Trong mắt Doãn Tiêu Sầu cũng tràn ngập vẻ không cam lòng, thất bại quá đột ngột, tràn ngập cảm giác không chân thật, sau khi hiểu được, hắn lập tức rơi từ đỉnh cao thành công xuống.
Trong khoảnh khắc kiếm phong giao nhau, hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ, rõ ràng đối phương không phải kiếm tu, thế nhưng lại có kiếm ý không hề thua kém hắn.
Mặc dù nhờ vào sự sắc bén của Đoạn Thuỷ Kiếm mà chặt đứt thanh kiếm của Lý Thanh Sơn, dừng lại trên người Lý Thanh Sơn, nhưng lại không thể găm vào sâu hơn nữa.
Tay phải Lý Thanh Sơn hiện ra trạng thái ma hóa, năm ngón tay sắc bén như đao, giữ chặt lấy Đoạn Thuỷ Kiếm, ma khí bốc lên giữa năm ngón tay.
Hắn cũng không mượn ngưu ma đại lực mà chỉ dựa vào lực ma soái, đã có thể dễ dàng ngăn chặn Đoạn Thuỷ Kiếm vào lúc nó suy yếu.
"Nếu hắn đổi một thanh kiếm tốt hơn một chút, dù cho chỉ là một món pháp khí tạp phẩm, tình huống cũng sẽ không như bây giờ! Hơn nữa hắn mới chỉ để lộ một phần nhỏ của Trấn Ma Đồ Lục mà thôi.
” Doãn Tiêu Sầu thầm nghĩ, trong lòng lại dâng lên nỗi không phục, ngay cả thực lực thực sự của đối thủ cũng không nhìn thấy mà đã bắt buộc phải nhận thua, loại cảm giác này không dễ chịu chút nào.
Nhưng nếu không chấp nhận được việc thất bại, vậy thì không đủ tư cách làm chủ nhân của Đoạn Thuỷ Kiếm.
Thế nhưng với việc Doãn Tiêu Sầu quyết đoán nhận thua, Lý Thanh Sơn cũng có chút bất ngờ, vốn tưởng hắn sẽ còn giãy giụa một chút! Vừa hay để hắn biểu hiện một chút lực lượng của Trấn Ma Đồ Lục, tuyên bố mình vượt qua thiên kiếp lần thứ hai.
Đợi đến khi truyền đến tai Tự Khánh, là có thể tiến hành bước tiếp theo! Lý Thanh Sơn buông Đoạn Thuỷ Kiếm ra, từng bước dụ dỗ nói: "Ta cảm thấy ngươi có thể thử thêm chút nữa, dù sao ta cũng chưa đả thương ngươi!” "Không cần đâu, ta không phải là đối thủ của ngươi, cho dù thử thêm một ngàn một vạn lần cũng vẫn như thế! Đạo hữu là danh sư cao đồ, quả là danh bất hư truyền!” Doãn Tiêu Sầu lui bước, thu kiếm vào vỏ, chắp tay hành lễ.
Đoạn Thuỷ Kiếm không giống với Thanh Khư kiếm, vừa không thể chế tạo ra Thanh Khư huyễn cảnh.
Cũng không thể để cho kiếm chủ hóa thành linh quang, vào thế bất khả chiến bại.
Kiếm ý của Đoạn Thuỷ Kiếm đơn giản lại quả quyết, một kiếm vung ra, bất luận kẻ trước mặt chính là người hay là quỷ, là yêu hay ma đều sẽ bị chém lìa.
Mặc dù nó chỉ là một kiếm nhưng hắn cũng đã dốc hết toàn tâm toàn lực.
Hiện tại kiếm ý đã chịu bại trận, tiếp tục chiến đấu, chẳng qua cũng chỉ rước thêm nhục vào thân.
Chỉ là hắn thực sự muốn biết thực lực của Lý Thanh Sơn mạnh đến nhường nào! “Vậy thì đành thôi!”Lý Thanh Sơn thở dài, sớm biết vậy thì đã nương tay một chút, ít nhất cũng phải đại chiến ba trăm hiệp gì đó! Nhớ lúc trước, Phó Thanh Khâm có thể ép "Bắc Nguyệt" vào tuyệt cảnh, mà hiện tại một Doãn Tiêu Sầu mạnh hơn cả Phó Thanh Khâm lại không thể khiến cho "Lý Thanh Sơn" toàn lực ra tay, quả nhiên là cao thủ thì cô độc mà, thế nhưng ta còn phải cố gắng trở nên cô độc hơn chút nữa! “Xin hỏi đạo hữu, hiện giờ thuộc cảnh giới gì?”Doãn Tiêu Sầu không khỏi lên tiếng hỏi, hắn thật không nghĩ ra, trên người đối phương không có lấy một kiện pháp khí, vậy mà có thể chiến thắng hắn cầm Đoạn Thuỷ Kiếm trong tay, lĩnh ngộ kiếm đạo cũng không kém hắn là bao, Trấn Ma Đồ Lục tuy mạnh, nhưng vì sao thứ hắn tu hành lại không phải là bí pháp kiếm quyết của Tàng Kiếm cung.
