Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1277 - Chương 1286: Đồ Đằng

Chương 1286: Đồ Đằng

“Sao lại thế được! Ngươi sẽ chỉ càng trở nên trẻ trung, càng xinh đẹp hơn mà thôi.

Kim Tử A Bảo muốn bán đứng ta, ta mới kích phát toàn bộ tiềm lực trong thân thể hắn, làm hắn đi liều mạng với đám mọi rợ này, nếu không hiện tại hắn sẽ càng mạnh hơn ngươi.

Hơn nữa lực sinh mệnh bỏ vào trong cơ thể của hắn quá hỗn tạp, mới dễ bị mất khống chế như thế, mà ngọn lửa sinh mệnh này đều đến từ cùng một tộc đàn, ta đã tiền hành rèn luyện nó.

Yên tâm đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, sao ta có thể hại ngươi được chứ?”Lý Thanh Sơn hướng dẫn từng bước một, nhưng giọng điệu của hắn càng thêm chân thành dịu dàng thì Hương Hoa Mạn lại càng sợ hai, cho dù không biến thành quái vật thì cũng có nghĩa là sẽ bị hắn khống chế, sẽ không có cách nào tránh thoát được nữa, nhìn đăm đăm vào Lý Thanh Sơn, hốc mắt tràn đầy nước mắt, trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời.

Lý Thanh Sơn chờ nàng ổn định cảm xúc lại:“Hiện tại, nói cho ta câu trả lời của ngươi.

”“Ta đồng ý!”“Được rồi, thả lỏng thể xác và tinh thần của ngươi!”Lý Thanh Sơn thổi nhẹ, ngọn lửa đỏ như máu bay về phía Hương Hoa Mạn, từng sợi từng sợi dung nhập vào trong cơ thể nàng.

“A!”Hương Hoa Mạn rên rỉ, một cảm giác cực kỳ sung sướng từ trong cơ thể nàng bắn ra, đầu óc trống rỗng, không biết qua bao lâu, ý thức mới dần dần khôi phục lại, cảm giác cơ thể tê tê, có cảm giác bị trói buộc không thể diễn tả thành lời, giống như giành lấy một cuộc sống mới, sức mạnh cường đại từ trước đến nay chưa từng có kích động bên trong cơ thể nàng.

Khác với Kim Tử A Bảo là một người bình thường, chỉ có thể bị đẩy lên đến cảnh giới vu dân, nàng có kinh nghiệm tu hành mấy chục năm, vội vàng đả tọa điều tức, dẫn luồng sức mạnh kia về đến con đường đúng đắn, hương hoa cổ trong cơ thể được tẩm bổ, lại đột phá một lần nữa.

Lý Thanh Sơn cười nói:“Cảm giác thế nào?”Việc đầu tiên Hương Hoa Mạn làm không phải là kiểm tra xem bản thân đã mạnh lên nhiều ít, mà là lấy gương đồng ra xem xem bản thân có trở nên xấu đi không, nhịn không được hoan hô thành tiếng:“Thật tốt quá!”Tuy rằng lúc trước bởi vì Luyện Khí nên nàng cũng không có vẻ già cả, nhưng dù sao cũng đã là mẹ của ba người con, khóe mắt cũng có một ít nếp nhăn nhạt, làn da cũng không còn căng mịn giống như năm xưa.

Mà hiện tại nàng lại giống như quay trở về năm hai mươi tuổi, gương mặt đều sáng rực lên.

Đối với một nữ nhân, đặc biệt còn là mỹ nhân thì không có gì đáng sợ hơn việc nhìn bản thân trong gương đang dần dần già đi, cũng không có gì vui mừng hơn việc khôi phục lại thanh xuân.

Chỉ trong chốc lát đã cảm thấy những thứ nàng lo sợ hãi hùng khi nãy là không hề có ý nghĩa gì, tuy là có được có mất, nhưng tính đến thời điểm hiện tại thì nàng cũng khá may mắn!”“Xử lý đống thi thể này đi!”Lý Thanh Sơn ra lệnh, vừa ngắm nghía cây gậy chống đầu người, vừa nhặt lên một cái túi bách bảo nho nhỏ ở bên cạnh Vu Chúc.

Mở ra xem thử, không gian bên trong chỉ ước chừng một cái phòng chất củi, chứa đựng rất nhiều thứ lung tung loạn xạ, cũng không biết có lợi ích gì, tiện tay đeo ở bên hông.

“Nhiều như vậy thì biết xử lý như thế nào! Không bằng cứ quăng ở nơi này đi, không đến mười ngày sẽ hư thối ngay!”Hương Hoa Mạn trừng to mắt, nơi này có mấy trăm cái xác, muốn chôn hết bọn thì phải đào cái hố lớn đến cỡ nào chứ!“Ngoan, không nghe lời sẽ biến thành quái vật đó!”Lý Thanh Sơn không hề để ý nói, đi vào sâu bên trong trại, hắn vốn chỉ là thuận miệng nói thôi, nhưng nếu đã nói ra thì chính là mệnh lệnh, hắn tốn sức lực tinh lọc sức mạnh sinh mệnh làm nàng khôi phục thanh xuân, thực lực tăng cao, không lẽ là vì thích cung cấp nuôi dưỡng thôi à?“Vâng!”Hương Hoa Mạn lập tức gật đầu nói.

