Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1295 - Chương 1304: Doãn Tiêu Sầu

Chương 1304: Doãn Tiêu Sầu

Doãn Tiêu Sầu như cảm nhận được gì đó, hắn ta nhìn lên bầu trời.

Cách khoảng cách xa xôi hai ánh mắt chạm phải nhau.

Trong mắt Doãn Tiêu Sầu xuất hiện hai đạo kiếm ý sắc bén như kiếm quang bắn thẳng lên bầu trời.

Dung nhập kiếm ý vào tầm mắt làm chấn động cả hồn phách của người khác là tuyệt học của Tàng Kiếm Cung.

Nếu như tu vi cao thì thậm chí có thể trực tiếp phá hủy thức hải của kẻ địch.

Nhưng kiếm ý kia lọt vào trong mắt Lý Thanh Sơn lại giống như đá chìm vào đáy biển.

Doãn Tiêu Sầu vốn định khiến cho Lý Thanh Sơn chịu thiệt thòi trong âm thầm bỗng nhiên trong lòng run lên: "Đây là người nào?"Hắn ta liếc nhìn qua trên người của mấy người được gọi là "thiên tài" ở xung quanh mình: "Rốt cục cũng có đối thủ đáng giá đánh một trận rồi sao?" Lý Thanh Sơn cười, thu hồi ánh mắt lại, quay đầu nói:"Đoạn Thủy Kiếm? Ha ha, Đan Thanh, ngươi có mang theo giấy vẽ không?""Đạo cụ kiếm cơm của ta sao có thể không mang theo!"Chử Đan Thanh là một trong những thiên tài được mời, hôm nay lại có vẻ hơi không yên lòng, hốc mắt biến thành màu hơi đen, trong mắt ẩn chứa tơ máu, không biết đang suy nghĩ cái gì, nghe được Lý Thanh Sơn hỏi tới mới khôi phục tinh thần.

Hoa Thừa Lộ biết ở buổi tụ tập nhỏ đêm qua, Lý Thanh Sơn đặc biệt tìm Chử Đan Thanh một lần.

Từ đó trở đi, hắn ta bắt đầu thất thần, sau đó lại cáo từ rời đi trước, mãi cho đến tối nay Phi Thiên Long Hạm khởi hành mới đi ra khỏi cửa phòng.

Nàng ta không khỏi có hơi tò mò không biết Lý Thanh Sơn rốt cuộc đã nói gì với hắn ta!Lý Thanh Sơn cười nói: "Lấy ra đi, chuẩn bị vẽ một bức tranh!""Được thôi, vẽ cái gì?"Lý Thanh Sơn nâng cằm lên, nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Đặt tên là Anh minh thần võ Lý Thanh Sơn dùng sức mạnh thần kỳ đánh bại Doãn Tiêu Sầu ngu ngốc giả vờ mạnh mẽ đi!"Trên tàu chợt yên tĩnh lại, mấy người đều bày ra bộ dáng giống như bị sét đánh, ngay cả khóe mắt Hàn Thiết Y cũng hơi co rút.

Chử Đan Thanh cười khổ nói: "Ta thấy cái tên này là một sự vũ nhục đối với bức tranh của ta!""Vậy ngươi tự đặt tên đi, ta đi xuống trước!"Lý Thanh Sơn vung tay lên, tung người nhảy xuống từ mũi thuyền, dừng lại trước mặt Doãn Tiêu Sầu, mỉm cười nói: "Lý Thanh Sơn!""Bái kiến Lý thống lĩnh!" Mấy thiên tài xuất thân từ môn phái bỏ đi tư thế kiêu căng, nhao nhao hành lễ.

Xích Ưng thống lĩnh Đại danh Lý Thanh Sơn, ở Thanh Hà phủ không ai không biết.

"Doãn Tiêu Sầu!"Doãn Tiêu Sầu không khỏi đứng thẳng lên, nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn.

