Lý Thanh Sơn kể lại ngọn ngành câu chuyện, từ việc vì sao hắn trở mặt với Ác Đan, lại tới Cửu Phủ Diễn Võ lần này và một loại thành tựu của Tự Khánh.
Bất Nộ tăng nghe Lý Thanh Sơn mắng to Ác Đan ở trong điện mà vừa gặm đùi dễ vừa nói:“Chửi hay lắm, cái này có khác gì cầm thú!”Lại nghe chuyện đám tay chân của Tự Khánh vây công Lý Thanh Sơn như thế nào, sau đó lại bị giết sạch như thế nào thì uống một hớp rượu rồi nhận xét:“Giết hay lắm, rất có phong độ của vi sư năm đó!”“Đường đường hoàng tử điện hạ, đứng đầu một quận mà lại hi sinh tính mạng của ngàn tu hành giả vì tư lợi của bản thân.
Kẻ mất trí như vậy thật sự không đáng sống trên cõi đời này, cuối cùng rơi vào cảnh xôi hỏng bỏng không cũng coi như là ý trời.
Nghịch đồ, ngươi làm rất tốt!”Nghe đến cuối cùng, Bất Nộ tăng ngửa mặt lên trời cười to, nhưng trong tiếng cười lại như hàm chứa lửa giận như muốn thiêu đốt hết thảy, khiến ba người Tự Khánh đều thay đổi sắc mặt.
Kim Phú Quý vốn rất không có thiện cảm với Tự Khánh, nghe nói ngọn nguồn tất cả chuyện này là vì giúp Cố Nhạn Ảnh tranh đấu nên càng không muốn nhúng tay vào.
Nhưng Xích Ưng thống lĩnh của Ưng Lang vệ ta mà ngươi nói giết là giết thì để ta ở đâu.
“Bất Nộ, thân phận sư đồ đứng trước thân phận thượng cấp thuộc hạ, nên ta giao người này cho ngài mang đi, tin tưởng Thiên Long thiền viện sẽ xử trí công bằng dựa theo giới luật.
”Hiển nhiên đây là muốn thả cho Lý Thanh Sơn một con ngựa, ngươi là người cũng được mà là ma cũng tốt, cứ giao cho Thiên Long thiền viện xử lý đi! Có điều, hắn cũng thấy rất lạ, vì quan hệ của Thiên Long thiền viện với Ma tộc càng là như nước với lửa mới đúng.
Với thân phận và tu vi của Bất Nộ tăng thì sao không nhìn ra trong cơ thể Lý Thanh Sơn có ma tâm.
Vì sao lại bao che cho hắn đây? “Lời ấy của Kim thống lĩnh sai rồi, nghịch đồ này đâu có chịu làm hòa thượng, ta dẫn hắn về làm gì.
Hắn đã là người trong Ưng Lang vệ thì tất nhiên là phải nghe theo xử trí của ngươi rồi.
Nhưng mà bần tăng muốn nói thêm một câu nữa là, có ma tâm cũng chưa chắc là ma tộc!”Bỗng nhiên ma khí trên người Bất Nộ tăng ngút trời, màu sắc tựa như ngọn lửa bừng bừng, vặn vẹo biến thành một khuôn mặt tức giận, trường thương cũng biến sắc vì đó.
“Ma vương!”Kim Phú Quý lùi về phía sau một bước, lộ ra vẻ đề phòng, nhìn chằm chằm Bất Nộ với vẻ không thể tin.
Bệ vệ như vậy chỉ có thể là ma vương trong truyền thuyết, không ngờ phía sau núi Thiên Long thiền viện lại cất giấu một ma vương, chuyện này càng khó mà tin nổi.
Sau đó lại thấy hai tay của đống ma khí bên trong Bất Nộ tăng tạo thành hình chữ thập, khuôn mặt mập mạp tràn đầy ý cười không khác nào Di Lặc, tự có dáng vẻ trang nghiêm mà cao tăng Phật môn mới có, khiến người ta liếc mắt một cái là có thể nghiêm ra ý “bỏ đồ đao xuống là thành Phật”.
Hắn hỏi:“Thống lĩnh cũng biết ta ở sau núi trông coi điện nào không?”“Trấn Ma điện!”“Vậy ngươi từng nghe nói trong Trấn ma điện có một môn công pháp tên là Trấn Ma Đồ Lục không?”“Cũng từng nghe nói.
lẽ nào.
chẳng trách.
chưa nghe nói có ai tu thành công pháp này, không ngờ lại là cơ duyên của ngươi.
”Đầu tiên Kim Phú Quý sững sờ, sau đó lập tức hiểu rõ, tuy lúc trước Bất Nộ tăng được Thiên Long thiền viện bảo vệ chắc chắn nhưng nhiều người đều nói hắn đã tẩu hỏa nhập ma, khó mà tiến cấp được nữa.
