Trên cái đầu cực lớn của nó có một thân ảnh nhỏ bé, trên người đội mũ và áo giáp màu đỏ lam giao hòa với nhau, trong tay nắm một thanh kiếm tựa như long kiếm lại giống như ma kiếm.
Giữa nhưng tia chớp lao nhanh, ma kiếm giơ lên cao, phát ra tiếng rồng gầm rung trời, đâm thật sâu vào con lươn trên bầu trời.
Trong tiếng kêu thảm thiết, máu tươi bắn tung tóe lên áo giáp, người đó vẫn bất động thanh sác, tựa như một sát thần vô tình.
Mưa gió dần dần ngừng lại, mây đen tan đi!Lý Thanh Sơn đứng thẳng phía trên đầm lầy, trầm giọng nói: "Con cuối cùng!"Thủy Thần Ấn xuất hiện, thủy linh cuồn cuộn tụ tập, hơi nước bốc hơi trên đầm lầy.
Linh Quy hiện ra trấn áp tất cả thế lực, chìm xuống thật sâu dưới đầm lầy.
Không biết qua bao lâu, Thủy Thần Ấn mạnh mẽ phát ra ánh sáng chói mắt, so với nguyên bản lại lớn hơn rất nhiều.
Linh Quy ảo ảnh biến mất, giống như hoàn toàn dung nhập vào trong cái đầm lầy này.
Lý Thanh Sơn hít sâu một hơi, hút linh khí cuồn cuộn vào trong phổi, linh khí thuần khiết nồng đậm khiến tinh thần thoải mái hơn.
"Nơi này có thể là căn cơ động phủ!"Lý Thanh Sơn thoải mái cười, chỉ cần thực lực hoàn toàn khôi phục, lấy Vân Mộng Đại Trạch làm căn cơ để đối phó ba lần thiên kiếp lên Yêu Vương Nguyên Anh hoàn toàn không có vấn đề gì! Đương nhiên, nếu là cấp bậc Thập Phương Yêu Vương thì chạy trốn vẫn là tốt nhất.
Tuy rằng Thủy Thần Ấn cũng không lớn hơn bao nhiêu nhưng sức mạnh cả một phiến thủy vực mang lại so với lúc ở Như Ý quận có vô số song lớn ao hồ liên kết với nhau mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Nếu từ góc độ của Thủy Thần mà nói thì chính là cấp độ hoàn toàn khác biệt.
Lý Thanh Sơn chạy như bay trở về, xuyên qua ánh sáng giữa những đám mây rực rỡ.
Như Tâm nhìn một màn này, trong lúc nhất thời cũng có chút cảm giác tâm thần chấn động, nàng ta chợt lắc đầu: "Cái tên này!"Lý Thanh Sơn đi tới trước mặt nàng ta vô cùng, tiêu sái giao Thủy Thần Ấn cho nàng ta: "Trước tiên cho ngươi cầm chơi vài ngày đấy! Đừng quên để lại hơi thở của ngươi, cho dù gặp phải kẻ địch thiên kiếp thứ hai cũng có thể giết!"Như Tâm nhìn chằm chằm vào Thủy Thần Ấn, nàng ta không tránh không khỏi bị ánh sáng rực rỡ thâm thúy hấp dẫn.
Bỗng nhiên nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn Lý Thanh Sơn một cái, kinh ngạc nói: "Ngươi còn chưa đi sao!" Sau đó cười và vẫy tay: "Vậy ta đi trước một bước!"Như Tâm quay người đi về phía đầm lầy Vân Mộng, thấp giọng cười: "Nam nhân thật dễ lừa gạt!"Khóe mắt Lý Thanh Sơn giật giật, qua cầu rút ván cũng không cần nhanh như vậy chứ, câu nói cuối cùng kia sao lại chói tai đến vậy! Cơ thể hắn chợt lóe lên ngăn lại trước mặt nàng ta, hắn cười nói: "Ngươi có biết cái này ở quê hương của ta gọi là gì không?""Gọi là gì?""Gọi là bao nuôi đấy, bình thường cần nữ nhân phải trả một cái giá thật lớn!" Lý Thanh Sơn liếm môi.
