Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1238 - Chương 1247: Phụ Trợ

Chương 1247: Phụ Trợ

Đệ tử Vạn Thú sơn trang từ nhỏ đã phải dẫn thú hồn vào cơ thể, hình thành bộ dạng của hình xăm, lúc chiến đấu không mượn bất kỳ ngoại vật nào mà chỉ cần giải phóng thú hồn đã có thể có sức chiến đấu khủng bố vượt xa tu sĩ cùng cấp.

Chẳng qua trình độ giải phóng thú hồn càng sâu, càng dễ bị thú tính cảm nhiễm, thế nên đệ tử ở đây có tính tình dã man cuồng bạo hơn bình thường, không chịu sự trói buộc của đạo đức lễ pháp.

muốn gì làm nấy, gần với ma đạo.

Hơn nữa không cẩn thận thì hồn phách sẽ bị thú hồn cắn nuốt, thành tế phẩm của thú hồn, hơn nửa đệ tử Vạn Thú sơn trang đều chết vì thú hồn, cho nên không đến thời khắc then chốt, Ác Đan cũng sẽ không giải phóng sức mạnh của thú hồn đến trình độ như thế.

"Gào !" Sau lưng Ác Đan cao cao cong lên, hai chân giẫm về phía sau, trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ kinh người nhào về phía Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn sao có thể sợ đối kháng trực diện chứ, hắn ưỡn ngực vung ra một quyền.

Chính vào lúc này đột nhiên trong lòng sinh ra cảnh báo, trước mắt lóe lên ánh sáng.

"Lôi tới!"Quạt lông của Giả Chân chỉ lên thiên không, một luồng sét thô tô như cái vại nước giáng xuống, lôi quang chói mắt ngập tràn cả đất trời.

Lý Thanh Sơn chấn động cả người.

Tuy dựa vào thể phách cường đại nên không bị thương gì, nhưng mà cao thủ tranh đấu có thể xoay chuyển chỉ trong chớp mắt!Ầm! Ác Đan nhào tới đẩy Lý Thanh Sơn ngã vào trong hồ, hung tợn cắn xé, cuộn lên tầng tầng sóng lớn.

Sau khi tu thành Ngưu ma ngũ trọng, da dẻ trên người Lý Thanh Sơn như da trâu cứng cỏi vô cùng, Ác Đan cắn yết hầu của hắn tới máu tươi đầm đìa, nhưng lại không thể triệt để cắn đứt, mà dù có bị cắn đứt thì chỉ cần xương hổ không sao thì hắn cũng sẽ không chết.

"Tốt!"Lý Thanh Sơn không kinh sợ mà lại vui vẻ, dang hai tay ghìm chặt lấy Ác Đan, có đại địa thần lực làm căn cơ thì khi đọ sức trực diện như thế này hắn không sợ ai cả.

Ác Đan cảm thấy giữa eo đau nhói, xương cốt đều phát ra tiếng lạch cạch như bị ghì nát bét ra, mà hắn phí bao công sức khó lắm mới cắn nát yết hầu của Bắc Nguyệt, nhưng thứ chảy ra lại không phải máu tươi mà là từng đám hỏa diễm, còn đối phương thì vẫn bình an vô sự.

Nếu không nhanh chóng thoát khỏi tình trạng này thì người chết trước nhất định sẽ là hắn.

Song, hắn sẽ chọn chiến đậu cận thân chứ không phải kiểu mất đi lý trí sau khi giải phóng thú hồn, hắn gầm lên một tiếng: "Giả Chân, đừng lo những trận pháp kia nữa, giết yêu nghiệt này trước rồi nói!"Dưới lớp bùn ở đáy hồ đột nhiên rung lên từng đợt, từng người đá khổng lồ từ trong đất bùn ở đáy hồ đứng lên, mỗi một tên đều cao bảy tám trượng, tuy so với cùng thân hình hơn hai mươi trượng của Lý Thanh Sơn thì chỉ như đứa trẻ con, nhưng từng tên đều vô cùng mạnh mẽ, dồn dập vặn chặt tay chân của Lý Thanh Sơn, dùng sức lôi kéo.

Sau khi hoàn toàn giải phóng thú hồn, sức mạnh của Ác Đan vốn đã mạnh kinh người, chỉ là gặp đúng tên quái vật như Lý Thanh Sơn mới bị áp chế, hiện tại có những người đá khổng lồ này trợ giúp đã nghịch chuyển thế cuộc ngay, chiếm được thế thượng phong.

Lý Thanh Sơn chấn động cả người, chấn đãng chi lực phóng thích ra, người đá khổng lồ bị đánh tan ào ào, nhưng nháy mắt đã có càng nhiều người đá khổng lồ túa ra như là vô cùng vô tận, nhưng mà yêu khí trên người hắn lại không phải vô cùng vô tận.

Cứ tiếp tục hao tổn như vật thì nhất định là hắn chống đỡ không nổi trước.

