Giả Chân lại chợt hỏi:“Làm sao ngươi biết Long đấu trường đã biến thành Tu La trận!”“Ta cũng ngắm nó một khoảng thời gian dài, nếu ngay cả vật kia là cái gì mà cũng không rõ thì sao lại ra tay đoạt đi! Hầy, không ngờ lại là lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng.
Mặc Vũ là kẻ thù của A Khánh, cũng là kẻ thù của ta, chúng ta nên hợp sức cùng đối phó hắn, đoạt lại Tu La trận mới đúng.
Nếu chúng ta lại xích mích thì chẳng phải là để người ta chê cười hay sao?”Lý Thanh Sơn càng nói càng cảm thấy miệng lưỡi mình dẻo quẹo, đồng thời hắn cũng tiến đến gần hai người, tỏ vẻ mình không có ác ý.
“Nói có lý!”Giả Chân gật đầu rồi chợt quay người lại, bay về chỗ sâu trong Nguyệt Đình hồ, cùng lúc đó Ác Đan cũng đấm ra một quyền, quyền kình hóa thành một cái đầu sói màu đen dữ tợn.
Nó phát ra tiếng sói tru thê lương, há to cái miệng tràn đầy răng nanh rồi hung ác cắn về phía Lý Thanh Sơn.
Bất kể có phải Tu La trận ở trong tay Bắc Nguyệt hay không thì cũng nhất định phải đoạt được Thủy Thần ấn này!Phản ứng của Lý Thanh Sơn còn nhanh hơn hai người một bước, trước khi hai người ra tay thì hắn loáng thoáng dự cảm được thông qua Linh Quy.
Thế là hắn trực tiếp giương hai cánh, phóng lên trời rồi lao thẳng xuống Nguyệt Đình hồ.
Nhưng tiếng sói tru lập tức luồn vào não tựa như ma âm, thân hình hắn cứng đờ, cái đầu sói kia đã lao tới như hình với bóng.
Hắn trở tay đánh một quyền lên trên cái đầu sói, thi triển thiên phú thần thông Ngưu Ma Chấn Đãng.
Ầm!Hai luồng sức mạnh va chạm kịch liệt, lập tức phá hủy một tòa nhà tranh bỏ hoang và vài con thuyền, nổ ra một cái hố to.
Màn mưa trong bán kính mười dặm bị quét sạch sành sanh, tựa như làn đạn bắn ra bốn phương tám hướng, xuyên qua vô số cây cối.
Trong chốc lát, phân thân của Lý Thanh Sơn bị thương nặng, yêu khí toàn thân giảm bớt một nửa.
Tên Ác Đan này còn hũng mãnh hơn gấp mười lần so với dự đoán của hắn, chắc chắn không phải là kẻ mà tu sĩ Kim Đan bình thường có thể bằng được, chỉ cần một chiêu mà phân thân này của hắn đã có nguy cơ bị đánh tan.
Lý Thanh Sơn vội vàng thi triển Kính Hoa Thủy Nguyệt, rót từng luồng yêu khí vào phân thân thông qua bản thể, chẳng mấy chốc mà thương thế và yêu khí đều khôi phục.
Mà trong một giây này thì Giả Chân cũng đã lao vun vút mấy dặm, hắn muốn giành lấy Thủy Thần ấn trước rồi liên thủ với Ác Đan cùng giáp công Bắc Nguyệt.
Lý Thanh Sơn vung tay phải lên, một tấm tử phù lập tức bay đi, rồi hắn quát khẽ một tiếng:“Định!”Thân hình Giả Chân bỗng cứng đờ, tựa như một con sâu nhỏ bị dính trong hư không, không thể động đậy:“Định Thân phù! Ác Đan ngăn hắn lại!”Sau đó Giả Chân vội vàng thi triển pháp lực, tuy không ngờ Bắc Nguyệt vừa ra tay mà đã dùng tử phù quý giá, nhưng chắc chắn Định Thân phù này không giữ được hắn bao lâu.
Giờ phút này hắn càng yên lòng, bởi vì hắn xác định tên này tuyệt đối không phải Bắc Nguyệt bản thể.
Đâu chờ Giả Chân nhắc nhở, Ác Đan đã lập tức ra quyền tấn công, ngay sau đó lại là một quyền nữa, kình khí ngưng tụ ra nửa thân sói, tiếng sói tru lấn át cả tiếng sấm và tiếng mưa to đầy trời.