"Là như thế sao? Vậy ngươi cần ta phải trả cái giá gì đây?"Như Tâm cười khanh khách tiến lên một bước, giống như đoán được Lý Thanh Sơn không dám làm gì.
Lý Thanh Sơn đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới một lượt, bất đắc dĩ nói: "Quên đi, tiện nghi cho ngươi, ta đi đây!"Như Tâm nghiêng người trước, khuôn mặt xinh đẹp kề sát Lý Thanh Sơn.
Hô Hấp Lý Thanh Sơn dừng lại, cho rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó lại chỉ nghe thấy tiếng nói truyền vào trong tai: "Đi sớm về sớm!"Hơi thở như hoa lan mang theo chút ranh mãnh, Lý Thanh Sơn tức giận đẩy nàng ta ra, tung người bay lên trời cao.
Từ xa xa nhìn lại một chút thấy nàng ta đã biến thành một chấm nhỏ, vẫn đứng bên cạnh Vân Mộng Trạch.
Nếu hắn ở lại một lát nữa chỉ sợ thật sự không nhịn được mà làm gì đó!"Là sợ ta rời đi một mình sao?"Như Tâm nhìn Thủy Thần Ấn trong tay, cho dù vì một viên Thủy Thần Ấn trân quý này nàng ta cũng không thể tùy tiện rời khỏi Vân Mộng Trạch.
Chỉ cần ở trong Vân Mộng Trạch, làm nửa chủ nhân của Vân Mộng Trạch, tùy ý sử dụng Thủy Thần Ấn thôi thì sẽ không có mấy người có thể đả thương nàng ta.
Tinh tế tỉ mỉ chu toàn như thế thật sự không giống hắn chút nào.
Đã như thế rồi vậy thì nàng ta sẽ cố gắng tu hành thật tốt vậy!Lý Thanh Sơn đưa Hương Hoa Tử và Hương Hoa Lục trở về Hương Hoa Phường, ngây người ở đó mấy canh giờ rồi mới rời đi, về phần làm cái gì cũng chỉ có một mình hắn biết.
Chẳng qua cuối cùng hắn vẫn đến gặp Hương Hoa Hồng, Như Tâm vì phòng ngừa đệ tử trung thành bị Thanh Liên Bộc Tâm Thuật tẩy não, nghe được tiếng phong phanh đã phái nàng đi ra ngoài từ sớm nên may mắn tránh thoát một kiếp, sau đó bị Bạch Liên giáo phái trở về.
Lý Thanh Sơn duỗi thắt lưng, ngửi ngửi trên người, dường như trên đó vẫn còn hương hoa lưu lại chưa biến mất: "Quả nhiên ôn nhu hương chính là mộ của anh hùng!"Lúc này mùi lưu huỳnh xông vào chóp mũi, trên đường chân trời, một luồng khói báo động màu đen bay lên, một vùng núi lửa liên miên trùng điệp, nơi đó là mảnh đất Niết Bàn trùng sinh!Ánh mắt Lý Thanh Sơn ngưng trọng, khôi phục sắc bén, lần này nhất định phải đột phá Phượng Hoàng nhị trọng!Lý Thanh Sơn bay về phía miệng núi lửa đang bộc phát, xuyên qua làn khói dày đặc tràn ngập mùi lưu huỳnh, nham thạch nóng rực đập vào mặt, cắn nuốt bao vây lấy hắn, một tia lửa thật lớn chói mắt bắn tung tóe
Núi lửa ngừng phun trào, chỉ chốc lát sau, bầu trời lại bắt đầu mưa.
