Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1235 - Chương 1244: Trốn Không Thoát

Chương 1244: Trốn Không Thoát

Trước mắt thì Đại Dung Thụ Vương này là tài nguyên quan trọng nhất trong Tu La trận, không những có thể cung cấp nhựa cây giúp khôi phục linh lực cấp tốc, mà còn có thể cho hắn trí tuệ và sự gợi ý.

Hắn có thể xin Đại Dung Thụ Vương chỉ bảo rất nhiều vấn đề trong tu hành, cho nên chuyện đầu tiên hắn làm sau khi tiến vào trong Tu La trận chính là đến đây thăm hỏi Đại Dung Thụ Vương.

“Là ngươi ư?”Đại Dung Thụ Vương phát ra tiếng ồ đầy ngạc nhiên.

“Ta là cái gì? Ngươi từng gặp ta sao?" Lý Thanh Sơn thầm giật mình, nhưng khuôn mặt vẫn không lộ vẻ khác thường gì.

“Ngươi là Lý Thanh Sơn!”“Ngươi đang nói bậy gì đấy, ta mà lại là thứ nhân loại hèn mọn kia sao!”Lý Thanh Sơn không vui, nâng cao giọng điệu.

Đại Dung Thụ Vương bỗng cười ha hả, thân thể cao lớn cũng rung rung, trong tiếng cười tràn đầy vẻ hiểu rõ.

“Khó trách ta lại cảm thấy Tu La trận bị người ta luyện hóa từ bên trong, hóa ra là thủ đoạn của ngươi, e rằng hiện tại tiểu tử Tự Khánh tức đến hộc máu rồi.

”Thân thể Lý Thanh Sơn buông lỏng:“Được rồi, làm sao mà ngài nhìn ra ta được?”“Mặc dù ta đã sống mấy vạn năm nhưng cũng không dễ quên đến mức chỉ chia cách mấy ngày mà đã không nhận ra ngươi.

Ngoài dung mạo và khí tức của ngươi thì những biểu cảm tinh tế, cách nói chuyện và ngôn ngữ thân thể của ngươi cũng đều sáng tỏ ở trong mắt ta.

”Lý Thanh Sơn cũng chỉ đành thừa nhận, vài một vài lúc, không phải cứ thay đổi khuôn mặt, thay đổi yêu khí là có thể giấu giếm được người khác, chí ít không thể gạt được cái cây già Đại Dung Thụ Vương đã thành tinh này.

Lý do mà hai thân phận của hắn không bị nhìn thấu chỉ là vì đa số người tiếp xúc nhiều với Bắc Nguyệt thì không quen biết Lý Thanh Sơn, mà người thân quen với Lý Thanh Sơn thì lại rất ít tiếp xúc với Bắc Nguyệt, bởi vậy mà tạo thành loại thông tin không đối xứng.

Lại thêm phân thân gây nhầm lẫn nên mới duy trì bí mật này tới ngày hôm nay được.

Có bài học này, về sau hắn sẽ chú ý gấp bội.

“Vậy thì phiền đạo hữu giữ bí mật giúp ta!”“Yên tâm, với ta thì bí mật nhỏ này của ngươi không đáng là gì, ta đã từng bảo vệ rất nhiều bí mật quan trọng hơn nhiều!”Đại Dung Thụ Vương đã trải qua thăng trầm, mặc dù sự tồn tại của Lý Thanh Sơn có hơi kỳ dị nhưng so sánh với những người đi trước thì cũng chưa thấy đặc biệt nổi bật.

Tất nhiên đây chỉ là cách nhìn bây giờ của hắn mà thôi.

Có lời hứa hẹn của Đại Dung Thụ Vương, Lý Thanh Sơn không có gì phải lo lắng nữa, thế là hắn cười nói:“Nếu là người quen thì ta không khách khí nữa.

Thật ra ta vẫn còn rất nhiều chỗ nghi hoặc về Đại Hải Vô Lượng Công, mong được đạo hữu chỉ bảo!”…Trên Nguyệt Đình hồ, mưa như trút nước, sóng to gió lớn.

Một con cá chép đỏ chót bơi qua bơi lại trong hồ nước, khi thì nổi lên mặt nước, khi thì chui xuống đáy hồ.

Từng đạo sấm sét rạch ngang bầu trời, từ đầu đến cuối đều đi theo nó.

“Chuyện gì đã xảy ra?”Trong thủy phủ ở giữa Nguyệt Đình hồ, có hai Dạ Du Nhân nữ xinh đẹp đứng trên đài quan sát cao cao.

Một người có khí chất cao quý, đôi mắt lấp lánh.

Một người thì khiêu gợi với đôi bầu ngực căng tròn.

Đó chính là hai tỷ muội Dạ Lưu Ba và Dạ Lưu Tô, ánh mắt các nàng xuyên qua màn mưa, nhìn về chỗ sâu bên dưới làn nước đen.

