Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1237 - Chương 1246: Tế Đàn

Chương 1246: Tế Đàn

Mà dù là lời thề từ đáy lòng thì lúc vi phạm cũng chẳng có ông trời nào đến trừng phạt cả, có điều là dễ hình thành tâm ma mà thôi.

Lời thề có lực khống chế càng mạnh thì còn cần dựa vào một vài pháp thuật pháp bảo.

Chứ một lời thề không trống rỗng vô nghĩa thế này thì Giả Chân còn chẳng thèm để trong lòng.

Hắn đã hạ quyết tâm rồi, trong nháy mắt khi các nàng giao Thủy Thần ấn ra thì chắc chắn tầng pháp trận này sẽ xuất hiện sơ hở.

Đến lúc đó, hắn sẽ thuận thế mà phá đi, sau đó biến tất cả dám Dạ Du Nhân và yêu tộc này thành nô lệ, rồi mang về bán ở Long Châu.

Dạ Lưu Tô trầm ngâm một lát rồi thở ra một hơi:“Hay là thôi đi.

”“Ngươi nói cái gì?”Giả Chân sầm mặt lại.

Dạ Lưu Tô lệnh cho Tiểu Hồng:“Tranh thủ thời gian kích hoạt Thủy Thần ấn đi, ngăn cản họ một lát, chẳng mấy chốc Bắc Nguyệt đại nhân sẽ đến cứu viện thôi.

”“Tiện nhân nhà ngươi!”Sắc mặt Giả Chân kịch liệt thay đổi, không ngờ lũ sâu kiến các nàng cũng dám lừa hắn.

"Giả Chân, ta đã nói từ sớm rồi, không phải chỗ nào ngươi cũng áp dụng được mấy mánh khóe kia đâu.

Chẳng qua chỉ là pháp trận hạng ba mà thôi, dù có nhiều tầng thì cũng không chịu nổi một đòn! Để lão tử phá trận, nhất định phải làm chết hai con tiện nhân này thì mới thôi!”Ác Đan đã mất kiên nhẫn từ lâu, vô cùng xem thường đối với suy nghĩ đi đường tắt, chơi trò đùa giỡn tâm cơ ở khắp nơi của Giả Chân.

Trong lúc nói chuyện thì hắn cũng trở tay đánh một quyền về phía pháp trận.

Đột nhiên, một cơn sóng lớn mãnh liệt bỗng ập tới từ phía sau, thân thể cao hơn mười trượng của hắn hơi lảo đảo, khiến cho nắm đấm đánh lên pháp trận không đạt tới hiệu quả vốn có.

Mặc dù lớp màn ánh sáng kia đã chừng chịt vết nứt trùng điệp nhưng vẫn kiên trì ở đó.

Hóa ra là Tiểu Hồng vừa mới hóa hình thành công đang kích hoạt Thủy Thần ấn.

Mặc dù Ác Đan không bị thương gì nhưng trong lòng rất kinh ngạc:“Uy lực của Thủy Thần ấn này lớn như thế, một tên yêu tướng nho nhỏ vừa mới độ kiếp thành công kích hoạt mà đã có uy lực như thế, nếu để nó rơi vào tay Bắc Nguyệt thì chẳng phải sẽ càng khó đối phó hơn à, mau phá trận thôi!”Ác Đan Ngửa mặt lên trời phát ra tiếng sói tru, song quyền liên tiếp oanh kích, tựa như từng tiếng sấm nổ vang, khiến cho tầng pháp trận kia bị đánh tan trong nháy mắt.

Giả Chân vung chiếc quạt lông, đủ loại pháp thuật oanh kích xuống tựa như mưa rền gió dữ, nhìn thì như là cuồng loạn nhưng lại nhằm vào đặc tính của mỗi tầng pháp trận mà vận dụng pháp thuật Ngũ Hành khác nhau.

Tiểu Hồng kiệt sức điều khiển Thủy Thần ấn cản trở hai người, nhưng với tu vi yêu tướng thì toàn bộ sông nước ao hồ ở Như Ý quận cũng không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của Thủy Thần ấn.

Mà phần lớn pháp trận bao phủ thủy phủ kia bắt nguồn từ đại trận thủ sơn mà họ cướp đoạt được từ các môn phái trong chiến tranh ngày xưa, mặc dù ở Thanh Hà phủ được coi như là đỉnh cao nhưng những môn phái kia cũng chỉ là tiểu môn phái do tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn.

Đối với hai tu sĩ Kim Đan đỉnh phông là Ác Đan và Giả Chân thì cũng chỉ được coi như hạng ba mà thôi.

Mắt thấy từng tầng pháp trận bị phá tan, trên mặt Dạ Lưu Tô cũng hiện lên vẻ nghiêm trọng.

Dạ Lưu Ba quay đầu lại nhìn, lo lắng nói:“Tế đàn vẫn chưa được khởi động sao?”Đột nhiên, một đạo u ảnh dâng lên từ trung tâm đảo, còn thâm trầm hơn cả màn mưa to nhuộm dần đêm tối kia.