Một đám Man nhân xuất hiện dưới chân núi, lão Man nhân cầm đầu hét lên: "Các tiểu tử, tay chân nhanh nhẹn lên một chút! Đừng để rơi xuống hố lửa rồi bị nướng chín!""Rõ"! Man nhân đồng ý vang dôi, từng người đeo một cái giỏ trúc trên lưng, cẩn thận tìm kiếm trên mặt đất.
Nếu như lúc trước ở trong thạch đản Lý Thanh Sơn có ý thức thì sẽ phát hiện tên Man nhân nhặt được hắn cũng ở trong đó, vẻ ngoài thành thục hơn rất nhiều.
Mấy năm trôi qua hắn ta lại có thêm một đứa con trai, tuy rằng là chuyện tốt nhưng áp lực trên vai cũng càng lớn.
Mà tên Man nhân nhặt được Tu La tràng thì không may mắn như vậy, một năm trước bị một con rắn độc trong rừng cắn chết.
Cuộc sống của người phàm, sinh tử luân phiên ngày này qua ngày khác.
Mấy năm quang âm chiếm một phần rất lớn trong cuộc sống, nhớ lại những chuyện của vài năm trước đây đã là một điều rất xa xôi.
Mà đối với những người tu hành "Trong núi sâu không biết năm tháng, không biết thế sự ra sao" mà nói, quang âm rốt cuộc trở nên dày nặng hay là bị pha loãng đây? Chỉ sợ không ai có thể trả lời!Lý Thanh Sơn vung cánh Phượng Hoàng, không ngừng đi sâu xuống phía dưới, Hỏa Linh càng trở nên nồng đậm, nhưng mà ảnh hưởng của nguyên từ dưới lòng đất càng ngày càng mạnh, yêu khí vận chuyển lên bắt đầu xuất hiện trở ngại, đến cả nhẫn Tử Du Di cũng không có cách nào mở ra.
"Mặc dù có một chút huyết thống của Phượng Hoàng nhưng rốt cuộc vẫn không thể giống như Kim Thiền Linh Vương có thể xâm nhập sâu vào nham thạch nóng chảy dưới lòng đất.
Trong truyền thuyết, ở nơi sâu thẳm trong lòng đất, còn có rất nhiều bong bóng địa phế, uy lực nổ tung còn lớn hơn rất nhiều so với uy lực của thần lôi, vô cùng nguy hiểm!"Xâm nhập quá sâu ngược lại không có lợi cho tu hành, Lý Thanh Sơn đành nổi lên, tìm một độ sâu thích hợp.
Cơ thể hắn xoay tròn, hỏa địa bay xung quanh hình thành một quả trứng.
Đan dược ở trong nhẫn Tử Du Di được mua từ chỗ Cố Nhạn Ảnh, hắn ăn từng viên vào rồi bắt đầu tu hành Phường Hoàng Niết Bàn kinh nhị trọng.
Sâu trong đầm lầy Vân Mộng, sắc trời đã trở nên tối mịt, Thủy Thần Ấn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, xung quanh một mảnh yên tĩnh.
"Như vậy chắc có thể duy trì được cân bằng cơ bản!"Như Tâm lấy ra trái tim Chúc Liệt của Thôn Hỏa nhân tộc, thì thào tự lẩm bẩm.
Hai chân nhẹ nhàng biến mất rồi bỗng nhiên hóa thành một cái đuôi cá màu xanh lam, bơi về chỗ sâu hơn.
Ngày tháng trôi qua như thoi đưa, chỉ có quang âm còn lưu chuyển.
Một tia Hỏa Linh dung nhập vào trong cơ thể Lý Thanh Sơn, chuyển hóa thành tu vi tinh khiết.
Sau khi có kinh nghiệm tu hành "Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh" đệ nhất trùng, hắn cảm thấy tu nhị trọng có vẻ đơn giản hơn một chút.
Thật ra một hai trùng đầu của Thần Ma Cửu Biến đều là căn cơ, cũng không phải cực kỳ khó khăn.
