Tiểu tử này còn con át chủ bài!Cố Nhạn Ảnh trợn tròn mắt, con ngươi co lại như mắt ưng.
Ánh mắt như biến thành vật chất thực xuyên thấu thân thể của Lý Thanh Sơn, quét từ trên xuống dưới, gần như chẳng mất bao nhiêu công sức đã thấy viên ma tâm màu ám hồng kia, thở dài một hơi quay lại nói với Kim Phú Quý: "Vâng, thực sự có ma tâm!"Trên mặt Tự Khánh lộ ra nụ cười hung ác, mà đám Liễu Trường Khanh vẫn đang im lặng theo dõi ở dưới đài sau khi nghe được kết quả thì rùng cả mình.
Kim Phú Quý than nhẹ, lại yên tâm, vẫn may là nàng không hề bao che, như vậy chỉ là đưa dao cho người, chẳng có ý nghĩa gì cả, tu hành đạo không phải là nơi dễ dàng ẩn giấu chân tướng.
"Xem ra là ma tộc trời sinh tinh thông ẩn náu, ta đã nhìn nhầm ngươi rồi.
Lý Thanh Sơn, có thể ngươi không làm chuyện gì xấu xa, nhưng nhân ma không đội trời chung là điều đã viết trong luật pháp Đại Hạ, ai cũng không cứu được ngươi, ngươi tự kết liễu đi!"Lời vừa nói ra, Hàn Quỳnh Chi như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Dưới Phi Vân đài truyền tới tiếng kinh hô thất thanh.
Lý Thanh Sơn nói với Kim Phú Quý: "Thống lĩnh, có ma tâm thì là ma tộc ư?"Kim Phú Quý nhíu mày nói: "Đừng giảo biện nữa, nếu là nam nhân thì thản nhiên chịu chết đi!"Trong mắt tất cả mọi người, đây chỉ là hành động vùng vẫy cuối cùng khi thân sa tuyệt cảnh mà thôi, đã vô lực lại đáng thương.
Tuy hôm nay Tự Khánh buồn bực đến cực điểm, nhưng thấy cảnh đường cùng của tên thiên tài luôn đối chọi với hắn thì cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ác Đan bước lên trước, xoa xoa cặp tay cười gằn nói: "Nếu ngươi không chịu tự sát, ta có thể giúp ngươi một tay, chẳng qua sẽ không được thoải mái lắm đâu.
""A Di Đà Phật, mọi việc trên thế gian, xong mà chưa xong, không bằng bỏ qua đi.
Theo ta thấy, có ma tâm cũng không nhất định là ma tộc!"Một thanh âm hùng hồn vang vọng truyền đến từ chân trời, Kim Phú Quý quay mắt nhìn, chỉ thấy bóng người phát ra thanh âm này chỉ bé như hạt cải, bước một bước đã to như nắm tay, lại bước một bước thì đã lớn như đứa bé, một bước cuối cùng đã bước lên Phi Vân đài, lại là một hòa thượng mập mạp hở bụng, tay áo bay phần phật.
Trong hư không bước liền ba bước đã vượt vài trăm dặm, vốn còn có mấy phần khí độ của cao tăng, nhưng một tay lại đang cầm một cái đùi dê vàng ruộm, một tay cầm hồ lô rượu, hoàn toàn phá hoại hình tượng cao tăng Phật môn.
"Thần túc thông!"Tự Khánh chấn động.
Trong Phật môn có sáu đại thần thông, chí ít cũng phải là cấp bậc "Tăng vương" độ qua ba lần Thiên kiếp mới có tư cách tiến hành tu luyện, chỉ với một chiêu này đã thấy được tu vi của người vừa tới.
Trước khi đến Thanh Châu hắn đã bắt đầu thu tập tư liệu về Thanh Châu, mà mỗi một nhân vật độ qua ba lần Thiên kiếp đều là điều bắt buộc phải biết, nghĩ qua một chút ân ẩn đoán ra thân phận với lai lịch của hòa thượng này, chỉ là không biết vì sao hắn đột nhiên đến đây, trong lòng hắn có chút bất an, chẳng lẽ là vì Lý Thanh Sơn? Nhưng Thiên Long thiền viện cùng Ma tộc càng nên không đội trời chung mới đúng!"Hóa ra là ngươi, tên hòa thượng rượu thịt này, ta còn tưởng là ngươi muốn ở sau Đại Phật sơn canh cửa cả đời, sao đột nhiên đi ra vậy?"Kim Phú Quý cười hỏi, khắp Thanh Châu này, người có tu vi như hắn cũng chẳng được mấy người, mọi người đều quen nhau cả.