"Thiên Long thiền viện, đại đệ tử Lý Thanh Sơn của Bất Nộ Kim Cang, Xích Ưng thống lĩnh của Thanh Hà phủ.

Nghe nói hắn đang tu hành Trấn Ma đồ lục, bí pháp đệ nhất của Thiên Long thiền viện, thực lực vượt qua tu sĩ Trúc Cơ bình thường, bởi vì không vào chùa tu hành, có danh hào đệ tử chân chính đầu tiên của Thiên Long thiền viện, ngay cả một vị hoàng tử cũng phải chịu thiệt thòi lớn dưới tay hắn.

""Thời điểm rời khỏi Tàng Kiếm cung, Phó sư đệ cũng cảnh báo ta phải cẩn thận người này, hắn ta nhất định không phải là một người dễ đối phó.

" "Nhưng mà không phải mấy năm nay hắn ta vẫn luôn bế quan tu hành ở Nhạc Sơn sao? Tại sao đột nhiên lại xuất quan chứ!"Không phải Doãn Tiêu Sầu sợ Lý Thanh Sơn, hắn ta có sự tự tin tuyệt đốt với thực lực của mình, chẳng qua hắn có hơi để ý đến bốn chữ "Thiên Long thiền viện" mà thôi.

Tam đại tông môn của Thanh Châu, Thiên Long thiền viện phải điều hòa cân bằng bên trong thì Tàng Kiếm Cung với Huyền Âm Tông mới có thể duy trì hòa bình trong khoảng thời gian dài như thế này.

Nhưng hắn ta nhanh chóng vứt sự kiêng dè ra sau đầu, kiếm không được sợ hãi mà phải dũng cảm tiến về phía trước, tuyệt đối sẽ không sợ đông sợ tây: "Nếu đã dám đến vậy chỉ cần nhìn danh tiếng của Thiên Long thiền viện là được rồi, nhìn xem Trấn Ma đồ lục trong truyền thuyết này, có phải là thật hay chỉ là hư danh thôi!""Kiếm này của ngươi tên là Đoạn Thủy Kiếm!"Lý Thanh Sơn nhìn về phía thanh kiếm đặt bên đầu gối của Doãn Tiêu Sầu, vỏ kiếm đen thoạt nhìn vô cùng đơn giản, có khắc mấy dòng thơ lờ mờ, mang theo một chút độ cong chứ không phải thẳng tắp.

"Không sai!""Thanh kiếm này của ta gọi là Thủy Kiếm!"Lý Thanh Sơn mỉm cười, tiện tay một chiêu, hơi nước ẩm ướt trong lòng bàn tay ngưng kết thành một thanh thủy kiếm trong suốt, nhẹ nhàng bắn lên mũi kiếm tạo thành âm vang.

"Vậy rất tốt, hôm nay ta sẽ chặt đứt nó thử xem!" Đôi mắt Doãn Tiêu Sầu ngưng lại, đây rõ ràng là trêu ghẹo kiếm của hắn, đối với một kiếm khách mà nói thì đây là loại khiêu khích lớn nhất, tràn ngập sự khinh thường.

Chuyện này không giống với bất kỳ đối thủ nào hắn ta gặp được ở hai mươi mốt phủ.

"Đan Thanh, chuẩn bị xong chưa?" Lý Thanh Sơn hỏi Chử Đan Thanh đang chạy tới ở phía sau.

"Được rồi!" Chử Đan Thanh theo lời lấy giấy bút ra, sẵn sàng chuẩn bị vẽ tranh.

"Bức tranh này đổi tên thành "Thủy Kiếm đánh bại Đoạn Thủy Kiếm" là được rồi!" Lý Thanh Sơn chào hỏi một tiếng, mũi kiếm nghiêng chỉ về phía Doãn Tiêu Sầu, cười nói: "Rút kiếm đi!"Mãi đến giờ khắc này, hắn không hề có cảm giác như gặp phải đại địch, thoải mái tựa như đi bộ một cách nhàn nhã, đối diện là người kế thừa Tàng Kiếm Cung có trong tay Thập danh kiếm, liên tục chiến thắng tuyệt thế kiếm khách của hai mươi mốt phủ chẳng qua cũng chỉ là một kẻ yếu mà hắn tiện tay cũng có thể đánh bại mà thôi.

