Kim Phú Quý nhìn Tự Khánh hơi run lên mà trong lòng chẳng thương hại chút nào, tự mình đặt ra quy tắc trò chơi, dùng ưu thế sức mạnh tuyệt đối áp đảo mọi người, cuối cùng lại chơi đến mức này, quả thực là tức cười.
“Ta cũng sẽ tấu rõ việc này với bệ hạ!”Cố Nhạn Ảnh hiểu rõ, sự xuất hiện của ba người là Mặc Vũ, Bắc Nguyệt và Lý Thanh Sơn đã khiến trò chơi của Tự Khánh sụp đổ.
Mặc dù nàng biết Lý Thanh Sơn và Bắc Nguyệt là cùng một người, nhưng lại không biết ngay cả Mặc Vũ cũng là do Lý Thanh Sơn gọi đến.
Cố Nhạn Ảnh trở lại Thính Phong thủy tạ, nhớ lại lần Cửu Phủ Diễn Võ này mà vẫn cảm thấy vô cùng thú vị như cũ.
Chợt một mùi hương quanh quẩn nơi chóp mũi, chỉ thấy một bóng người vén rèm mà vào.
Đó là Tiền Dung Chỉ đang nâng một chiếc bát sứ trắng, mỉm cười và nói:“Sự phụ, ngài trở về rồi!”“Xem ra ngươi cũng không lãng phí khoảng thời gian này.
”Ánh mắt Cố Nhạn Ảnh hơi lóe lên, cũng lộ ra nụ cười.
“Sư phụ vất vả vun trồng một phen, Dung Chỉ không dám phụ lòng, mời ngài nếm thử tay nghề của ta.
”Tiền Dung Chỉ dâng bát sứ lên trước mặt Cố Nhạn Ảnh, từng hạt sen óng ánh trắng như tuyết, chắc nịch tròn trịa nằm trong bát cùng với một chiếc thìa sứ nhỏ.
Cố Nhạn Ảnh vươn tay ra, đang muốn nhận thì Tiền Dung Chỉ bỗng nói:“Á, bưng sai sai!”Tay nàng nới lỏng ra khiến bát sứ rơi xuống, tiếng cheng cheng vang lên, bát sứ nát tan, hạt sen văng lung tung.
Cố Nhạn Ảnh hơi kinh ngạc, chỉ thấy Tiền Dung Chỉ đã quay lại phía sau rèm, lúc đi ra thì trong tay lại bưng một chiếc bát sứ khác rồi cũng dâng lên trước mặt Cố Nhạn Ảnh.
Nhưng đây lại là một bát nước bùn đen kịt, trong bát cũng có một chiếc thìa sứ nhỏ.
Tiền Dung Chỉ nở một nụ cười tàn khốc quyết tuyệt.
Cố Nhạn Ảnh nhìn nàng mà thở dài một hơi, bỗng cảm thấy hơi uể oải:“Tại sao không cho mình một cơ hội, để vết thương khép lại?”“Ta chân thành ghi nhớ tấm lòng của sư phụ nhưng quá muộn rồi, vết thương của ta đã thối rữa đầy giòi, nhiễm khắp toàn thân.
Nếu cắt khối thịt thối đó đi thì chẳng còn gì cả!”Tiền Dung Chỉ hơi cúi đầu nhìn bát bùn nhão kia, nếu hạt sen không thể nở ra hoa sen thì chỉ có thể hóa thành nước bùn, trong bát bùn nhão này hàm chứa biết bao nhiêu hạt sen tuyệt vọng đây?Cố Nhạn Ảnh bỗng không nói gì, thoát khỏi sự khốn khổ đau thương để theo đuổi sự vui vẻ hạnh phúc chính là bản năng của mọi sinh mệnh, dù cho Phật tổ vô hình vô ngã cũng gọi thế giới mình tồn tại là “cực lạc”.
Nỗi khổ của thế nhân đều là cầu mà không được, nhưng người nào hiểu cách làm sao để có được vui vẻ hạnh phúc, cũng như có năng lực đạt được vui vẻ và hạnh phúc thì lại càng phải khắc chế loại bản năng này, tự chìm đắm trong nước bùn, không hâm mộ hoa sen, không mong cầu hạt sen thì Phật ta cũng khó mà cảm hóa.
Thế là Cố Nhạn Ảnh nói:“Có lẽ ngươi còn có thiên phú tu luyện Ngục Kinh Biến Đồ hơn ta!”“Đa tạ sư phụ.