Vẻ mặt của Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Tô đều thả lỏng, họ để Tiểu Hồng ở lại đây tiếp tục kích hoạt Thủy Thần ấn ngăn cản hai người kia rồi bay về phía u ảnh kia dâng lên.

Chẳng biết từ lúc nào đã có một tế đan đen nhánh được dựng lên ở giữa núi nhỏ vây quanh, trên tế đàn có khắc hoa văn theo phong cách của Dạ Du Nhân, còn có vô số sao trời và phù văn kỳ bí.

Ngày xưa, Bắc Nguyệt đã để Dạ Lưu Tô dẫn đầu Dạ Du Nhân trở lại lòng đất.

Sở dĩ Dạ Lưu Tô dám trở lại thủy phủ này là do dựa vào pháp trận phòng ngự trùng điệp, thứ hai là nhờ tòa tế đàn nàyxung quanh tế đàn có rất nhiều Dạ Du Nhân đang quỳ, ai nấy cũng đều đang chắp tay tựa như thành tín cầu nguyện, một luồng sức mạnh tụ lại trong tế đan màu đen rồi vọt lên trên.

Dạ Minh Châu tóc tai bù xù đứng ở bên trên tế đàn, miệng thì lầm bầm, điên cuồng múa loạn, thần hình vật vờ không ổn định tựa như u ảnh trên đầu nàng.

Dường như hồn nàng đã bị cuồng phong của cỗ sức mạnh này thổi lên bầu trời, nhưng lại duy trì một mối liên hệ với thân thể nàng, không thể nào bị thổi đi.

Nhờ vào Chân Linh đan mà Bắc Nguyệt ban thưởng, một lượng lớn Dạ Du Nhân đạt tới bình cảnh không thể đột phá lại nhao nhao đột phá thiên kiếp lần thứ nhất.

Lại thêm vốn đã có cường giả Dạ Du Nhân, giờ thêm hơn trăm Dạ Du Nhân vượt qua thiên kiếp thứ nhất, còn vòng ngoài chính là mấy ngàn Dạ Du Nhân bình thường chưa độ thiên kiếp.

Tất cả đều tham gia nghi thức thần bí này, tự nguyện rót sức mạnh của bản thân vào trong tế đàn, không giữ lại chút nào.

Dạ Lưu Tô thấy cảnh này thì hơi yên lòng, như này thì có thể kéo dài được một khoảng thời gian.

Nhưng nàng lại hơi lo lắng, liệu trận pháp có thể chèo chống bao lâu? Nhưng đến bước này rồi thì có suy nghĩ nhiều cũng vô ích.

Thế là nàng và Dạ Lưu Ba cùng đi đến trước tế đàn, cũng quỳ một chân trên đất và đan tay lại.

Đạo u ảnh ở không trung bên trên tế đàn dần ngưng tụ thành hình, Dạ Minh Châu bỗng phát ra tiếng gào thét không phải người khiến đạo u ảnh kia thành hình hoàn toàn.

Nó bành trướng tựa như một quả bóng hơi mỏng bị thổi phồng, thân hình không khác Dạ Minh Châu chút nào.

Bên ngoài thủy phủ, Giả Chân và Ác Đan liên thủ nên cũng không lâu lắm đã phá vỡ được một nửa tầng tầng lớp lớp pháp trận, từng chiếc trận bàn vỡ vụn, trận kỳ hóa thành tro bụi.

Tiểu Hồng thì đã kiệt sức ngã trên mặt đất.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc chợt truyền đến từ phương xa:“Hai vị hữu hảo, thật sự là lâu rồi không gặp.

sao hôm nay bỗng đại giá quang lâm tệ xá!”Cùng một lời nào nhưng lại như đảo lộn thế gian.

Giả Chân và Ác Đan cùng ngoái lại nhìn, Bắc Nguyệt đang vung đôi cánh Phong Hỏa, xẹt qua nơi chân trời tựa như một luồng điện, mưa gió đầy trời tụ lại trên người hắn, quả nhiên là yêu khí ngút trời.

Hai người không khỏi nghĩ thầm:“Mới chỉ đạt tu vi yêu tướng mà đã có sức mạnh cường đại thế này, biến ảo thủ đoạn đa dạng.

Nếu để hắn độ thiên kiếp lần nữa, trở thành yêu soái thì e là họ chỉ có trông gió mà trốn thôi.

Lần này trở mặt hoàn toàn với hắn, nếu không có ai trong ba người họ có thể vượt qua thiên kiếp thứ ba thì thật sự là hậu hoạn vô tận.

”Nhưng tên đã trên dây thì không thể không bắn được.

Theo giọng nói truyền đến thì Bắc Nguyệt cũng gần đến trước mắt, cùng một lời nói nhưng lại tản ra khí thế và âm điệu khác nhau hoàn toàn, không tồn tại chút chút giả trân nào, chỉ có sự dữ tợn trần trụi.