Nếu trực tiếp bị đánh trúng thì e rằng không kịp khôi phục là lập tức bị đánh tan.
Lý Thanh Sơn chỉ đành liều mạng vung vẩy Phong Hỏa cánh.
Con sói khổng lồ đánh tới sau lưng mà hắn cũng không quay đầu lại, chỉ vung ngược tay lên:“Linh Quy Huyền Giáp!”Từng mảnh hình lục giác hơi mờ xen lẫn với một mảnh màn ánh sáng hơi mỏng ngăn ở sau lưng, nó phản chiếu rõ tư thế của con sói kia.
Ác Đan hoàn toàn không để trở ngại nho nhỏ này ở trong mắt, con sói khổng lồ đụng lên màn ánh sáng rồi xé tan nó dễ như trở bàn tay, nhưng lại có một phần sức mạnh nhỏ bắn ngược trở lại khiến con sói khổng lồ vặn vẹo một trận, ầm ầm nổ tung.
Chỉ chịu ảnh hưởng của dư âm mà Lý Thanh Sơn đã cảm thấy sau lưng đau xót, nhưng cũng chẳng quan tâm được điểm này.
Hiện tại hắn phải thi chạy với Giả Chân, đi trước giành lấy Thủy Thần ấn vào trong tay, sau đó lập tức dùng Kính Hoa Thủy Nguyệt mà giao Thủy Thần ấn vào tay bản thể, như vậy là thắng rồi.
Hắn lại bay về phía trước, lập tức nhìn thấy Giả Chân nhìn hắn bằng ánh mắt âm trầm, thân thể Giả Chân hơi rung tung, linh quang lấp lánh khắp người, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi trói buộc của Định Thân Phù.
Chợt gió tanh nhào tới sau lưng Lý Thanh Sơn, thân hình Ác Đan biến lớn, hóa thành người khổng lồ cao gần mười trượng, y phục căng nứt để lộ ra một hình xăm sói đen sinh động như thật ở trên ngực.
Ác Đan rống giận, sải bước đuổi tới, tốc độ cũng không hề chậm hơn so với hắn vung cánh là bao nhiêu, quả nhiên là trước có sói sau có hổ.
Cánh tay Giả Chân bỗng hơi động đậy, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vung quạt lông lên, lao vùn vụt về phía Bắc Nguyệt.
Sấm sét trên bầu trời như thể có chỉ dẫn và mục tiêu trong nháy mắt, chỉ thấy chúng tụ lại thành một con Lôi Xà hừng hực, bay lượn trên bầu trời với tốc độ khó mà tin nổi rồi đánh trúng Lý Thanh Sơn.
Ầm!Toàn thân Lý Thanh Sơn chấn động, không cảm thấy đau đớn gỉ, chỉ có sự tê liệt sâu sắc, trong chốc lát không thể động đậy.
Sau đó hắn mới cảm thấy mọi chỗ đều đau đớn dữ dội, nếu không phải Giả Chân miễn cưỡng thi triển pháp thuật trong lúc vẫn chịu tác dụng của Định Thân phù thì đạo lôi đình này đã có thể kết thúc cuộc thi chạy này của Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn còn chưa tỉnh táo lại thì ác phong đã ập tới sau lưng, Ác Đan khổng lồ xòe năm ngón tay ra chộp về phía hắn, chỉ cần dùng sức bóp thì phân thân này sẽ vỡ nát ngay lập tức.
Lý Thanh Sơn cắn răng tung ra tấm tử phù thứ hai, kích hoạt!Một mảnh ánh sáng vàng chợt hiện lên, kết thành một tòa thành lũy bằng sắt thép ở quanh người hắn.
Đây là một tấm phù lục phòng ngự.
Thành lũy sắt thép vặn vẹo biến dạng dưới lực khổng lồ của Ác Đan, phát ra tiếng vang chói tai, kiên cường ngăn cản đòn tấn công kia.
Lý Thanh Sơn thì đã thừa cơ mà bay vào trong Nguyệt Đình hồ.
Giả Chân lại vung quạt lông lên, một cơn gió lốc gào thét mà tới rồi cuốn lấy Lý Thanh Sơn vào trong.