”“Không có gì mà cảm ơn, ta vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy bóng dáng của ta trong quá khứ ở trên người, vì thế mà làm rất nhiều chuyện nhàm chán, hóa ra là ta sai rồi.
”Sau khi nghe Bất Nộ tăng giảng giải, Cố Nhạn Ảnh cho là Tiền Dung Chỉ vô cùng thích hợp để tu Trấn Ma Đồ Lục, bây giờ nhìn lại thì không phải như vậy.
Nếu Tiền Dung Chỉ ngưng tụ ma tâm thì sẽ chỉ mặc cho nó phát triển từ điên cuồng đến cuồng loạn, trở thành ma trong ma.
“Cũng may là…”Tiền Dung Chỉ uống một hơi cạn sạch bát bùn nhão kia, nở một nụ cười xán lạn rồi nói:“Ta vẫn là ta!”Như Tâm trở lại Nhân Tâm đảo, băng qua một hành lang dưới lòng đất rất dài, ánh sáng màu trắng sáng bừng lên theo bước chân của nàng qua các bậc thềm, cuối cùng trực tiếp đi vào trong địa cung.
Một nam tử có dung mạo bình thường đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa ở giữa chồng sách, còn ai khác ngoài Sở Thiên.
Sau khi nỗ lực rất nhiều, tu vi của hắn mới miễn cưỡng trở lại Luyện Khí tầng thứ hai.
Đối với hắn mà nói, tốc độ này thực sự chậm đến mức không thể khoan dung, một là bởi vì tu vi bị hủy sạch để lại rất nhiều nội thương, hai lại thiếu sự cung cấp tài nguyên đầy đủ, không bột đố gột nên hồ.
“Như đạo hữu, ta cần một ít đan dược.
”“Ta đâu phải nương của ngươi, lo ăn lo ở rồi lại còn phải lo đan dược cho ngươi? Sau này ngươi sẽ hiếu thuận với ta sao? Ta đến xem ngươi chết hay chưa thôi, nếu chưa chết thì ở lại tiếp đi!”Sở Thiên cười nói:“Đạo hữu nóng giận thế, Cửu Phủ Diễn Võ lần này gặp phải chuyện gì sao?”Như Tâm hơi run lên, phát hiện tâm tình của mình hơi không đúng, một ngọn lửa đang bốc cháy trong lồng ngực nàng, mà nàng không thể kiềm chế sự lan tràn của nó, thế là phất tay một cái:“Được rồi, ta có thể cho ngươi một ít đan dược bình thường, chỉ là đan dược đắt quá thì không được.
”Sở Thiên hơi khom người:“Đa tạ, gần đây ta đã nhớ lại không ít chuyện, trong đó có một môn công pháp mà ta cảm thấy đạo hữu rất phù hợp để tu luyện nó.
”“Thật sao? Nó tên là gì?”“Vân Lô Thiên Thư, nó là một trong vạn tượng thiên thư, cần kết hợp thuật luyện đan, tự đặt bản thân ở trong lò luyện đan, đủ cả luyện thể và luyện khí, nếu phối hợp với Vân Lô đạo thuật thì sẽ vô cùng ảo diệu.
Tuy trong lúc tu luyện sẽ phải chịu sự thống khổ dày vò rất nhiều nhưng chắc chắn đáng giá.
E rằng công pháp có thể sánh với nó ở thế giới này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, lấy nó để báo đáp ơn cứu mạng của sư đồ các ngươi.
”“Ngươi muốn đan dược gì, chỉ cần không quá phận quá đáng thì ta cũng có thể cung cấp cho ngươi!”Như Tâm gật nhẹ, không cần nói cũng biết giá trị của một môn công pháp tốt đối tới tu hành giả là thế nào, công pháp được đội cái mũ “thiên thư” thì tuyệt đối không tầm thường, so sánh thì một ít đan dược chẳng đáng là gì cả.
“Ta còn có chuyện khác muốn nhờ!”Sở Thiên rút một quyển y kinh ở bên cạnh ra:“Xin ngươi vận dụng bản lĩnh Y gia mà dịch dung sửa mặt giúp ta, ta muốn ra ngoài bắt đầu lại từ đầu!”Trong lòng Như Tâm hơi chấn động, đúng là Y gia có cách dịch dung sửa mặt, nhưng cũng không thường dùng.
Bởi vì dịch dung sửa mặt không những có yêu cầu cao về y thuật, hơn nữa còn liên quan tới tướng số tử vi, không phải thứ có thể tùy tiện thay đổi.