Không ngờ sau đó lại chợt thoát nạn, đạt tới cảnh giới Tăng vương.
Vậy thì cũng có thể hiểu nguyên nhân mà Bất Nộ tăng nhận một đệ tử tục gia làm đồ đệ.
Hiển nhiên Lý Thanh Sơn cũng tu luyện Trấn Ma Đồ Lục nên trong cơ thể mới có ma tâm, mới sử dụng được các chiêu số của ma tộc, cũng chính là tuy có ma tâm nhưng không phải ma tộc.
“Để tu luyện công pháp này thì cần phải có đại chấp niệm, đại cản trở, lại phải có đại nghị lực, đại trí tuệ.
Hiếm lắm mới gặp một người nên ta cũng yêu quý nghịch đồ này hơn một chút, cũng khiến hắn tự cho là mình giỏi lắm, đi gây chuyện lung tung tạo thêm rắc rối cho thống lĩnh.
Hắn làm sai cái gì thì mong thống lĩnh cứ việc xử trí, không cần để tới hòa thượng ta.
”Bất Nộ tăng vừa thu hết ma khí lại thì đã ném rượu thịt trong tay đi, hai tay tạo thành hình chữ thập rồi cúi người hành lễ, ôn hòa không nói nên lời.
“Trong Ưng Lang vệ có tinh anh như thế cũng là phúc của Đại Hạ.
”“Ta không thích hợp ở lâu trong chốn hồng trần, xin phép đi trước một bước.
”“Đại sư đi thong thả!”Kim Phú Quý tươi cười giương tay lên.
Nếu là phàm nhân không rõ tình hình mà thấy cảnh này thì có khác gì phú ông làm việc thiện tích đức, sau khi bố thí cho đám hòa thượng đi khất thực thì khách khí có lễ mà tiễn hòa thượng ra đến cửa.
“Sư phụ, hiếm lắm mới tới một lần, để đệ tử bày tiệc trước, đại tiệc ba ngày vì ngài!”Lý Thanh Sơn thấy mình gặp phải tình cảnh gần như đường cùng rồi, nhưng Bất Nộ tăng chỉ nói dăm ba câu đã hóa giải được thì trong lòng không khỏi ghi nhớ ân huệ.
Hơn nữa hắn cũng muốn hỏi thăm tình hình của Tiểu An.
“Hừ, tiệc có gì hay mà tiệc, nhận tên nghịch đồ nhà ngươi chỉ e tương lai tai ương ngập trời, vô cùng thị phi, thật sự nên để ngươi tự sinh tự diệt!”Bất Nộ tăng tức giận nhưng đây cũng không phải lời lúc tức giận mà thôi.
Đạt đến cảnh giới như hắn thì đều sẽ có một loại cảm ứng vừa sâu xa vừa khó hiểu đối với nơi sâu xa trong số mệnh, chính là “một lời thành sấm!”Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ:“Đệ tử cũng muốn tự thân tự diệt, không muốn liên lụy người khác, chỉ là nhân sinh trên đời chung quy phải có một vài nhân duyên xích mích, không thể kết thúc.
”Vừa nói, hắn vừa liếc mắt nhìn Hàn Quỳnh Chi thật sâu.
“Niệm châu đâu?”“Ở đây!”Lý Thanh Sơn lấy chuỗi niệm châu kia ra.
Tay áo của Bất Nộ tăng quạt nhẹ một cái, viên niệm châu bị bóp nát kia lập tức trở lại hình dáng ban đầu, sau đó hắn lại nói một câu:“Nghịch đồ, tự lo lấy!”Nói xong, hắn bước ra ngoài rồi phi thân mà đi.
Lý Thanh Sơn ngóng nhìn thật sâu từ xa, trông có vẻ đăm chiêu.
Cố Nhạn Ảnh nhìn bóng lưng hắn mà cười thầm trong lòng, giờ hắn có thân phận này rồi thì có thể đi bất cứ nơi nào trong thiên hạ, lần này Tự Khánh đúng là đá vào tấm sắt rồi.
“Hoàng tử điện hạ, xem ra đều là hiểu lầm mà thôi.
Lý Thanh Sơn, Xích Ưng thống lĩnh của Ưng Lang vệ ta cũng không phải là ma tộc như lời ngài nói!”Kim Phú Quý thản nhiên nói, dáng vẻ ôn hòa tựa như phú ông kia cũng biến mất rồi.
Hiển nhiên, hiểu lầm này làm hắn không vui, mà chỉ cần thêm chút ngữ khí vào lúc bẩm báo với triều đình thì có lẽ cũng là một mớ xui xẻo lớn đối với Tự Khánh.
“Xem ra ta tính sai rồi!”Tự Khánh nghiến răng nói, lần này không những không diệt được Lý Thanh Sơn, trái lại còn vô duyên vô cớ bị sỉ nhục một hồi.