Đấu pháp ven hồ truyền đến trên đảo giữa hồ, Dạ Lưu Ba vui mừng nói:“Tỷ tỷ, là yêu khí của chủ nhân!”“Hắn đang đấu pháp với người khác, mau triệu tập nhân lực!”Dạ Lưu Tô truyền lệnh xuống, bên dưới đài quan sát, đám Dạ Du Nhân nhiệt liệt đồng ý.
Nàng là người được Lý Thanh Sơn nhận định là thống soái của Dạ Du Nhân, mặc dù lâu rồi Lý Thanh Sơn không đến nhưng nàng vẫn củng cố vững chắc quyền lực dựa vào thủ đoạn của mình, còn từ từ khôi phục vinh quang của Dạ Du Nhân.
“Thế nhưng dựa vào chúng ta thì phải làm sao mới giúp được chủ nhân?”Mặc dù Dạ Lưu Ba không tiếc tính mạng vì hắn, nhưng cũng hiểu rõ cuộc chiến của hắn không phải chiến trường mà họ có thể tham dự với thực lực hiện tại.
“Ngươi quên rồi sao? Bảo mọi người lên tế đàn hết đi, để mẫu thân chủ trì nghi thức!”“Đúng ha! Suýt nữa ta quên mất rồi, vậy tỷ tỷ thì sao?”“Ta đi ra ngoài một lát!”“Ra ngoài?!”Dạ Lưu Ba nhìn về phía ven hồ, nơi đó chỉ có từng đợt sóng dư âm từ trận chiến truyền ra, làm cho lòng người nảy sinh hồi hộp.
“Ta không định tham chiến, chỉ muốn lấy Thủy Thần ấn thôi! À đúng rồi, phái một người đi mời Chu Hậu La Ti.
”Không đợi Dạ Lưu Ba trả lời, Dạ Lưu Tô đã tung người nhảy khỏi đài quan sát, thân hình nàng hòa vào trong bóng tối.
Mặc dù nàng không rõ tình hình lắm nhưng cũng nhìn ra được, chiếc Thủy Thần ấn kia là mấu chốt.
Dựa vào thực lực của hắn mà đánh không lại thì có thể trốn, khả năng bị người trực tiếp giết không lớn lắm.
Nhưng nếu vứt bỏ chiếc Thủy Thần ấn này thì khó mà đền bù tổn thất.
Màn mưa đen nhánh gào thét trút xuống, Lý Thanh Sơn thở hồng hộc, hắn đã suýt bị xử lý mấy lần chỉ trong chớp mắt.
Dù hắn đã dùng tất cả mấy tấm tử phù trên người nhưng cũng chỉ thoáng ngăn cản được bước chân của hai tên Ác Đan và Giả Chân, mà không cách nào tạo nên bất cứ tổn thương gì cho họ.
Hai người kia thể hiện ra thực lực đáng sợ của tu sĩ viễn siêu, bất kể ai trong số họ cũng có năng lực giao đấu với bản thể của hắn.
Hắn chống đỡ được chốc lát đã là may mắn, ngay từ đầu tấm Định Thân phù tử sắc hi hữu kia đã khiến Giả Chân không thể nào thi triển toàn lực.
Nhưng sức mạnh của tấm Định Thân phù này cũng hết rồi.
Toàn thân Giả Chân chấn động, lập tức thoát ra, trên mặt hắn hiện ra nụ cười âm u, cảm thấy hơi hối hận rồi.
Hắn vốn lo lắng đây là bản thể, hóa ra lại chỉ là một phân thân mà thôi, chẳng bằng ngay từ đâu liên thủ với Ác Đan đánh chết tên kia cho rồi, bảo đảm tên kia chẳng có cơ hội dùng mấy tấm tử phù kia.
Tâm niệm chuyển động, Giả Chân lập tức vung quạt lông vũ trong tay lên.
Lần này đến phiên Lý Thanh Sơn không thể động đậy, chớp mắt một cái đã bị con sói khổng lồ kia phủ lên, ngay cả thời gian triều hồi phân thân cũng không có, phân thân trực tiếp bị đánh tan, tan biến giữa trời đất.
Dưới sự chênh lệch tuyệt đối về thực lực, có thể giãy giụa đến mức này đã là cố hết sức rồi.
Sau khi Giả Chân vung đòn tấn công kia thì cũng không thèm nhìn kết quả, lập tức bay về phía chỗ chằng chịt lôi đình.