“Tiểu tử rất thức thời nha!”Lý Thanh Sơn thầm khen một tiếng, ý vị thâm trường nói: "Ngươi cũng đừng quá nản lòng, ta đã vượt qua thiên kiếp lần thứ hai, cảnh giới cao ngươi một bậc, nếu không trận chiến này, cũng chưa biết là ai thắng ai bại đâu!” "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Doãn Tiêu Sầu chấn kinh, đối với tu hành giả, mỗi một thiên kiếp đều là một lưu vực cực lớn, đáp án đơn giản như vậy, hắn tuyệt không ngờ tới, đơn giản là vì chuyện này quá khó tin, với tuổi đối phương, sao có thể vượt qua thiên kiếp lần thứ hai cho được! Cho dù là thiên tài các đời của Tàng Kiếm Cung, cũng cực kỳ hiếm thấy.
Ở một địa phương nhỏ như Thanh Hà phủ đây, một kẻ không sư môn không gia tộc như hắn sao có thể làm được chứ! "Bế quan lâu quá nên không nhớ nữa, chắc là chưa tới ba mươi tuổi đâu! Xem như đã hoàn thành mục tiêu ban đầu, không để cho người trong thiên hạ nhạo báng ta chém gió, ha ha ha!” Doãn Tiêu Sầu không nói nên lời, dường như còn chịu đả kích nặng hơn khi bại dưới tay Lý Thanh Sơn, hắn khiêu chiến nhân vật thiên tài các phủ Thanh Châu, tự kiêu bản thân là thiên tài trong thiên tài.
Mà hiện tại, một người kém hắn ở mọi mặt, lại bỏ xa hắn, bước lên cảnh giới cao hơn.
Mà ở xung quanh, ngoại trừ Hoa Thừa Tán biết thân phận khác của Lý Thanh Sơn ra, những người khác đều trợn mắt há hốc mồm.
Vượt qua thiên kiếp thứ hai có nghĩa gì, tất cả mọi người đều biết, khai tông lập phái uy chấn một phương cũng chỉ là chuyện thường, không nói có thể đi khắp thiên hạ Cửu Châu này thì cũng có tuỳ tiện muốn đi đâu là đế nơi đó, sự tồn tại mang tính uy hiếp như vậy vô cùng hiếm có.
Mà vượt qua hai lần thiên kiếp trước ba mươi tuổi có nghĩa gì thì rất khó nói, có nghĩa là khả năng có thể vượt qua ba lần thiên kiếp là cực lớn, thực sự có thể trở thành một trong những người thống trị thiên hạ Cửu Châu này.
"Cũng đã muộn rồi, ngươi cứ tiếp tục khiêu chiến đi! Đan Thanh, ngươi vẽ thế nào rồi?”Lý Thanh Sơn cao giọng chào hỏi.
“Được rồi!”Chử Đan Thanh dừng bút nói.
Lý Thanh Sơn đi qua nhìn, phía trên vẽ hai bóng người, tuy rằng thân hình mơ hồ, ngay cả ngũ quan cũng không có, nhưng lại có thể bộc lộ rõ rệt khí chất hoàn toàn khác biệt của hai người, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể phân biệt được Lý Thanh Sơn cùng Doãn Tiêu Sầu, mà bức vẽ hai thanh kiếm lại càng sắc nét tinh tế, như muốn hoá thành thật.
Tên của bức tranh cũng đã đặt xong, theo lời của lý Thanh Sơn, gọi là "Thủy kiếm đại phá Đoạn Thuỷ Kiếm", nhưng vấn đề là, cảnh mà Chử Đan Thanh vẽ lại chính là cảnh Doãn Tiêu Sầu một kiếm chém đứt Thủy kiếm.