Lý Thanh Sơn đi đến cuối trại, ngửa đầu lên nhìn, bên trên vách đá có vẻ một bộ đồ đằng cổ xưa, chỉ có vài nét bút ít ỏi lại chứa đầy thần vận, sinh động như thật, hình dáng giống như là hổ, nhưng lại càng hung dữ hơn, sau lưng mọc ra một đôi cánh chim, trông cũng có chút giống với hổ ma.

Nhưng mà hổ ma là sát ý chiến ý thuần khiết, mà bức đồ đằng này lại có một loại ác ý âm u, mở miệng ra giống như muốn cắn người.

Nếu như hắn đoán không sai thì đây là tế đàn của bộ lạc Thực Cốt, loáng thoáng tỏa ra sức mạnh khiếp người, đó là kết quả của việc cúng bái tôn thờ không biết bao nhiêu năm của bộ lạc Thực Cốt.

Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng đặt tay lên trên vách đá, chỉ trong chốc lát, đồ đằng trên vách đá đã sống lại, hai mắt hung ác nhìn chằm chằm vào hắn, phát ra một tiếng rí gào, lao từ trên vách đá xuống.

“Linh quy huyền giáp!”Lý Thanh Sơn quát khẽ, hung thú đồ đằng đập mạnh lên trên Linh quy huyền giáp.

Đùng!Linh quy huyền giáp xuất hiện vết nứt!“Sức mạnh mạnh thật, đây chắc là lá bài tẩy của bộ lạc Thực Cốt rồi! Không ngờ lại có được thứ tương được với thủ hộ thú, thực lực đã gần tương đương với yêu tướng, cũng may là không để cho họ kích phát ra, nếu không thật là có chút phiền phức!”Keng!Linh quy huyền giáp vỡ thành từng mảnh nhỏ!Lý Thanh Sơn giang rộng cánh chim, bay lên không trung, quái thú đồ đằng kia cũng đập cánh chim bay vút lên theo, đuổi sát không bỏ, nhưng đợi đến khi lên đến độ cao mấy trăm trượng thì đã không thể nào đi tiếp được nữa, rõ ràng là không thể cách tế đàn quá xa.

Lý Thanh Sơn cẩn thận quan sát con quái thú này, đúng là một con hắc hổ hung dữ, móng vuốt sắt bén liên tục xẹt qua mặt hắn.

Hung thú đồ đằng rít gào, quay trở về vách đá, Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng thổi một hơi, một luồng khí đánh mạnh lên trên người nó, hưng thú đồ đăng lại xoay người nhào lên, giương nanh múa vuốt, đương nhiên là vẫn không thể với đến Lý Thanh Sơn.

Mỗi khi hung thú đồ đăng muốn quay về tế đàn, Lý Thanh Sơn lại lập tức ra tay quấy rầy, tiêu hao hơn một canh giờ như thế, hung thú đồ đằng dân dần trở nên mỏng manh, cuối cùng cũng biến mất giữa đất trời.

Lý Thanh Sơn đi đến trước tế đàn, đấm mạnh một đấm vào trên vách đá, vách đã vỡ vụn ầm ầm, từng cục đá vụn bưng tróc ra, trong đó có vài thứ trong suốt long lanh, Lý Thanh Sơn giơ tay chộp lấy xem thử, là một cái đầu lâu giống người lại giống thú trong suốt sáng lóng lánh, bị ánh nắng chiếu vào sẽ trở nên lấp lánh, ngay từ đầu hắn đã cảm giác được bên trong tế đàn có chôn giấu thứ gì đó, cho nên mới không ngại cực khổ mà xử lý hung thú đồ đằng.

Ngoái đầu nhìn lại hỏi:“Đây là cái gì?”“Đây là đầu lâu của tổ tiên bộ lạc Thực Cốt!”Hương Hoa Mạn vừa mới đi đến đáp.

“Không phải nói họ sẽ ăn luôn tổ tiên của mình sao?”“Đây là vu dân Thực Cốt đã vượt qua thiên kiếp, có lẽ là cứng quá không ai nhai nổi!”“Còn có bộ lạc Thực Cốt nào khác không?”Lý Thanh Sơn đặt đầu lâu trước mũi ngửi ngửi, giống như suy tư gì đó.