Dạ Lưu Tô nói:“Hình như là con cá chép mà chủ nhân thả xuống đang độ kiếp!”Dạ Lưu Ba kinh ngạc tiếp lời:“Chỉ lá hóa thành yêu tướng, sao lại có thanh thế lớn như này!”Dạ Lưu Tô loáng thoáng đoán ra, chỉ là không nói gì.

Trừ phi trong tay con cá chép này có Thủy Thần ấn, nhưng nếu không phải hết cách thì sao lại tùy tiện đưa thứ như Thủy Thần ấn này cho người ngoài, trong lòng nàng không khỏi hơi bận tâm.

Con cá chép được Lý Thanh Sơn đặt tên là Tiểu Hồng ngậm lấy Thủy Thần ấn trở lại Nguyệt Đình hồ, hiển nhiên sức mạnh ẩn chứa trong Thủy Thần ấn cũng vì vậy mà tràn vào trong cơ thể nó.

Cho đến bây giờ, Thủy Thần ấn gần như đã luyện hóa tất cả thủy mạch trong Như Ý quận, từ trên mặt đất cho tới dưới lòng đất.

Tài nguyên nước ẩn chứa trong ba ngàn dăm ngang dọc Như Ý quận cực kỳ dồi dào, tương đương với mười cái Giang Nam, mà thủy linh lực ẩn chứa cũng cực to lớn.

Đối với yêu quái hệ Thủy mà nói, dù chỉ thu nạp một phần ngàn linh lực trong đó cũng đủ thay thế cho không biết bao nhiêu đan dược.

Mà làm yêu quái thì không có nhiều cảnh giới và bình cảnh như nhân loại, việc khó nhất chính là tích lũy linh lực.

Có Thủy Thần ấn này làm căn cơ, chưa tới mấy ngày mà nó đã chạm tới ranh giới yêu tướng, dẫn tới việc thiên kiếp hạ xuống.

Nó chống lại thiên kiếp nên tất nhiên là khơi dậy sức mạnh của Thủy Thần ấn.

Ở bến đò bỏ hoang bên Nguyệt Đình hồ, có hai bóng dáng cùng xuất hiện, một kẻ là nam nhân hung ác với khuôn mặt dữ tợn, một kẻ là văn sĩ với sắc mặt âm trầm, tay phe phẩy chiếc quạt lông màu đen, không ai khác chính là Ác Đan và Giả Chân.

“Tên tặc tử Bắc Nguyệt kia dám trêu đùa bọn ta như thế, không giết sạch thuộc hạ của hắn thì khó mà xóa bỏ mối hận trong lòng ta.

”Ác Đan nghiến răng nghiến lợi nói.

“Giết sạch thì lãng phí quá, vẫn nên bắt về làm nô lệ để buôn bán ở Long Châu, có thể bù đắp không ít tổn thất.

Yêu quái và Dạ Du Nhân nam thì đưa vào đấu trường, Dạ Du Nhân nữ thì cũng có thể bán với giá không tệ!”Giả Chân phe phẩy quạt lông, lộ vẻ bình tĩnh như cũ, nhưng trong mắt cũng có hai ngọn tà hỏa bừng bừng.

Vì là phụ tá đắc lực của Tự Khánh nên trước giờ họ luôn nhận được sự tiếp đãi long trọng và tin tưởng của Tự Khánh, cũng đạt được rất nhiều lợi ích nhờ vào thân phận Tự Khánh hoàng tử.

“Chủ lo thần nhục, chủ nhục thần chết”, hiện tại Tự Khánh vừa mới nhậm chức mà đã bị buộc về Long Châu chịu tội, đối với họ thì đó là nỗi nhục nhã không thể không báo.

Thế là hai người từ bỏ hết âm mưu quỷ kế, dựa vào thực lực nghiền ép tuyệt đối mà đến, nhìn thấy tình hình trên Nguyệt Đình hồ thì cũng có được kết luận giống nhau.

“Có yêu quái đang độ kiếp, thanh thế như này thì chẳng lẽ là tên yêu nghiệt Bắc Nguyệt kia.

Hiện tại hắn vẫn chỉ là yêu tướng mà đã lợi hại như thế, nếu để hắn đột phá cảnh giới yêu soái thì ở Như Ý quận còn ai có thể khống chế được hắn!”Ác Đan nhíu mày.

Giả Chân bấm ngón tay tính toán:“Chỉ là thiên kiếp lần thứ nhất, chắc chắn không phải Bắc Nguyệt, có thể có thanh thế như thế….

”Hắn trầm ngâm một lát rồi mắt sáng lên:“Khả năng cao Thủy Thần ấn ở trong tay tên yêu quái kia!”Chỉ cần đoạt được Thủy Thần ấn là có thể bù đắp tổn thất mất đi Tu La trận, nếu kết hợp với Sơn Thần ấn, luyện chế thành Sơn Hà đại ấn chân chính thì coi như đạt được mục đích của chuyến đi lần này.

Hai người đang muốn ra tay thì chợt có giọng nói vang lên ở sau lưng.