Dạ Lưu Ba hoàn thành nhiệm vụ mà Dạ Lưu Tô giao rồi canh giữ ở ven hồ, lo lắng nhìn mưa gió đầy trời.
Bỗng trong lòng nàng chấn động, yêu khí của chủ nhân biến mất rồi! Không thể nào, đây chỉ là phân thân của chủ nhân mà thôi, nói không chừng là thu hồi khí tức chạy trốn rồi.
Chủ nhân sẽ không chết!“Ngươi đang nhắc tới cái gì?”Dạ Lưu Tô đi ra khỏi hồ nước đen thui, nước trượt xuống theo người nàng.
Trong tay phải nàng là một tiểu hài trần trùng trục, trông chỉ khoảng bốn đến năm tuổi.
Tiểu hài kia đang không ngừng giãy giụa, đong đưa hai chân nhưng lại không giống động tác của nhân loại lắm.
“Đây là?”“Con cá kia!”Dạ Lưu Tô vứt tiểu hài kia lên mặt đất.
Tiểu hài kia lập tức muốn quay lại hồ nước nhưng nàng lại lạnh lùng nói:“Ngươi tên là Tiểu Hồng đúng không! Bên ngoài có người muốn cướp Thủy Thần ấn, Bắc Nguyệt đại nhân giao Thủy Thần ấn cho ngươi bảo vệ, nếu ngươi làm mất nó thì không cần ta nói ngươi cũng biết mình sẽ phải nhận kết cục gì đúng không!”Chương 1315: Giao Ra Thủy Thần Ấn
Nhờ Lý Thanh Sơn kéo dài thời gian một lát mà cuối cùng Tiểu Hồng cũng vượt qua thiên kiếp, trở thành yêu tướng một phương, có điều ngay sau khi độ kiếp vẫn còn mệt mỏi nên bị Dạ Lưu Tô khống chế.
Nàng cũng không nói nhảm gì mà trực tiếp đưa nó đến thủy phủ ở giữa hồ rồi mới giải thích.
Khi nghe lời ấy, Tiểu Hồng lập tức không dám bò lại hồ nữa.
Ầm!Một luồng sức mạnh mãnh liệt đụng vào pháp trận bao phủ bên trên thủy phủ, tầng ngoài nhất của pháp trận đã sắp tan vỡ.
Một người khổng lồ đi đến ven hồ, trên đầu vai có một văn sĩ.
Chỉ một thoáng là Giả Chân đã thấy được Tiểu Hồng, thế là hắn dùng quạt lông chỉ vào đó:“Giao Thủy Thần ấn ra, ta sẽ tha chết cho các ngươi!”Đám người Dạ Lưu Tô chưa bao giờ thấy khí thế nào tương tự như khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ thân thể hai người này, dù cho là Chu Hậu La Ti cũng không thể sánh được.
Mặc dù đã cách nhau tầng tầng pháp trận nhưng vẫn không có chút xíu cảm giác an toàn, tựa như chỉ cần hai người kia muốn thì có thể tùy tiện giết chết họ tựa như giết sâu kiến.
Dưới sự áp bách như thế, dù là tu sĩ Kim Đan thì cũng phải run rẩy thôi.
Dạ Lưu Tô bình tĩnh lại:“Hai vị hãy cho chúng ta chút thời gian để suy nghĩ!”“Không được, không thể giao Thủy Thần ấn cho người khác!”Tiểu Hồng nhảy cao ba thước, cất tiếng với giọng nói non nớt.
“Chỉ là suy tính một lát, có gì mà không được.
Chúng ta không thể chống trả đối thủ như này đâu, dù mất Thủy Thần ấn thì Bắc Nguyệt đại nhân cũng sẽ không trách tội chúng ta.
Có điều, chuyện lớn như vậy thì e rằng chúng ta không có quyền quyết định, vẫn nên trở về triệu tập tất cả mọi người để bàn bạc một chút.
”Dạ Lưu Ba cũng tỏ vẻ đồng ý rồi cùng trao đổi ánh mắt với Dạ Lưu Tô, cả hai đều cho rằng không thể giao Thủy Thần ấn ra, trước mắt cứ kéo dài thời gian rồi lại nói.
“Nào có nhiều thời gian cho các ngươi cân nhắc như vậy.