Hơn nữa, hai vị đại sư tà ác cùng với thế lực phía sau hai đại tu sĩ này có hiệu ứng tuyệt diệu tương tự như kết quả hắn luyện chế Tu La trận, khiến hắn buồn bực đến mức muốn nôn ra máu.
Kim Phú Quý tiến lên gật nhẹ đầu với Cố Nhạn Ảnh rồi định rời đi, chợt lại nghe Lý Thanh Sơn nói:“Thống lĩnh, thuộc hạ còn một chuyện muốn xin ngài chủ trì công bằng!”“Ừm, chuyện gì?”Sắc mặt Kim Phú Quý đã ôn hòa hơn một chút, tuy Lý Thanh Sơn có vẻ hơi kiêu căng khó thuần nhưng dù sao cũng là thuộc hạ của mình, hơn nữa hắn cũng thật sự có tư cách để kiêu căng khó thuần.
Nhìn tu vi của hắn xem, trước ba mươi tuổi đã có cơ hội đột phá thiên kiếp thứ hai, thiên tài như thế cực hiếm có ở khắp Thanh Châu, chỉ cần không lầm đường lạc lối giữa chừng thì sau này tất là Cửu Châu Phong Vân.
Lý Thanh Sơn không nói hai lời, lập tức mở túi Bách Bảo ra, “bộp” một tiếng, một chiếc huân chương nho nhỏ rơi trên mặt đất, sau đó “ào ào” hàng trăm hàng ngàn huân chương rơi xuống tựa như nước chảy, chất thành một gò đất ở trước người hắn.
“Đây là cái gì?”Kim Phú Quý không hiểu lắm.
“Lý Thanh Sơn, ngươi ngươi ngươi!”Khuôn mặt Tự Khánh hơi vặn vẹo, hai mắt sắp bốc hỏa đến nơi.
“Đây là phần thưởng mà Tự Khánh điện hạ đã hứa hẹn, hiện tại hầu như đều ở đây, kính mong Tự Khánh điện hạ kết toán rõ ràng!”Lý Thanh Sơn thản nhiên nói, gần như tất cả số huân chương mà Tự Khánh phát đều ở đây, dù có sót thì cũng không quá trăm cái.
Lại nói lúc ở trong Tu La trận, Hàn Thiết Y lại khởi xướng khiêu chiến A Tu La một lần nữa.
Hoa Thừa Tán đã đề nghị với Lý Thanh Sơn:“Thanh Sơn, ngươi nhanh chóng thu thập tất cả đống huân chương này lại, để tránh phát sinh biến cố.
”Lý Thanh Sơn vỗ đầu một cái:“Suýt chút nữa đã quên chuyện chính này rồi.
”Đây vốn là mục tiêu lớn nhất của cuộc tỷ thí này mà Tự Khánh đặt ra, hắn đã tiêu diệt đám tay chân kia của Tự Khánh nên lấy được cả ngàn chiếc huân chương ở trong túi Bách Bảo của họ.
Sau đó hắn còn lệnh cho những tê A Tu La kia tìm từng chiếc túi Bách Bảo từ đống thi thể được trải dài khắp chiến trường của cả mấy ngàn tu hành giả, sau đó sẽ đến đấu trường khác để tiến hành lục soát, mà những binh khí còn lại trên chiến trường thì hắn coi như là phần thưởng cho họ.
Đám A Tu La hoàn thành công việc này rất dễ dàng, thế là Lý Thanh Sơn lại có thêm mấy ngàn chiếc huân chương.
Lúc này, mấy người Liễu Trường Khanh cũng chạy tới, thấy tình hình này thì dồn dập lấy huân chương của mình ra rồi giao cho Lý Thanh Sơn.
Họ cũng không thể dùng những huân chương này để đòi phần thưởng từ kẻ thù Tự Khánh, hơn nữa dù có vứt hết mặt mũi thì chưa chắc Tự Khánh đã nhận món nợ này, thế là họ cũng không tiếc gì mà giao hết cho Lý Thanh Sơn.
Một chiếc huân chương thì chỉ có chút giá trị, còn chẳng lọt vào mắt Lý Thanh Sơn.
Nhưng tất cả số huân chương tập hợp lại thì giá trị là ngàn vạn viên linh thạch, còn có vô số đan dược phù lục, linh khí pháp khí, là một món của cải khổng lồ chân chính.
Tất nhiên là không thể vô duyên vô cớ để Tự Khánh được lợi, phải tính món nợ này rõ ràng mới được.
Sắc mặt Tự Khánh tái xanh rồi trắng bệch, vì hắn vốn không có ý định trao phần thưởng.
Trong kế hoạch của hắn, tất cả tu hành giả đều sẽ chết hết, trở thành tế phẩm của Tu La trận.
Nhưng hắn không ngờ rằng chẳng những có người còn sống, mà còn thu thập được gần đủ tổng số huân chương.