Đây đương nhiên vẫn là thủ đoạn của Giả Chân, hắn nhìn chằm chằm vào trận chiến trong hồ, trong mắt toàn là sự kinh ngạc, đây là lần hắn thấy Ác Đan rơi vào thế hạ phong khi chiến đấu cận thân với người khác, không thể không mượn trợ giúp từ bên ngoài.

Yêu nghiệt này không thể không trừ!Quạt lông vẫy lia lịa, thi triển ra các kiểu pháp thuật, mỗi một lần vẫy lên thì Ác Đan lại được tăng cường một phần, trở nên càng cường tráng mạnh mẽ, trên người bao phủ linh quang phòng ngự, các vết thương cũng đang nhanh chóng khôi phục.

Từ đầu đến đuôi hắn cũng không dùng qua linh khí pháp khí nào, chỉ lắc tới lắc lui cái quạt lông trên tay, nhưng thi triển ra các loại Ngũ Hành pháp thuật lại đơn giản trôi chảy như ăn cơm uống nước, hơn nữa đều có uy lực kinh người, đến cả Lý Thanh Sơn cũng không thể xem nhẹ.

Lý Thanh Sơn ở cảnh giới Trúc Cơ có năm kiện pháp khí đã làm rất nhiều người kinh ngạc.

Mà Giả Chân là Kim Đan đỉnh phong lại có pháp khí nhiều gấp đôi hắn, nhẫn trên tay, dây chuyền trên cổ, túi thơm ở eo, pháp y trên người các kiểu, tổng cộng mười kiện pháp khí, không có cái nào dưới trung phẩm, quạt lông trong tay thì càng là cực phẩm pháp khí có giá trị liên thành.

Chẳng qua những pháp khí này không có cái nào có thể trực tiếp công kích địch nhân như phi kiếm, đều là để đề cao uy lực của pháp thuật mà hắn thi triển, còn có tốc độ khôi phục pháp lực, vừa vặn tương phản với Ác Đan không mượn ngoại vật, Giả Chân đã phát huy sức mạnh của tu sĩ nhân loại đến cực hạn.

Lý Thanh Sơn hơi nhíu mày, ngồi chờ chết không phải là tính cách của hắn, vận lực tranh đấu, Ác Đan nhất thời áp chế không nổi hắn, rống lên với Giả Chân: "Không có tiếc những phù lục kia của ngươi nữa!""Lúc nên dùng tự nhiên sẽ dùng!" Giả Chân nói rồi quẳng ra một tấm tử phù, dán vào giữa lưng Ác Đan.

Cả người Ác Đan phát ra kim quang, kết thành một tầng kim cương hóa thân bên ngoài, lại là Kim Cương Đại Lực phù mà Lý Thanh Sơn lâu rồi không thấy, chỉ là tấm tử phù này lại mạnh hơn tấm hoàng phù hắn thấy trước kia không biết bao nhiêu lần.

Chính vào lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện phía sau Giả Chân, thấp thoáng chính là hình dáng của Dạ Minh Châu, lại như một cái bóng đen nhánh không có mặt mũi, trong tay nắm lấy chủy thủ đâm vào sau lưng Giả Chân!…Cả đời Giả Chân đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, sao có thể hoàn toàn không phòng bị để người khác đánh lén thành công, nháy mắt trên người đã lóe lên năm tầng linh quang phòng ngự, đã có pháp khí hộ thể lại cũng thi triển pháp thuật phòng ngự, dù là Lý Thanh Sơn thì e rằng cũng không thể một quyền đập nát chúng.

Nhưng mà, chủy thủ như được làm từ bóng tối kia lại lặng lẽ xuyên thấu vài tầng linh quang phòng ngự, làm Giả Chân rét run, muốn trốn thì đã muộn rồi, cảm thấy sau lưng đau nhói, mũi nhọn u ám kia đã xuyên qua tim tạng.

Ầm một tiếng, Giả Chân bị đâm trúng hóa thành một đám bọt nước tan ra, bản thể thì chuyển dời đến ngoài mười trượng, kinh hồn táng đởm nhìn về phía đám u ảnh kia, trong lòng vừa sợ vừa giận, suýt chút hắn đã lật thuyền trong mương, chết dưới kiểu thích sát kỳ lạ này.

Thích khách chi đạo, vốn là tấn công kẻ không phòng bị, lấy yếu thắng mạnh.

Trên tế đàn đen nhánh kia, Dạ Minh Châu vốn đang điên khùng múa may lại đứng im bất động, giống như mất đi ý chí, lúc này toàn bộ tâm niệm của nàng đã bị rút vào trong đám u ảnh kia.

Trong lòng nàng có khoái ý vô tận, dường như muốn hòa tan trong màn đêm ngọt ngào này, nếu như có sức mạnh này thì cả thiên hạ này có nơi nào mà nàng không đi được, nhưng mà cũng hiểu rõ rằng sức mạnh này không hề thuộc về nàng, cũng không thể duy trì quá lâu.