Lúc trước thời điểm Lý Thanh Sơn tu luyện Ngưu Hổ Quy tam biến ngay từ đầu đã vô cùng thuận lợi.
Chẳng qua Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh với Linh Quy Trấn Hải Quyết xung đột với nhau nên có áp chế mới có vẻ vô cùng khó khăn.
Bây giờ hắn đã bước đầu nắm giữ sự dung hòa của Thủy Hỏa chi đạo, cũng biết cách khống chế Linh Quy nên không sinh ra ảnh hưởng quá lớn đối với Phượng Hoàng, tự nhiên sẽ trở nên đơn giản.
Và trong quá trình này, cơ thể của hắn cũng dần dần lớn lên.
Khi hắn một lần nữa mở hai mắt ra, bên tai truyền đến phượng hoàng huýt dài, hắn giật mình nhận ra đó là thanh âm của mình.
Hắn hít một hơi thật sâu, lộ ra nụ cười thoải mái.
Rốt cục hắn cũng tu luyện thành công "Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh" tầng hai!Chẳng qua sau khi Phượng Hoàng trở nên mạnh mẽ hơn vẫn không thể không đối mặt với vấn đề mới.
Yêu đan tròn trịa không có trở ngại nay lại trở nên vướng víu, thật vất vả mới dung hòa được Thủy Hỏa lại sinh ra rất nhiều xung đột.
Đồng thời, năng lực biến hóa thứ hai của Phượng Hoàng cũng không xuất hiện.
Nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu của hắn nên hắn không cảm thấy thất vọng.
Bây giờ hắn đã biết làm thế nào để bắt đầu, chỉ cần từ từ dành thời gian rèn luyện là được.
Quan trọng nhất là vẻ ngoài và vóc người của hắn cuối cùng cũng hoàn toàn khôi phục!Tuy rằng còn cần khoảng chừng một đến hai năm mới có thể thực sự hoàn thành "Phượng Hoàng Niết Bàn", điều hòa đủ loại lực lượng trong cơ thể, nhưng cũng không cần gấp gáp quá mức.
Hắn tin đợi đến khi Phượng Hoàng Niết Bàn hoàn thành, sau đó dung hòa Thủy Hỏa thêm một lần nữa thì sức mạnh của hắn sẽ đạt tới một đỉnh cao trước nay chưa từng có.
Người trong thiên hạ Cửu Châu có thể sinh ra uy hiếp đối với hắn cũng không tồn tại nhiều lắm.
Sáng sớm hôm sau, Lý Thanh Sơn đứng ở biên giới Vụ Châu, nhìn về phía Bắc.
"Thanh Châu, Lý Thanh Sơn ta lại trở về!"Hoa Thừa Tán đang tu hành trên núi, bỗng nhiên trong lòng cảm nhận được gì đó, đi tới bên ngoài đại điện.
Có một thanh tiểu kiếm đang quanh quẩn một chỗ ở bên ngoài, bị cửa ngăn lại không cho vào.
"Đây là? Phi kiếm truyền thư!"Hoa Thừa Tán nhướng mày, vung tay lên, tiểu kiếm "vèo" một tiếng bay tới cạnh hắn, bị hắn biến nặng thành nhẹ nắm trong tay.
Trên tiểu kiếm lấp lánh ánh sáng, vân mây đan xe, ngưng tụ thành một cỗ kiếm giống như đã trải qua muôn ngàn thử thách, bên trên khắc một dòng chữ nhỏ:"Đã nghe qua đại danh của đạo hữu, thiên tư bất phàm, kinh tài tuyệt diễm khiến ta chưa gặp đã yêu thích và ngưỡng mộ không thôi.
Cầu một lần gặp mặt, lấy kiếm kết bạn, cùng bàn luận về anh kiệt khắp thế gian, Tàng Kiếm Cung, Doãn Tiêu Sầu kính mời!"Phía sau thì viết thời gian địa điểm, từ ngữ coi như khách khí, mỗi một chữ đều ẩn chứa kiếm ý lộ ra sự sắc bén.