Tuy Bất Nộ tăng đã ở sau Đại Phật sơn cả trăm năm, nhưng hòa thượng cuồng nộ ngày xưa lại có danh tiếng hiển hách, tạo ra vô số huyết án, là sát tinh nổi tiếng ở cả Thanh Châu, nếu không phải xuất thân từ Thiên Long thiền viện thì sớm đã bị Ưng Lang vệ diệt rồi, hai bên không ít qua lại.
Bất Nộ tăng cười nói: "Ta vốn không muốn lại chen chân vào hồng trần, nhưng lại dính phải một tia nghiệt duyên, lục căn khó mà thanh tịnh.
"Lý Thanh Sơn nói: "Sư phụ, ngươi chậm quá rồi đấy, ngươi chậm thêm một bước thì ta đã bị người ta chém rồi.
"Bất Nộ tăng biến sắc, kích động chỉ vào Lý Thanh Sơn nói: "Nghịch đồ, vi sư mới lơ là ngươi một hôm đã xuống núi gây họa, còn không lăn qua đây bái kiến vi sư.
"Lý Thanh Sơn đảo mắt, đi tới, chắp tay lại lười biếng nói: "Sư phụ cát tường!"Tất cả mọi người đều ngây ra, hoài nghi có phải chính mình nghe lầm rồi hay không, bọn hắn xưng là sư đồ!Cố Nhạn Ảnh chớp chớp mắt, bật cười khanh khách.
Kim Phú Quý ngạc nhiên nói: "Bất Nộ, hắn là đệ tử của ngươi à?""Rõ là một tên nghịch đồ, miễn cưỡng thu làm đại đệ tử.
"Bất Nộ tăng nhìn Lý Thanh Sơn, hài lòng gật gật đầu, cách lần hai Thiên kiếp đã không xa.
Không thể không nói, ở phương diện tu hành tên đệ tử này có thể làm cho bất kỳ vị sư phụ nào cũng đều hài lòng.
"Nhưng hắn không phải là hòa thượng mà!" Kim Phú Quý kinh ngạc, bị nhận định là đại đệ tử thì không phải là đệ tử bình thường mà là người để kế thừa.
"Đệ tử tục gia, hiện tại không phải, tương lai nhất định phải!" Lý Thanh Sơn nhướng mày nói: "Tương lai cũng sẽ không đâu nhé!"Kim Phú Quý nhất thời cạn lời, một việc nhỏ đột nhiên lại dây dưa đến vật cản lớn như Thiên Long thiền viện, còn là Bất Nộ tăng ra mặt, tự nhiên lại trở nên rắc rối rồi.
Tự Khánh âm trầm nói: "Đại sư, đệ tử của ngươi là ma tộc!"Bất Nộ tăng cười nói: "Ta đã nói qua rồi, có ma tâm cũng không nhất định là ma tộc.
Ta nói lớn vậy mà, thí chủ, ngươi bị điếc à?"Trên đài cao, tiếng Bất Nộ tăng vang vọng không khác nào tiếng sấm rền.
Trong nháy mắt, Tự Khánh mặt cắt không còn giọt máu, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ bị người ta sỉ nhục trước mặt nhiều người như vậy, mà hắn lại không thể làm gì người sỉ nhục hắn này.
Kim Phú Quý khẽ lắc đầu, tuy rằng từ “cuồng nộ” chuyển thành “bất nộ”, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, xưa nay vị hòa thượng này chưa bao giờ nổi tiếng là người tốt tính.
Giả Chân đong đưa lông vũ:“Ma là ma, người là người, không phải cứ dùng lời lẽ ngụy biện là được.
Đường đường là Thiên Long thiền viện, đường đường là Bất Nộ đại sư, chẳng lẽ lại muốn che chở cho ma tộc sao?”Ác Đan cũng lên tiếng:“Thiên Long thiền viện có thể ngăn cản chúng ta trừ ma vệ đạo, nhưng không thể ngăn cản được miệng lưỡi thiên hạ, mong Kim thống lĩnh chủ trương công bằng!”Chẳng ngờ Bất Nộ tăng không thèm nhọn họ, chỉ nói với Lý Thanh Sơn:“Nghịch đồ, sao ngươi lại gây náo loạn, nói rõ ràng cho ta nghe nào!”Coi hai kẻ hung ác là Giả Chân và Ác Đan như loại chó gà.