Ác Đan bỗng thu tay:“Bắc Nguyệt, cuối cùng ngươi cũng đến! Giả Chân, ngươi tiếp tục phá trận, ta đi đánh với hắn một trận! Bắc Nguyệt, lão tử là đại đệ tử Ác Đan của Thú Vương ở Vạn Thú sơn trang Long Châu, ngươi dám đánh với ta một trận không?!”Lý Thanh Sơn không nói hai lời, chỉ hóa nguyên hình rồi đấm một quyền, như chậm mà lại rất nhanh, tiến lên tầng tầng lớp lớp, trên nắm tay đã có một vài vết rạn màu đen, đã đeo xong một chiếc găng tay.

Vẫn là chiêu “Ngưu Ma Chấn Đãng” kia, nhưng thanh thế và uy lực của nắm đấm mãnh liệt hơn phân thân không biết bao nhiêu lần.

Ầm!Một tiếng động thật lớn vang lên, phong lôi biến sắc.

Ác Đan lui lại mấy bước, hai mắt trợn trong, cánh tay phải run nhè nhẹ, máu tươi chảy ra như suối.

Sức lực của yêu nghiệt này của lớn, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Mưa bão như trút nước trên hồ lớn, từng luồng thiểm điện xé nứt màn đêm.

Một vòng sóng âm vô hình vô ảnh khuếch tán ra tứ phía, trong chớp mắt vô số cơn sóng khổng lồ đều bị chấn nứt ra, một phiến thuỷ vực lớn khôi phục lại sự an tĩnh trong phúy chốc, sau đó lập tức trở nên cuồn cuộn sôi sục hơn.

Trong hồ, hai thân ảnh to lớn đang đối đầu với nhau.

Đôi mắt đỏ rực như than lửa, với đôi mắt sói lập lòe ánh sáng xanh, ánh mắt bắn ra như điện quang va chạm trong không trung, cả hai đều cuồng bạo khát máu.

Chẳng qua trong mắt Lý Thanh Sơn ngoài cuồng bạo khát máu ra thì càng có loại sức mạnh trầm ổn như núi, cúi nhìn Ác Đan ở trước mặt.

Một đôi sừng trâu cong cong đâm lên thiên không, một đôi vó trâu đạp vào đại địa, nước hồ sâu thẳm lại chỉ ngập đến giữa eo của hắn, sóng lớn không ngừng đập vào lồng ngực đen nhánh như đá ngầm của hắn.

Nơi mà Ác Đan đứng ở gần hòn đảo, địa thế cao hơn khá nhiều, nhưng vẫn thấp hơn Lý Thanh Sơn không chỉ một cái đầu, không thể không ngẩng đầu nhìn cái tên "Yêu nghiệt" mà bất kể là thời gian tu hành hay là tu vi đều kém hơn hắn nhiều.

Máu tươi chảy ròng ròng trên tay phải của hắn, nháy mắt đã nhuộm đỏ một mảnh thuỷ vực, ngoài sức mạnh kinh người, trong một quyền kia còn ẩn chứa chấn đãng chi lực khủng bố, đó mới là đầu sỏ thật sự tạo thành thương thế như vậy.

Tiếng sói tru thê lương bất thình lình xé nứt màn đêm đồng thời phát ra từ trong miệng Ác Đan và hình xăm hắc lang, cơ bắp toàn thân hắn siết lại, xương cốt dãn ra, lại biến lớn một lần nữa, từng sợi lông sói màu đen như trường mâu mọc ra che phủ toàn thân, biến thành một con sói đen đứng như người, thậm chí sau lưng còn mọc ra một cái đuôi sói dài dài, nóng nảy mà quật lên quật xuống.

Lý Thanh Sơn cũng cảm thấy có uy hiếp, tuy tính tình của người này làm hắn chán ghét cực kỳ, nhưng cũng là một đối thủ đáng để đánh một trận, thân thể và sức mạnh này tuyệt không phải là một tu sĩ Kim Đan bình thường có thể có được, trong lòng thấy kỳ lạ: "Hắn cũng là nửa người nửa yêu à? Không biết Vạn Thú sơn trang có lai lịch gì!"Vạn Thú sơn trang là một trong các đại môn phái của Long Châu, không phân cao thấp với ba đại tông môn của Thanh Châu, ở một vài phương diện thậm chí còn hơn một bậc, chuyên môn phụ trách quản lý "Trân Cầm Dị Thú viên" cho hoàng thất Đại Hạ.

Sư phụ của Ác Đan là "Thú vương", chính là trang chủ của Vạn Thú sơn trang này.

một đại tu sĩ danh chấn Long Châu.

Ở Vạn Thú sơn trang nơi cường giả vi tôn này, có thể làm đại đệ tử của Thú vương thì thực lực của Ác Đan tự nhiên vượt xa những người cùng thế hệ.

Bình Luận (0)
Comment