Đây là một phong chiến thư!"Cuối cùng vẫn tới!" Hoa Thừa Tán thở dài nói.
Mà ở Thanh Tiểu động phủ phía đối điện cũng có một thanh tiểu kiếm đóng đinh trên vách đá!Bỗng nhiên, động phủ yên lặng đã lâu ầm ầm mở ra, Lý Thanh Sơn sải bước ra khỏi động phủ, hét lớn một tiếng: "Ta xuất quan!"Bầy chim kinh hoàng bay mất, dãy núi vang vọng.
Lý Thanh Sơn cười ha ha, bỗng nhiên hắn nhìn thấy tiểu kiếm trên vách đá ở đối diện, đưa tay nắm lấy, tiểu kiếm bay vào trong tay, hắn nhìn hết văn tự ở phía trên.
"Tàng Kiếm Cung lại phái người tới làm cái gì! Cái tên này là tên quái nào, Doãn Tiêu Sầu, không biết so với Phó Thanh Khâm thì như thế nào, nghe tên đã thấy chán ghét rồi, hắn còn dám đổi tên hồ Nguyệt Đình của lão tử thành hồ Thanh Đình!"Lý Thanh Sơn tiện tay thu kiếm thư vào trong nhẫn Tu Di, bay về phía Thanh Hà phủ thành.
Trong Ưng Lang Vệ, Hoa Thừa Lộ đang cần cù chăm chỉ cúi đầu làm việc, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một đôi chân, trong lòng nàng ta giật mình, nhảy lên một cái.
Đợi đến khi nàng ta thấy rõ chủ nhân của đôi chân kia không khỏi buột miệng nói:"Lý đại ca! Ngươi xuất quan rồi!""Mấy năm nay làm phiền ngươi rồi, ta làm thống lĩnh thực sự không xứng đáng! Mấy năm không gặp, tiểu nha đầu lại trở nên xinh đẹp hơn rồi!" Lý Thanh Sơn cười đắc ý.
"Ta đã không phải tiểu nha đầu gì đó từ lâu rồi!" Hoa Thừa Lộ nói.
"Vậy thì là đại nha đầu.
Đến đây, nói cho ta biết mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì!"Hoa Thừa Lộ liền nói những chuyện xảy ra trong mấy năm nay, phần lớn Lý Thanh Sơn đã nghe nói từ chỗ Hoa Thừa Tán, qua lâu như vậy nhưng cơ bản cũng không có biến hóa gì.
Tiết tấu của người tu hành so với thế giới người phàm thật ra chậm rãi hơn rất nhiều, hơn nữa cũng ít biến hóa hơn.
Rất khó để nghe được ai đã gặp chuyện ngoài ý muốn mà chết đi, ai kết hôn hay sinh con gì đó, phần lớn cũng chỉ là tu vi của mỗi người tiến bộ.
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?"Lý Thanh Sơn đặt tiểu kiếm lên bàn, hỏi ra vấn đề hắn muốn hỏi nhất.
"Ngươi cũng nhận được sao!" Hoa Thừa Lộ lấy ra một thanh tiểu kiếm giống nhau như đúc, thì ra những thanh niên tu sĩ trẻ tuổi đạt đến Trúc Cơ trong Thanh Hà phủ có danh tiếng vang dội đều nhận được một phong kiếm thư như vậy, mời bọn họ sau ngày mùng bảy đi đến hồ lớn nhất ở Thanh Hà phủ, trên hồ Thanh Đình mở một trận Quần Anh hội.
Lý Thanh Sơn sờ sờ cằm, suy nghĩ nói: "Có chút ý tứ, tính toán thời gian thì còn có hai ngày nữa, may mà không bỏ qua, ngược lại tình cờ trùng khớp với kế hoạch của ta!"Trăng sáng nhô lên cao, chiếu sáng hồ nước lớn.