"Này, ngươi thật đúng là nắm bắt thời cơ nha! Thế này là muốn cho những người không biết trận chiến này nhìn thấy sẽ chê cười ta sao!” Chử Đan Thanh nói: "Trận chiến này đã nổi danh khắp thiên hạ, ai mà không biết!” “Nói cũng đúng!”Lý Thanh Sơn gật đầu, mục đích ban đầu của hắn cũng là như vậy.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng của Doãn Tiêu Sầu: "Kính mong Hoa đạo hữu đấu với ta một trận!” Lý Thanh Sơn cũng không ngờ hắn còn có thể tiếp tục khiêu chiến, thầm nói: "Vừa mới trải qua một hồi đại bại, có thể lập tức phấn chấn trở lại, tâm tính của người này quả là cương nghị quả quyết, đệ tử được bồi dưỡng bởi Tàng Kiếm cung, truyền nhân của Thập Danh Kiếm cũng không phải hư danh, cũng không biết Tử kiếm thế nào, chút nữa phải hỏi qua mới được!” Sau đó, Doãn Tiêu Sầu khiêu chiến từng người ở đây, chẳng những đánh bại tất cả mọi người, hơn nữa đều là một kiếm tất thắng, nếu không có Lý Thanh Sơn thì chiến tích đêm nay của hắn sẽ càng thêm rực rỡ, lại một lần nữa danh truyền Thanh Châu.
Nhưng mà hiện tại, ngay cả người bị khiêu chiến cũng có vẻ mất tập trung, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lý Thanh Sơn, tựa như đang nhìn một con quái vật chưa từng thấy, ánh mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên cùng kính sợ.
Trận quần anh hội này nhanh chóng chấm dứt, khi mọi người rời đi, tin tức Lý Thanh Sơn vượt qua thiên kiếp lần thứ hai cũng nhanh chóng truyền ra.
Doãn Tiêu Sầu mau chóng bẩm báo cho Tàng Kiếm cung, Tàng Kiếm cung cung chủ cũng thở dài nói: "Thiên Long thiền viện có một đệ tử xuất chúng, nhân vật thiên tư trác tuyệt như thế đúng là trăm năm khó gặp!” Đúng lúc này, Thiên Cơ trưởng lão vội tiến vào, chắp tay nói: "Cung chủ, vừa mới nhận được tin tức, đệ tử Thiên Long thiền viện Nhất Ý phá sinh tử quan, độ kiếp thành công, trở thành thủ toạ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thiên Long thiền viện, thậm chí tuổi còn nhỏ hơn Lý Thanh Sơn một chút!”Thanh Hà phủ thành, đen đuốc sáng choang, tuy đã canh một nhưng dòng người vẫn qua lại nơi đầu phố, náo nhiệt ồn ào.
Từng tòa lầu đèn sáng chói mắt, những hí đài náo nhiệt hoàn toàn hấp dẫn dòng người lưu luyến dừng chân, tựa như là ngày lễ long trọng gì nhưng hôm nay lại không phải lễ hội gì cả.
Bách tính bình dân cũng không biết mình ăn mừng vì cái gì, chỉ biết tri phủ đại nhân ra tay hào phóng, toàn bộ phủ thành đều trở nên náo nhiệt, cũng loáng thoáng biết là vì Xích Ưng thống lĩnh Lý Thanh Sơn.
Nhưng mà toàn bộ tu hành đạo ở Như Ý quận đều chấn động vì chuyện này, tên tuổi của Lý Thanh Sơn lại càng vang vọng khắp Thanh Châu, còn truyền đến cả các châu khác.
Trên Vân Vũ lâu đèn đuốc huy hoàng, có một yến hội long trọng đang được tổ chức ở đây.
Những luồng linh quang bay tới không ngừng và được mời vào trong lâu, nhưng ít nhất phải là tu sĩ Trúc Cơ đã vượt qua thiên kiếp thứ nhất thì mới có tư cách bước lên đài cao trên tầng cao nhất, hơn nữa lời nói cũng phải cẩn thận hơn nhiều.
Một góc trên đài cao, Cố Nhạn Ảnh đang nói gì đó với Hàn An Quân, chỉ thấy Hàn An Quân luôn luôn nghiêm túc cũng lộ ra chút ý cười.
Như Ý Hầu ở bên cạnh cùng nghe, bên phía trái phải của họ đều là các tu sĩ Kim Đan đã vượt qua thiên kiếp thứ hai.
Tuy bởi vì kiếp nạn Cửu Phủ Diễn Võ mà số lượng tu sĩ Kim Đan đã ít đi, hơn nữa tạm thời mọi người đều thu liễm khí tức, nhưng khí thế tỏa ra vẫn khiến những người khác cảm thấy hơi ngột ngạt.