“Hai vị hảo hữu, đúng là lâu rồi không gặp, sao hôm nay lại đại giá quang lâm đến tệ xá vậy!”Trong mưa to, một nam tử tóc đỏ, mắt đỏ toàn thân trần truồng đang lướt qua mặt nước, sải bước mà đến, trên giương mặt vô cùng tuấn tú là nụ cười tà mị.

Đó chính là Bắc Nguyệt, hay nói chính xác hơn là phân thân ảnh trong gương của Lý Thanh Sơn.

Có câu nói là “kẻ thù gặp mặt, đỏ mắt tức giận”, quả nhiên đôi mắt của Ác Đan hơi đỏ lên, toàn thân tản ra khí tức cuồng bạo, hơi khuấy động màn mưa ở quanh mình, nhìn chằm chằm Bắc Nguyệt tựa như một con quái thú muốn chọn người mà nuốt.

“Bắc Nguyệt!”Giả Chân nâng quạt lông lên ngăn cản Ác Đan:“Bắc Nguyệt, trả Tu La trận lại đây thì ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ, bọn ta lập tức rời đi.

Nếu không, ngươi thật sự muốn không chết không ngừng với bọn ta sao?”Nhưng trong lòng hắn lại hạ quyết tâm, nếu Bắc Nguyệt giao Tu La trận ra thì sẽ lập tức đi đoạt Thủy Thần ấn, chặt bỏ đôi cánh của hắn rồi lại tìm cơ hội giết chết hắn.

“Ta thừa nhận chuyện ta làm thực sự không đúng lắm, nhưng Tu La trận không ở trong tay ta, bị tên Mặc Vũ kia đoạt đi rồi, ta cũng suýt chút nữa toi mạng trong tay hắn, vất vả lắm mới thoát ra được.

”Bắc Nguyệt mở hai tay ra, nói với giọng điệu không biết làm sao.

Hắn cũng thầm nhíu mày, chỉ là một phân thân thì tuyệt đối không phải đối thủ của bất kỳ người nào trong họ, dù là bản thể chạy đến thì cũng không đánh lại nếu họ liên thủ, trừ phi Chu Hậu La Ti chịu đến giúp đỡ, nhưng hắn không trông cậy tí nào vào chuyện này.

Mặc dù hắn tương kế tựu kế ngầm đánh cho Tự Khánh một vố, nhưng nếu thật sự đối đầu trực tiếp thì bản thân hắn chẳng có chút ưu thế nào, kết quả tốt nhất là mình làm người hưởng, đoạt lại Thủy Thần ấn mà thôi, hoàn toàn không có cách nào khác.

Ở Như Ý quận thành, đám người Liễu trường Khanh lại leo lên Phi Thiên Long Hạm lần nữa.

Lúc từ biệt với Lý Thanh Sơn, Như Tâm lặng lẽ nói với Lý Thanh Sơn chuyện nàng muốn nhờ chính là muốn mượn Thủy Thần ấn tu hành một khoảng thời gian.

Đối với Lý Thanh Sơn thì yêu cầu này cực kỳ đơn giản, vốn hắn có được Thủy Thần ấn từ nàng, trong Thủy Thần ấn lúc trước đã có sẵn thủy linh lực dự trữ, mà nàng chẳng dùng đến một phần mười hay thậm chí là một phần một trăm.

Lý Thanh Sơn sảng khoái đồng ý, sau đó lại tạm biệt Hàn Quỳnh Chi rồi hắn lập tức tìm một hồ nước nhỏ, thi triển Kính Hoa Thủy Nguyệt một lần nữa, tạo ra phân thân ảnh trong gương và cho hắn chạy đến Nguyệt Đình hồ.

Không ngờ vừa hay gặp phải trận mưa to này, còn có hai tên Ác Đan và Giả Chân nữa, cùng với nguy cơ mất đi Thủy Thần ấn.

Thế là Lý Thanh Sơn cố ý nói láo để khiến hai người này bị nhầm lẫn, trong lòng thì nghĩ có lẽ Mặc Vũ sẽ không đặc biệt nói cho họ biết tên đó không đoạt được Tu La trận đâu!Làm một kẻ bị đùa bỡn, đúng là Mặc Vũ không trắng trợn tuyên truyền về sự thất bại của mình, mà Tự Khánh cũng chẳng có cơ hội đi tìm hắn để giằng co.

Giả Chân và Ác Đan nhìn nhau, đúng là hiện tại không thể xác định Tu La trận có ở trong tay Bắc Nguyệt hay không.

Nếu suy luận một cách bình thường thì khả năng cao là không ở trong tay Bắc Nguyệt!Là thái tử của yêu tộc Thanh Châu nên thực lực và danh tiếng của Mặc Vũ đều hơn hẳn Bắc Nguyệt.

Trong tình huống một chọi một thì tất nhiên Mặc Vũ có phần thắng lớn hơn.

Mà khi đó cũng là Mặc Vũ khống chế Bắc Nguyệt, chủ động di chuyển tức thời đến một nơi khác, hiển nhiên là nắm chắc thắng lợi trong tay rồi.

Bình Luận (0)
Comment