Hơn nữa dịch dung sửa mặt cần một vài dược liệu quý giá, trong đó có một vị là “giao cơ”, nói trắng ra chính là cắt thịt trên thân Nam Hải giao nhân, như thế thì mới có thể làm cho khuôn mặt đã thay đổi hoàn toàn dung hợp.
Đây không phải những thứ mà tu hành giả có thể gánh vác được.
“Được, ta sẽ nghĩ cách sưu tập dược liệu!”Như Tâm trầm ngâm chốc lát, dù sao cũng không cần đến bắt một giao nhân nào trở về, có thể cắt thịt trên người mình cũng được, hoặc không thì chỉ cần dùng giá cao là gần như có thể mua được những nguyên liệu này.
Thật ra nếu nàng muốn dùng thịt của mình thì chắc chắn sẽ thất bại, bởi vì nàng cũng không phải giao nhân thuần túy.
Cũng may là nàng vẫn giúp Lý Thanh Sơn luyện đan nên cũng tích lũy được không ít tài nguyên, việc sưu tập nguyên liệu cũng không phải chuyện khó.
“Vậy ta ở đây chờ tin vui, sau khi chuyện này thành công thì ta sẽ có báo đáp khác!”Sau đó Sở Thiên truyền thụ Vân Lô Thiên Thư và Vân Lô đạo thuật cho Như Tâm, cũng giảng giải một ít điểm then chốt tinh diệu trong đó, khiến Như Tâm khen ngợi không ngớt.
Quá trình tu hành đúng là không dễ dàng, dường như phải coi chính mình như đan dược mà luyện chế, còn cần một lò luyện đan thượng hạng, thậm chí là một vài nguyên liệu để làm phụ trợ.
Quá trình tu hành cũng cực kỳ khổ cực, vừa phải chịu đựng đau đớn mà vừa phải khống chế Thủy Hỏa biến hóa chuẩn xác.
Khi tu hành Vân Lô Thiên Thư đến trình độ cao rồi thì thân thể như hóa thành ngọc thạch, đao thương thủy hỏa đều không thể gây tổn thương, dung nhan ngàn năm không thay đổi, tuổi thọ cũng lâu hơn tu hành giả bình thường.
Cuối cùng, Như Tâm để lại một ít đan dược cho Sở Thiên, còn Sở Thiên thì tự tay vẽ một bức chân dung rồi giao cho Như Tâm.
Như Tâm liếc mắt nhìn, đó là một khuôn mặt anh tuấn và khá trẻ, trong lòng nàng hơi chấn động:“Dù ngươi thay đổi khuôn mặt, nhưng nếu chiều cao không thay đổi thì vẫn có khả năng bị nàng nhìn thấu, nữ nhân kia rất đa nghi.
”“Dù sao vẫn phải nghĩ cách lấy lại đồ mà mình đã đánh mất.
”Sở Thiên cười nhẹ và nói, nhưng trong đó bao hàm quyết tâm lớn lao không cho phép thay đổi.
Thanh Tiểu động phủ, Bát Môn Kim Tỏa trận vẫn hoạt động trong vô thức, canh giữ tòa động phủ không một bóng người này.
Mãi đến tận khi một bóng người xuất hiện nơi chân trời, chạy như bay tới rồi đáp xuống trước cửa Thanh Tiểu động phủ, hiển nhiên trận pháp để hắn đi vào trong.
Lý Thanh Sơn vuốt nhẹ lên ba chữ Thanh Tiểu gia mà Tiểu An tự tay viết, rồi không nhịn được mà liếc mắt nhìn về phía Thiên Long thiền viện ở phương xa.
Chỉ là tầm mắt của hắn khó mà vượt qua vạn dặm núi non, nên đành phải thu hồi ánh mắt, sau đó bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Quả nhiên Tự Khánh không thể bỏ ra số tiền khổng lồ kia, cho tới nay Lý Thanh Sơn vẫn cảm thấy biểu cảm khốn cùng đến gần như phát điên kia hết sức buồn cười, cuối cùng hắn chỉ gắng gượng thanh toán ba phần các loại linh thạch cùng các loại bùa chú đan dược.
Lý Thanh Sơn còn muốn cười nhạo vài câu nhưng lại bị Kim Phú Quý dùng ánh mắt ngăn cản, sau đó nói rằng:“Nếu là của ngươi thì sớm muộn cũng là của ngươi, hoàng thất sẽ không nợ chút đồ này của ngươi.