Ta đếm đến mười mà các ngươi không chịu giao Thủy Thần ấn ra thì chuẩn bị chôn cùng Bắc Nguyệt đi!”Giả Chân âm trầm nói, vừa rồi chỉ giết được phân thân của Bắc Nguyệt mà thôi, có lẽ chẳng mấy chốc bản thể sẽ đuổi tới thôi, đến lúc đó thì chuyện sẽ khó giải quyết hơn.
Không có Tự Khánh, chỉ dựa với sức hai người họ liên thủ thì không thể nào giết được tên kia, nếu không phải được bố trí tốt từ trước thì chỉ sợ ba người liên thủ cũng khó mà giữ hắn lại được.
Mặc dù họ nắm chắc phần thắng, nhưng nếu hắn cầm Thủy Thần ấn rồi đi thì họ thật sự không cách gì để bắt hắn.
Hắn cũng không cho là Bắc Nguyệt sẽ để ý đến chuyện sống chết của đám Dạ Du Nhân này, cùng lắm là sau này nghĩ cách báo thù thay các nàng thôi.
Có điều, hắn cũng không cho là đám Dạ Du Nhân này sẽ có lòng trung thành gì với Bắc Nguyệt, xưa nay Dạ Du Nhân luôn nổi tiếng là âm hiểm xảo quyệt, chỉ cần đàn áp các nàng rồi cướp lấy Thủy Thần ấn thì cái gì cũng dễ nói.
“Mười, chín, tám…”“Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?”Nghe Giả Chân đếm ngược mà lòng Dạ Lưu Ba lo lắng không thôi, quả nhiên hai người kia không dễ dụ như vậy.
Thế là Dạ Lưu Ba nhìn về phía Dạ Lưu Tô ở bên cạnh, lại phát hiện nàng bày ra vẻ mặt thoải mái.
Họ không chịu kéo dài thời gian chứng minh họ băn khoăn điều gì đó, nếu tùy tiện để các nàng kéo dài thời gian thì lại chứng minh tình cảnh đã hỏng bét, e là có kéo dài thời gian thì cũng không có tác dụng gì.
Hiển nhiên nỗi băn khoăn đó nằm ở trên người Bắc Nguyệt, nàng thầm đánh giá tốc độ phi hành của hắn.
Thế là Dạ Lưu Tô quyết định, hiện tại điều họ có thể làm chỉ là cố gắng hết sức kéo dài thời gian.
Giả Chân đếm ngược đến một.
“Được thôi, bọn ta có thể giao Thủy Thần ấn ra!”Dạ Lưu Tô nói.
Giả Chân không hề lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, còn bàn tay to lớn của Ác Đan thì mạnh mẽ đánh lên pháp trận, miệng thì gào lên điên cuồng:“Tiện nhân, mau giao Thủy Thần ấn cho lão tử!”Dạ Lưu Tô lại nói:“ Có điều ta muốn các người thề độc với trời rằng sau khi lấy được Thủy Thần ấn rồi thì tuyệt đối không được làm chúng ta bị thương! Nếu không các ngươi vừa cầm Thủy Thần ấn đã trở mặt thì chẳng phải chúng ta là đồ đần hay sao.
”“Tiện nhân nhà ngươi mà cũng có tư cách để bọn ta thề độc ư!”Ác Đan càng nổi giận hơn, cái đầu sói đen ở trên thân tản ra yêu khí cuồng bạo, lại dung hợp với khí tức của bản thân hắn một cách kỳ diệu.
Thân hình hắn lại biến lớn lần nữa, rất nhiều chỗ trên thân đã mọc ra lông sói màu đen thật dài, miệng lồi ra phía trước, lưng cong về phía sau, hai mắt lóe lên ánh lửa sáng rực, vừa giống người mà vừa giống sói.
“Được!”Giả Chân lập tức đồng ý, thề độc với trời.
Trong lòng hắn thì lại cười khẩy, cho rằng một lời thề độc có thể trói buộc được bọn ta ư!Đối với tu hành giả mà nói, đúng là có một vài lời thề không thể lập bừa bãi, nhưng nếu lời thề kia thành tâm thành ý xuất phát từ nội tâm thì mới có thể hình thành sự kiềm chế đối với bản thân.
Nếu không thì kẻ mạnh có thể áp đảo kẻ yếu một cách dễ dàng, sau đó bắt họ thề trung thành suốt đời hoặc bất cứ điều gì.