Nhưng có trải nghiệm thế này thì cơ hội để nàng đột phá Thiên kiếp lần hai cũng đã tăng lên rất nhiều, nghe nói trên đời có một loại đan dược gọi là "Nguyên Linh đan", nếu có được một viên thì rất có cơ hội đột phá lần hai Thiên kiếp, đạt đến một cảnh giới mới.

"Lôi tới!"Giả Chân phẫn nộ chỉ quạt lông lên trời, lôi quang gầm gào giáng xuống.

Dạ Minh Châu thu lại tâm thần, u ảnh tan vào trong màn đêm, rình cơ hội ra tay.

Giả Chân cảnh giác nhìn bốn phía, không thể thi triển pháp thuật một cách không cố kị như khi nãy nữa, Lý Thanh Sơn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm không ít, nếu cái tên không ra người không ra sói này có thể cách xa hắn một chút thì tốt rồi.

Ầm…ầm…ầm…ầm!Trong hồ, người sói Ác Đan cả người choàng một tầng kim cương hóa thân vung nắm đấm lên, điên cuồng đấm về phía Lý Thanh Sơn.

Mỗi một quyền đều có sức mạnh phá núi, tuy Lý Thanh Sơn có thể phách cường hãn da trâu cứng cỏi, cũng bị đánh đến nứt cả lục phủ ngũ tạng.

Thứ Lý Thanh Sơn há miệng phun ra lại không phải máu tươi, mà là một đám liệt hỏa.

"Cùng ta đi ngắm sao đi!" Hắn cười lớn nắm chắc bả vai của Ác Đan.

Sau người đôi cánh hoa lệ bất thình lình bật ra, đưa theo Ác Đan xông lên trên không.

Ánh sáng của trăng sao yên tĩnh chiếu rọi biển mây, nơi này không có mưa bão, chỉ có lôi quang lấp lánh.

Tiếng sấm rền từ trong tầng mây truyền tới.

Đột nhiên, tầng mây bị mở ra, hai thân ảnh khổng lồ phá tan biển mây, đánh nát sự tĩnh lặng này.

"Cuối cùng cũng không bị ai làm phiền rồi, chúng ta đàm luận tử tế đi thôi!"Lý Thanh Sơn một quyền đấm vào trên mặt Ác Đan.

Trên kim cương hóa thân xuất hiện từng vết nứt, Ác Đan bay ngửa ra, đồng thời dùng sức giẫm lên ngực Lý Thanh Sơn, tiếng xương cốt nứt gãy ân ẩn vang lên.

Khi hai người tách nhau ra, Ác Đan há mồm tru lên một tiếng.

Lý Thanh Sơn thì hít sâu một hơi, rống ra một tiếng hổ gầm.

Hai loại thanh âm gần như đồng thời vang lên, xen kẽ hòa vào nhau, va chạm trong không trung.

Rầm!Tầng mây dày cộp bị chấn vỡ ra một cái động lớn, có thể nhìn thấy Nguyệt Đình hồ nhỏ xíu bên dưới.

Ánh sáng trăng sao nhờ vào miệng động mà chiếu rọi xuống mặt hồ đang mưa gió ầm ầm.

Dạ Lưu Ba ngửa đầu nhìn lên, vui vẻ ra mặt: "Ta biết là chủ nhân sẽ không chết, sẽ không thua đâu.

"Dạ Lưu Tô gật đầu nói: "Chuyên tâm một chút, chúng ta nhờ Dạ Du thần giúp hắn một tay!""Được!"Thế là hai người chuyên tâm cầu xin, rót sức mạnh của bản thân vào trong tế đàn màu đen.

Dạ Du thần, vốn là thần mà một tộc Dạ Du nhân kính phụng.

Sau khi bị đày đến lòng đất, quy về dưới sự thống trị của La Ti Chu hậu thì không được cho phép kính phụng Dạ Du thần nữa, thẳng đến khi Dạ Lưu Tô thống nhất Dạ Du nhân tộc mới khôi phục lại tín ngưỡng này từ trong điển tịch xưa cũ, kiến tạo ra tế đàn này.

Tế đàn hội tụ sức mạnh của toàn tộc vào trong thân thể của một người, biểu hiện ra sức mạnh kinh người, giống như là thần minh phụ thể, Dạ Du thần giáng lâm.

Dưới sự điều khiển của Dạ Minh Châu, u ảnh lượn lờ trong bóng tối, từng vòng quấn lấy Giả Chân, lúc thì kề cận, lúc thì cách xa.

Giả Chân cảnh giác nhìn xung quanh, lông mày nhíu chặt, lần đánh lén vừa nãy đã phá hủy hoàn toàn một kiện pháp khí bảo mệnh của hắn, mà những pháp khí còn lại thì không thể khiến hắn cảm thấy an toàn chút nào.

Bình Luận (0)
Comment