Ngươi cũng nên biết tiến biết lùi, sư phụ của ngươi cũng không thể chăm lo mọi chuyện giúp ngươi, trừ phi ngươi đến Thiên Long thiền viện xuất gia.
Nhưng suy cho cùng thiên hạ này vẫn là thiên hạ của hoàng tộc.
”Thế là Lý Thanh Sơn không dây dưa nữa, hắn đã hết sức hài lòng đối với thu hoạch này rồi.
Sau khi Kim Phú Quý rời đi thì Tự Khánh cũng lập tức xuất phát, chạy về Long Châu để giải thích, cũng không quăng lời hung ác gì với Lý Thanh Sơn, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái và nói:“Lý Thanh Sơn, ta thừa nhận ta đã coi thường ngươi, sau này sẽ không như vậy.
Sau này sẽ có ngày ngươi cảm thấy hôm nay ngươi chết ở đây là chuyện may mắn cỡ nào.
”Sự căm hận không đội trời chung ẩn chứa trong lời nói đó khiến Hàn Quỳnh Chi ở bên cạnh cũng không rét mà run.
Lý Thanh Sơn tươi cười:“Nói nhảm ít thôi, mau trả tiền đi!”Thế là Tự Khánh phẩy tay áo bỏ di.
Sau đó Cố Nhạn Ảnh nói riêng với Lý Thanh Sơn rằng, chắc chắn Kim Phú Quý phải bẩm báo chuyện này, với sự kiêu ngạo của hoàng tộc Đại Hạ, dù cho phải tước thân phận hoàng tử của Tự Khánh thì cũng chắc chắn trả món nợ này thay cho Tự Khánh, mà Tự Khánh cũng sẽ nhận sự trừng phạt nặng hơn.
Lý Thanh Sơn cười nói:“Họ Tự gia lớn nghiệp lớn, tất nhiên không thiết chút tiền lẻ này của ta!”Khiến cho Tự Bảo khinh thường một lúc lâu.
Cố Nhạn Ảnh thì lắc đầu một cái:“Có điều chưa chắc đây đã là chuyện tốt, hoàng tộc mất đi Tu La trận đã đủ đau lòng, lại gặp phải ngươi nhân dịp cháy nhà mà đi hôi cửa, chỉ cần có người lên tiếng lèo lái thì ngươi sẽ gặp phiền phức lớn, vảy ngược khó chạm!”Lý Thanh Sơn loáng thoáng hiểu lời của Kim Phú Quý, nhưng hắn cũng không để trong lòng, bất cứ chuyện gì đều có tính hai mặt, chính là “trong phúc có họa, trong họa có phúc”, cũng không thể vừa muốn chiếm được lợi từ người ta mà lại sợ đắc tội người ta.
Chỉ cần biết “binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn” là được rồi, nỗi lo duy nhất của hắn là hoàng tộc trực tiếp phái ra ba tu sĩ đã vượt qua thiên kiếp thứ ba đến diệt hắn, vậy thì thực sự không còn cách nào, chỉ còn cách chạy trốn “bỏ của chạy lấy người”.
Hắn cũng hiểu rõ ý của Cố Nhạn Ảnh đó là không được đắc chí ngang ngược, cẩn thận ngựa mất móng trước, vì vậy hắn nói:“Sau khi ăn quả trí tuệ thì ta lại có không ít lĩnh ngộ, ta định lần này trở lại sẽ bế quan một quãng thời gian, đột phá cảnh giới Kim Đan.
”“Nếu có yêu cầu gì thì cứ lên tiếng.
”Cố Nhạn Ảnh gật nhẹ, nàng cũng còn nợ Lý Thanh Sơn việc này, nhưng hiện tại Lý Thanh Sơn đã có thân phận đại đệ tử của Bất Nộ tăng nên không cần che giấu quá, tất nhiên có thể giải thích là một loại đầu tư.
Lý Thanh Sơn nói:“Ta muốn mua một ít Đạo Hạnh đan của ngươi, niên đại càng cao càng tốt.
”Đạo Hạnh đan là một trong số ít đan dược có thể sản xuất hàng loạt.
Cũng có rất nhiều loại đan dược có tác dụng tương tự hoặc thậm chí là mạnh hơn, nhưng rất nhiều loại dược liệu linh thảo để làm ra chúng đều không thể vun trồng với lượng lớn, hoặc là sản lượng cực kỳ ít ỏi, hoặc là chỉ có thể đến nơi hoang dã để vặt hái.