Doãn Tiêu Sầu chậm rãi đứng dậy, từ từ rút Đoạn Thủy Kiếm ra khỏi vỏ.

Trong phút chốc, một luồng ánh sáng tuyệt diễm xuất hiện, trăng sáng vì đó cũng trở nên nhạt nhòa hơn.

Cùng biến sắc còn có đám người được mời tới, những thiên tài của các tông môn không tự chủ được mà nín thở.

Tất cả ánh sáng hội tụ lại trên người Doãn Tiêu Sầu đang cầm kiếm đứng, vạt áo bay bổng, dường như tách biệt với thế gian, muốn bay theo gió.

Tuy nhiên thứ hấp dẫn hơn vẫn là Đoạn Thủy Kiếm.

Thân kiếm uốn lượn thon dài, tựa như một vòng câu nguyệt, từng vòng ánh sáng khiến người ta choáng váng.

Ánh mắt Lý Thanh Sơn cũng bị hấp dẫn nhưng vẫn rất hững hờ, dường như hoàn toàn không cảm nhận được uy hiếp đến từ Đoạn Thủy Kiếm, điều này không thể nghi ngờ càng khiến Doãn Tiêu sầu không vui hơn so với bị chửi bới, đi khắp hai mươi mốt phủ chưa bao giờ hắn ta bị đối xử như thế.

Thế là hắn ta không nói thêm gì nữa, vung kiếm ra.

Không ai có thể hình dung sự được sự kinh diễm của một kiếm này!Chém ánh trăng, chặt dòng nước, ở giữa ngăn chặn tất cả phiền não ưu sầu của thế gian!Chử Đan Thanh theo bản năng muốn vẽ phong thái một kiếm này, nhưng xúc động trong lòng lại không cách nào thay đổi bút pháp.

Hàn Thiết Y theo bản năng tưởng tượng nếu hắn ta đối mặt với nhát kiếm này nên làm thế nào cho phải, lại bất đắc dĩ phải thừa nhận rằng hắn ta không biết nên ngăn cản nó như thế nào.

Bảo sao rất nhiều thiên tài mạnh mẽ của các phủ khác khi đối mặt với Doãn Tiêu Sầu đều bị thất bại chỉ với một nhát kiếm, mà người đứng xem thường thường sẽ mất đi dũng khí quyết đấu, trực tiếp lựa chọn nhận thua.

Nhưng mà hắn ta không biết nhát kiếm này là nhát kiếm mạnh nhất mà Doãn Tiêu Sầu xuất ra kể từ khi hắn ta rời Tàng Kiếm Cung đến nay.

Bởi vì hắn ta muốn rèn luyện kiếm tâm của mình, trong những trận chiến đấu trước đây chưa bao giờ sử dụng sức mạnh của Đoạn Thủy Kiếm, chỉ coi nó như là một thanh bảo kiếm sắc bén để sử dụng.

Điều này không thể nghi ngờ chẳng khác nào buộc chặt tay chân mình trong chiến đấu.

Nhưng vào khoảnh khắc này, Doãn Tiêu Sầu phá vỡ tất cả trói buộc, nhân kiếm hợp nhất, mượn thế thắng liên tiếp sử dụng toàn bộ cả sức mạnh lẫn tín niệm dung hòa vào trong nhát kiếm này!"Đoạn thủy!"Lý Thanh Sơn cũng thu hồi nụ cười bên khóe môi, vung thủy kiếm trong tay lên.

Giống như Kinh Long ra biển lớn!"Có rồi!" Ánh mắt Chử Đan Thanh bỗng nhiên sáng lên, bắt đầu vẽ những nét như rồng bay phượng múa.