“Đến rồi!”Cố Nhạn Ảnh bỗng ngoái đầu nhìn lại phía chân trời.
Dưới cái nhìn chằm chằm của muôn người, Lý Thanh Sơn và Hàn Quỳnh Chi từ trên trời hạ xuống.
Lý Thanh Sơn mặc một bộ trang phục màu xanh đen, khí chất sừng sững như núi.
Hàn Quỳnh Chi cũng mặc một bộ trang phục lộng lẫy, cung trang đỏ rực phác họa dáng người yểu điệu hấp dẫn của nàng.
Quả là trai tài gái sắc, tựa như trời xanh tác hợp.
Lúc trước còn có người không thể hiểu nổi về việc một tiểu tử nông thôn chủ động theo đuổi quý nữ Hàn gia.
Nghe đồn bị Hàn An Quân phản đối kịch liệt, bởi vì chuyện này mà Hàn Quỳnh Chi gần như ầm ĩ trở mặt với Hàn gia, cuối cùng hai người như hình với bóng trong tình huống không hề có danh phận.
Tuy tu hành đạo không coi trọng lễ nghi xuất thân như trần thế phàn tục, nhưng chuyện này vẫn gần như trở thành một trò cười trong giới thế gia ở Như Ý quận, thậm chí là khắp Thanh Hà Phủ.
Mọi người đều nói Hàn Quỳnh Chi điên tình rồi, chỉ là Hàn Quỳnh Chi cũng không quá để ý đến mấy lời đồn đại nhảm nhí này, Lý Thanh Sơn cũng không có thời gian nghe những chuyện phiếm như này.
Hiện tại không một ai không khâm phục ánh mắt của Hàn Quỳnh Chi, thiên tài cái thế như này đủ để chấn hưng một môn phái lớn, lập ra một thế gia chẳng kém gì Hàn gia cũng là chuyện bình thường!Hàn An Quân có không coi trọng mối tình này như thế nào đi nữa thì lúc này cũng không khỏi gật đầu, chỉ cần xét từ góc độ tu hành giả mà nói thì cũng không khỏi than thở vì việc này.
Lúc ban đầu hắn rất tán thưởng Lý Thanh Sơn, sở dĩ không chịu nhận Lý Thanh Sơn làm con rể cũng không phải vì ghét bỏ xuất thân quá thấp của Lý Thanh Sơn như lời đồn, mà vừa hay còn ngược lại, là vì hắn lo nữ nhi của mình không đủ sức để chế ngự một nam tử như vậy, mà thực tế thì cũng đúng như vậy.
Căn cứ theo những gì hắn thấy cả đời người, e rằng nữ tử duy nhất có tài đức như vậy là Cố Nhạn Ảnh - người đang cầm quạt giấy trong tay, mỉm cười nhẹ ở bên cạnh.
Điều đáng vui mừng là nàng lại dè chừng tình yêu nam nữ, không thể có tâm tư gì với Lý Thanh Sơn, bằng không thì nữ nhi của hắn đúng là lành ít dữ nhiều.
Mà Lý Thanh Sơn cũng không phải người không chịu trách nhiệm, hành động lần này của Lý Thanh Sơn đồng nghĩa với việc khẳng định rõ mối quan hệ với Hàn Quỳnh Chi.
Hàn Thiết Y cũng vui mừng thay cho tỷ tỷ, tuy vị tỷ phu này của hắn làm việc hơi tùy ý, cách hai chữ “si tình” mười vạn tám ngàn dặm, cuối cùng cũng coi như không phụ sự thâm tình của tỷ tỷ.
“Nữ nhi, để mà nói thì vẫn là con biết Lý thống lĩnh trước nhỉ, hình như khi đó con còn cứu hắn!”Trong tiểu hoa viên trên tầng cao nhất, gia chủ Hoa gia nói như thế với Hoa Thừa Lộ, trong lời nói tràn ngập vẻ tiếc nuối.
Dù sau khi Hoa Thừa Lộ trải qua Thể Hồ Quán Đỉnh thì đã trở nên thành thục hơn nhiều, nhưng lúc này cũng không khỏi lườm phụ thân một cái, rồi lại ngửa đầu nhìn.
Khi đó nàng còn là một tiểu nữ hài, lờ mà lờ mờ về chuyện nam nữ, hiện tại nhớ lại đúng là có hơi hối hận.
Nếu khi đó nàng ra tay trước, với sức hấp dẫn của nàng thì chắc vị đại ca háo sắc này sẽ không từ chối đâu! Hầy, chuyện gì cũng là đến trước làm chủ.