Mà Đạo Hạnh đan này thì không thế, mỗi một vị dược đều được vun trồng trong vườn trồng trọt.
Đương nhiên cũng cần tốn một thời gian dài, thời gian càng lâu thì dược tính càng mạnh, mà Đạo Hạnh đan được luyện thành cũng càng tốt.
Đạo Hạnh đan bình thường nhất có thể bù đắp được một năm tu hành, mà bên trên còn có Đạo Hạnh đan ba năm Đạo Hạnh đan năm năm, vân vân.
Tuy rằng việc luyện hóa dược tính và thanh trừ cặn dược cũng mất chút thời gian, nhưng lại có thể rút ngắn rất nhiều thời gian tu hành.
Mặc dù linh thảo trong đó có thể trồng được, nhưng giá trị của chúng cũng cực kỳ cao.
Chỉ là, nếu bởi vì dùng đan dược khiến cho căn cơ không ổn thì số thời gian giảm bớt được kia cũng sẽ chuyển thành thời gian dừng chân tại bình cảnh.
Linh dược có tốt đến đâu thì cũng chỉ là một loại phụ trợ mạnh, mà không thể nào thay thế hoàn toàn việc tu hành của tu hành giả.
Được mất ở trong chuyện này còn phải do tu hành giả tự mình cân nhắc và gánh chịu.
“Trong tay ta cũng không có nhiều Đạo Hạnh đan lắm, loại tốt nhất là Đạo Hạnh đan năm năm, có điều giá trị cao hơn đan dược cùng loại gấp trăm lần.
”“Ta lấy luôn.
”Lý Thanh Sơn không do dự chút nào, lập tức mua năm viên Đạo Hạnh đan, trong đó có ba viên là Đạo Hạnh đan bình thường, một viên là ba năm và một viên là năm năm.
Sau đó hắn nán lại quận thành vài ngày, trước khi rời đi thì đưa một viên Đạo Hạnh đan năm năm cho Hàn Quỳnh Chi.
Hai người ở bên nhau thì ít mà chia cách thì nhiều, chỉ đành đền bù đôi chút ở những phương diện khác mà thôi.
Hắn vẫn nhớ kỹ, Hàn Quỳnh Chi cầm Đạo Hạnh đan trên tay mà sắc mặt có hơi kỳ lạ.
Cảm giác vui sướng vì có được đan dược quý giá hoàn toàn bị cảm xúc khác che lấp, tựa như muốn từ chối nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.
Lý Thanh Sơn biết rõ có lẽ mình nên ở lại một thời gian, nhưng mà hắn lại biết nên lên đường lần nữa, hắn không thể vì bất cứ ai mà nán lại nơi nào lâu dài, chỉ có không ngừng tiến lên, tiến về phía trên chín tầng trời, thậm chí không rảnh để bận tâm đến cảm xúc của chính mình.
Thế là hắn hôn tạm biệt rồi rời đi.
Lý Thanh Sơn không nghĩ nữa, cất bước tiến vào trong Thanh Tiểu động phủ, lấy Tu La trận ra.
Từ lúc đoạt được nó, hắn vẫn chưa có cơ hội cẩn thận xem xét lần nào.
Nhìn bề ngoài thì thấy cũng không có gì thay đổi, chỉ là nhiễm thêm một tầng huyết sắc, có thêm chút phù văn dữ tợn.
Hắn nhẹ nhàng ném ra, Tu La trận cũng biến lớn theo, biến thành kích cỡ như cái lều Mông Cổ.
Lý Thanh Sơn bước vào trong, cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi, một vùng đất rộng lớn trải dài trước mắt, đồng thời dáng vẻ hắn cũng biến thành tóc đỏ mắt đỏ.
Hắn giương cánh rồi vẫy nhẹ, toàn bộ cảnh tượng lập tức bị kéo thành hàng ngàn vệt màu nhanh chóng lao vùn vụt về phía sau.
Cuối cùng, Lý Thanh Sơn dừng lại trước một cái cây khổng lồ cao chót vót, Thái Dương hoa vẫn đang nở rộ, thời kỳ nở hoa vẫn chưa qua, trang trí cho cây đa khổng lồ sáng lạn rực rỡ.
Thế là, Lý Thanh Sơn tuyên bố với cây đại thu cao vót kia rằng:“Từ hôm nay trở đi, ta là chủ nhân trong này! Ta là Bắc Nguyệt, các hạ là Đại Dung Thụ Vương - một trong thập phương yêu vương đúng không!”