“Đương nhiên, khắp nơi trong Vụ Châu đều có man nhân Thực Cốt, bộ lạc có lớn có bé! Đây chỉ coi như là bộ lạc bình thường thôi, nghe nói các bộ lạc Thực Cốt lớn có từ mấy nghìn đến cả vạn man nhân Thực Cốt!”Lý Thanh Sơn nói:“Sau này ta cũng muốn đi xem thử!”Cỗ khí hung lệ ẩn chứa trong xương khô thủy tinh này có hiệu quả ảo diệu tương tự như hổ ma, chắc chắn không phải chỉ đơn giản là đầu lâu của vu dân Thực Cốt, có lẽ cũng có liên quan đến hung thú đồ đằng mà họ cúng bái.

Sau này ngoại trừ phượng hoàng biến tầng thứ hai ba bốn ra, Lý Thanh Sơn còn phải tu luyện hổ ma tầng thứ năm, chờ đến khi làm các sức mạnh trong cơ thể phối hợp thành công, lại hoàn thành hai mục tiêu này thì cho dù có gặp được Long Vương Mặc Hải, hắn cũng có thể đi về tự nhiên.

Cho nên cho dù chỉ có một tí xíu liên quan đến việc tu hành của hắn, hắn cũng sẽ cực kỳ coi trọng.

“Đồ đằng thú mà họ cúng bái tên là gì?”Hương Hoa Mạn nói:“Cùng Kỳ, là một loại hung thú thích ăn người, tất cả bộ lạc Thực Cốt đều rất sùng bái nó! Trong truyền thuyết, ở thời thượng cổ, một bộ lạc phát hiện được một con Cùng Kỳ đã chết, ăn máu thịt của nó, lập tức biến thành vu dân có sức mạnh cực lớn vô cùng mạnh mẽ, chuyên môn coi đồng loại là thức ăn, sinh ra bộ lạc Thực Cốt.

”“Cùng Kỳ!”Lý Thanh Sơn hơi trầm ngâm, lại đảo mắt nhìn về phía Hương Hoa Mạn:“Ngươi đã làm xong chuyện cần làm chưa?”“Nhiều thi thể như thế, hoàn toàn không cần thiết phải xử lý, A Nguyệt, ngươi tha cho ta đi!”Hương Hoa Mạn đã làm tộc trưởng rất nhiều năm, làm sao thích làm mấy việc năng này chứ, mới làm một lúc đã mất kiên nhẫn, dứt khoát ngồi xuống đất nhìn Lý Thanh Sơn tranh đấu với hung thú đồ đằng.

“Đi nhanh lên!”“Ta không muốn!”Hương Hoa Mạn nhõng nhẽo nói, nếu không thể mạnh bạo, vậy thì mềm mỏng, dù sao vẫn sẽ đạt được mục đích của nàng theo, nàng đang suy xét phải lợi dụng sức mạnh của hắn như thế nào để lấy được càng nhiều chỗ tốt.

Lý Thanh Sơn búng tay, Hương Hoa Mạn lập tức ngã xuống đất, máu trong toàn thân đang sôi trào, giống như là bị đặt trên lò lửa nướng, không thể nói thêm chữ nào nữa, sức mạnh sinh mệnh dung hòa vào trong cơ thể nàng đều có bao hàm ấn ký của hắn, vừa có thể kéo dài tuổi thọ cường kiện thân thể, cũng có thể biến thành độc dược.

Có một câu nói chính là “phụ nữ và tiểu nhân là khó chơi nhất, đụng vào là kiêu ngạo!”, mấy ngày nay hắn đã đối xử quá dịu dàng với nàng rồi, có lẽ nàng đã quen với việc ngồi trên vị trí tộc trưởng sai khiến người khác, nhưng từ bây giờ trở đi, nàng cần phải học được cách nghe lệnh phục tùng.

“Con người của ta để ý nhất chính là công bằng, ngẫm lại những gì ngươi đã trả giá, lại nhìn xem ngươi được hồi báo cái gì.

Ngươi cảm thấy có công bằng không? Ta sẽ không ở lại nơi này vĩnh viễn, nhiều nhất là không đến hai năm, sau đó cả đời này ngươi cũng sẽ không còn gặp lại ta nữa, hi vọng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, ngươi có thể ngoan ngoãn phối hợp với ta, ít nhất đừng làm thất vọng với phần tiền công mà ta đã chi trả.

Nếu ngươi chịu không được việc bị người khác sai khiến, ta có thể làm cho tất cả mọi thứ quay trở về quỹ đạo vốn có của nó, ngươi cảm thấy thế nào?”“Nô gia không dám nữa!”Hương Hoa Mạn cảm thấy cơ thể thả lỏng, mồ hôi đầm đìa, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

“Cố lên nha!”Dưới sự hướng dẫn tận tình của Lý Thanh Sơn, Hương Hoa Mạn nhanh chóng hoàn thành công việc của mình, cưỡi lên đà thú quay về, để lại một trại trống rỗng giữa biển rừng.

Tin chắc rằng không bao lâu nữa, nơi đây sẽ bị các cây non xâm chiếm sạch sẽ.

Bình Luận (0)
Comment