Đêm qua, Lý Thanh Sơn giao hai quyển Tam Tuyệt thư cho Chử Đan Thanh, mời hắn hoàn thành việc bổ sung cuối cùng, để quyển thư pháp tuyệt thế, tranh vẽ, kiếm phổ này lại xuất hiện trong nhân gian.

Trước đó, Lý Thanh Sơn đã luyện hóa để phân biệt bọn chúng, lĩnh ngộ kiếm ý trong đó, lại cùng kiếm ý truyền thừa trong Phi Long Kiếm chứng thực lẫn nhau, cuối cùng quy về lòng tin của hắn, hội tụ Vô Song Kiếm Ý độc nhất vô nhị thuộc về hắn!Long Đằng tứ hải, tung hoành thiên hạ, biển rộng cuồn cuồn, mênh mông không bờ!Hai mũi kiếm đụng vào nhau, Đoạn Thủy Kiếm lướt qua trên Thủy Kiếm, chém vào trên người Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn giơ thanh kiếm gãy trong tay lên nhìn, thở dài nói: "Kiếm tùy tiện ngưng kết bằng nước rốt cuộc vẫn không cách nào có thể so sánh với pháp bảo chân chính!" Đoạn Thủy kiếm đâu chỉ là một kiện pháp bảo thôi đâu, pháp bảo kiếm của Tàng Kiếm Cung có không ít, danh kiếm lại chỉ có mười thanh, truyền thừa ý niệm của các đời kiếm chủ nghìn đời, sử dụng dựa trên bí pháp kiếm quyết của Tàng Kiếm cung để, sức mạnh căn bản không phải pháp bảo bình thường nào cũng có khả năng so sánh.

Mà chỉ cần là một trong Thập Danh Kiếm, Đoạn Thủy Kiếm cũng nổi tiếng với lực phá hoại có thể chặt đứt tất cả!Người đứng xem đều cảm thấy Lý Thanh Sơn tùy tiện ngưng kết nước thành một thanh kiếm đã muốn đối đầu chính diện với Doãn Tiêu Sầu thật sự quá khinh thường người qua rồi.

Nhưng mà một khi đến bước này mới lấy điều đó làm cái cớ thì cũng không có ý nghĩa gì cả.

Hàn Thiết Y hơi nhíu mày, dường như đây không phải tính cách của hắn, con người của hắn thoạt nhìn hào sảng, nhưng trên thực tế là một người suy nghĩ chu toàn nhất, đặc biệt là thời điểm chiến đấu với người khác, quả thực là thông minh tuyệt đỉnh.

Nhất định hắn sẽ không thua chỉ vì khinh thường đối thủ, mà biểu hiện của Doãn Tiêu Sầu với tư cách là người chiến thắng cũng có chút kỳ quái.

"Đại ca!" Hoa Thừa Lộ thất thanh hét lên, chỉ sợ sẽ nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ, hắn bị một kiếm chém thành hai phần.

Hoa Thừa Tán thấp giọng nói: "Đừng lo lắng, không sao đâu!"Lý Thanh Sơn cười cười với Hoa Thừa Lộ, bỏ thanh kiếm gãy đi, ở giữa không trung hóa thành hơi nước, trở về hư không, lại hỏi Doãn Tiêu Sầu nói: "Thế nào?"Doãn Tiêu Sầu mở mắt nhìn Lý Thanh Sơn, dường như gặp phải chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, đôi môi mấp máy, có phần chật vật nói ra:"Ta thua!" xung quanh xôn xao thậm chí còn tỏ vẻ khó hiểu, rõ ràng Doãn Tiêu Sầu một kiếm chặt đứt kiếm của Lý Thanh Sơn, cũng chém lên người hắn, cho dù nương tay không phải một kích tất sát, nhưng với thần binh lợi khí như thế, chỉ cần hơi dùng sức, Lý Thanh Sơn chỉ còn đường chết, sao lại là Doãn Tiêu Sầu nhận thua cơ chứ?

Bình Luận (0)
Comment