Đột nhiên Hoa Thừa Lộ lắc đầu một cái:“Mình đang nghĩ gì thế này! Hàn tỷ tỷ đối xử với mình như muội muội ruột, sao mình có thể nghĩ đến việc xấu hổ như vậy!”Cũng không phải là nàng hâm mộ sự nở mày nở mặt này, mà chỉ là muốn ở bên cạnh hắn một cách danh chính ngôn thuận, tình ý triền miên, khó mà quên được.
Quả nhiên nữ tu nặng tình kiếp nhất, bỗng Hoa Thừa Lộ hơi hiểu được ca ca mình.
Nếu đã nảy sinh tình cảm nam nữ, có nhìn nam tử khác cũng không có hứng thú gì, còn chẳng bằng đàng hoàng chú tâm tu hành.
Hoa Thừa Lộ hơi thở dài, vậy cũng là một chuyện tốt! Chí ít nàng không cố chấp với một chữ “tình” như Hoa Thừa Tán.
Bởi vì có Cố Nhạn Ảnh nên tối nay Hoa Thừa Tán chưa từng xuất hiện, cho dù có uống ngàn chén Vong Thủy, nhưng một khi gặp lại thì vẫn sẽ yêu từ cái nhìn đầu tiên thôi, đây là chuyện mà hắn hiểu rõ.
Gia chủ Hoa gia lắc đầu một cái, Hàn gia thực sự là kiếm bộn rồi! Chẳng qua hắn cũng hiểu rõ, dù khi đó nữ nhi của hắn bằng lòng thì chưa chắc hắn đã đồng ý, chắc chắn sẽ phản đối kịch liệt hơn Hàn An Quân.
Ai mà ngờ một tiểu tử ở nông thôn lại có thể đi đến bước này trong mười mấy năm ngắn ngủi chứ!Mọi người đều có những tâm tư riêng, ánh mắt nhìn về phía Lý Thanh Sơn cũng khác nhau.
Lý Thanh Sơn thì bình thản như không, quan sát bên dưới rồi mỉm cười nhẹ.
Bữa tiệc chúc mừng này là lời đề nghị của Liễu Trường Khanh, nếu theo tính tình của Lý Thanh Sơn thì chưa chắc đã chịu, nhưng vì suy xét đến kế hoạch của mình nên Lý Thanh Sơn vẫn đồng ý.
Chỉ là nếu đã đến rồi thì không cần chú ý khiêm tốn gì hết!Tối nay, hãy đã cái tên Lý Thanh Sơn truyền khắp thiên hạ, hoàn thành tham vọng của thiếu niên sơn thôn lúc trước!Trong phút chốc, khí thế của Lý Thanh Sơn hoàn toàn bung ra, ma khí cuồn cuộn, lệ khí xông thẳng lên trời, trăng sao cũng mất đi ánh sáng!Tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực khổng lồ đè xuống đầu, tràn ngập cảm giác ngột ngạt và tính xâm lược, hô hấp cũng không thông thuận.
Nếu không phải nguồn sức mạnh này chỉ khuếch tán về bốn phương tám hướng, không có mục đích, mà không nhắm vào bất cứ ai, thì chẳng một ai ở đây chịu nổi nó ngoài những tu sĩ Kim Đan kia.
Mà đám tu sĩ Kim Đan kia thì càng kinh ngạc hơn:“Không phải hắn vừa mới vượt qua thiên kiếp thứ hai hay sao? Sao lại mạnh đến mức này! Nếu thật sự ra tay thì e rằng chẳng có mấy ai ở đây là đối thủ của hắn!”Trên một tòa tháp cao ở xa xa, Doãn Tiêu Sầu đeo kiếm mà đứng, yên lặng nhắm mắt cảm nhận luồng khí tức này rồi than thở:“Đây là Trấn Ma đồ lục sao? Quả nhiên lợi hại, không, không chỉ là công pháp mà có lẽ còn do người này.
Trong số lứa đệ tử trẻ tuổi của Tàng Kiếm cung, ngoài trừ đại sư huynh thì không một ai có thể áp đảo hắn! Vẫn còn may hắn không xuất thân từ Huyền Âm tông, bằng không chắc chắn sẽ thành họa lớn.
”“Đừng khoe khoang, mau xuống đi!”Hàn Quỳnh Chi lặng lẽ véo Lý Thanh Sơn một cái.
Lúc đầu, được nhiều người chú ý như vậy thì còn có chút tự hào, dần dần toàn thân chẳng được tự nhiên.