Giữa hồ có một dãy núi bao gồm các hòn đảo nhấp nhô, ngày trước ở đó là Thanh Đình phái, sau này trở thành chỗ của Nguyệt Ma động phủ, đình đài lầu các vẫn như cũ, chỉ không còn sự phồn hoa của ngày xưa, dưới ánh trăng chiếu rọi có vẻ hơi vắng vẻ.
Nhưng mà đêm nay, nơi này lại trở thành trung tâm chú ý của cả Thanh Hà phủ một lần nữa.
"Doãn Tiêu Sầu của Tàng Kiếm Cung, thanh kiếm cầm trong tay là một trong Thập danh kiếm – Đoạn Thủy Kiếm, tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, nghe nói đã hiểu được chân lý trong kiếm, nhân kiếm hợp nhất.
Hắn ta còn tham vọng hơn Phó Thanh Khương ngày trước, hắn ta lớn tiếng muốn khiêu chiến tất cả cao thủ thiên tài trẻ tuổi của chín quận, tám mươi mốt phủ của Thanh Châu, đến hiện tại đã liên tiếp chiến thắng hai mươi mốt phỉ, còn chưa phải nếm thất bại lần nào, vang danh thiên hạ!"Trên hồ lớn, Phi Thiên Long Hạm lao ra khỏi tầng mây, phá không bay vút lên trên.
Có mấy bóng người mờ ảo đứng trên tàu, Hoa Thừa Lộ giới thiệu tình huống của Doãn Tiêu Sầu với Lý Thanh Sơn.
Ngụy Ương Sinh bổ sung: "Lúc ban đầu hắn ta còn đến từng nơi bái kiến nhưng rất nhiều người mượn cớ tránh không gặp.
Sau này hắn ta dứt khoát phát kiếm thư, mời tất cả đối tượng muốn khiêu chiến đến một vùng đất nào đó.
Vậy nên nếu ai không đi sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!""Hắn ta làm thế chỉ để xây dựng danh tiếng cho Tàng Kiếm Cung, tăng cường lực ngưng kết của Tru Yêu Minh, chẳng qua mạnh miệng nói là tám mươi mốt phủ, có thể có một nửa đã không tệ rồi, mấy quận ở phía nam, hắn ta có dám đi hay không?" Hoa Thừa Tán khẽ lắc đầu nói.
Lý Thanh Sơn chắp tay sau lưng đứng ở mũi thuyền, gió lớn thổi qua hắn vẫn bất động như núi.
Hoa Thừa Lộ cảm khái, phong thái của Lý đại ca càng thêm sâu không lường được, mấy năm nay bế quan, rốt cuộc mạnh hơn bao nhiêu, có phải là đối thủ của Doãn Tiêu Sầu hay không?Lý Thanh Sơn nhìn về phía hồ Nguyệt Đình quen thuộc phía dưới, trên đảo một mảnh u ám.
Đình đài lầu các đều không có đèn đuốc, chỉ có một chút ánh sáng lóe lên ở trên đỉnh núi, đó là các thiên tài các môn phái!Mà trong đó nam tử mặc huyền y có hơi thở cường đại nhất đang khoanh chân ngồi ở trên đỉnh núi, nhìn bộ dáng cùng lắm là hai đến ba mươi tuổi nhưng lại có một loại khí chất tang thương.
"Người này hẳn là Doãn Tiêu Sầu!"Lý Thanh Sơn sờ sờ cánh tay, nơi đó ẩn giấu một u ảnh hình rồng, hắn luyện hóa Phi Long Kiếm nên biết rõ loại khí chất này, đó là ý niệm của các đời kiếm chủ trong kiếm.
Đi qua ngàn năm, trải qua những biến đổi lớn lao trong cuộc đời, người thừa kế dĩ nhiên sẽ bị lây nhiễm.
Trừ khi giống như Lý Thanh Sơn dùng ý chí của bản thân áp đảo ý chí của kiếm.