Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1297 - Chương 1306: Tiểu Nữ Nhân

Chương 1306: Tiểu Nữ Nhân

“Chẳng phải vi phu đang cho ngươi mặt mũi hay sao?”Lý Thanh Sơn mỉm cười, truyền âm nói.

“Hừ, ta thấy người là vì niềm vui của chính mình thì có!”Hàn Quỳnh Chi nói, bỗng nhiên bế quan mấy năm thì cũng thôi, sau khi xuất quan lại còn đi tìm Hoa Thừa Lộ đầu tiên, nàng lại còn biết tin hắn xuất quan sau khi kinh nhân thông báo.

Lý Thanh Sơn biết nàng đang tức việc gì.

Hắn dựa theo nguyên tắc “sư tử vồ thỏ cũng dốc toàn lực” mà làm, trước hết là giao nửa cuốn Thảo Tự Kiếm Thư mà hắn chiếm được từ chỗ Mặc Vũ cho Chử Đan Thanh sau khi đã luyện hóa hoàn toàn, lại lĩnh ngộ kiếm ý trong đó, hai ngày đều vùi mặt vào chuyện này, thời gian gấp rút nên chưa kịp đi tìm nàng.

Hàn Quỳnh Chi tức giận nên chẳng thèm đến xem trận quyết đấu giữa hắn và Doãn Tiêu Sầu.

Đương nhiên cũng là vì nàng biết hắn đã vượt qua thiên kiếp thứ hai từ lâu, không thể nào thua được chứ đừng nói là nguy hiểm đến tính mạng.

Lý Thanh Sơn cũng tự biết mình làm không đúng lắm, nên xoa dịu nàng:“Chi nhi, là vi phu không đúng, dừng tức giận nữa.

Tối nay nhất định vi phu sẽ bồi thường tốt, để giải tỏa nỗi khổ tương tư mấy năm qua của nương tử!”“Ta không thèm, ngươi tự đi tìm những nữ nhân khác mà mua vui!”Ngoài miệng thì Hàn Quỳnh Chi từ chối nhưng trái tim đã mềm nhũn rồi, nàng rất tò mò không biết phải thế nào thì nàng mới không tha thứ cho nam nhân tùy ý làm bậy này.

Chỉ cần hắn lại nói vài câu lời ngon tiếng ngọt thì mọi nỗi tức giận của nàng đều tan biến hết.

“Nữ nhân nào sánh bằng Chi nhi nhà ta chứ!’Lý Thanh Sơn cười nói, đáp xuống Vân Vũ lâu mà cũng không tận lực thu liễm, cũng chẳng có ý phóng thích.

Hắn chắp tay với bốn phía, nói một câu khách sáo rồi vào chỗ ngồi, lại chúc rượu với từng tu sĩ Kim Đan kia.

Tất nhiên người đầu tiên là Hàn An Quân, lão chẳng nói gì, chỉ uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

Sau đó là cấp trên Cố Nhạn Ảnh, Cố thống lĩnh nói một câu “chúc mừng” rồi lại nói:“Ngày mai đến Thính Phong thủy ta của ta ngồi một lát!”Lý Thanh Sơn đáp ngay:“Ta cũng đang có ý đó!”Sau đó Lý Thanh Sơn thoải mái chè chén, chủ và khách chật đầy lầu trên lầu dưới đều vui vẻ.

Tiền Dung Chỉ thu hồi tầm mắt, bắt đầu tuần tra trong Vân Vũ lâu, đây là trách nhiệm của Bạch Lang Vệ nàng.

Bỗng nhiên có một giọng nói truyền tới:“Xin hỏi đó là Tiền Dung Chỉ tiền bối sao?”Tiền Dung Chỉ quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên tuấn mỹ đứng ở đó, nói rằng:“Tại hạ là Lâm Huyền, cũng xuất thân từ Bách Gia kinh viện Thanh Hà phủ, hiện tại đang tu hành ở Đạo gia, đã nghe qua đại danh của tiền bối từ lâu!”Tiền Dung Chỉ từng nghe thấy cái tên này rồi, đó là nhân tài mới xuất hiện trong Bách Gia kinh viện Thanh Hà phủ, những năm gần đây cũng được coi là thanh danh vang dội.

Chẳng qua cuộc đời nàng thấy quá nhiều nhân tài rồi, đừng nói là Lý Thanh Sơn và Tiểu An, ngay cả nàng hiện tại cũng bị gắn với cái mác thiên tài.

Nàng cũng từng nhận được chiến thư của Doãn Tiêu Sầu, chỉ là không để ý đến thôi.

Vì thế Tiền Dung Chỉ không cho rằng một Luyện Khí sĩ nho nhỏ như này có cái gì đáng để để ý, chỉ là nàng cảm thấy ánh mắt của hắn chân thành, khí chất ôn hòa, vô tình gợi lên chút ký ức xa xôi mà thôi.

“Có chuyện gì không?”…Sáng sớm ngày thứ hai, Thính Phong thủy tạ, hoa sen bạt ngàn, hương thơm lan tỏa.

Lý Thanh Sơn và Cố Nhạn Ảnh ngồi đối diện với nhau uống trà, rất là nhàn nhã.

Cố Nhạn Ảnh đặt chén trà xuống:“Nói như vậy là ngươi quyết định muốn đến Vụ Châu!”Lý Thanh Sơn cười đáp:“Thế sự đưa đẩy, với tu vi của ta thì cũng không thể làm Xích Ưng thống lĩnh tiếp.

Hơn nữa, theo ta được biết thì Thanh Châu cũng không thừa vị trí nào cho ta!”Cố Nhạn Ảnh nói:“Mà hiện tại, với tên tuổi của ngươi thì bất kể là triều đình hay Ưng Lang vệ cũng không thể thả ngươi rời đi, cho dù là Thiên Long thiền viện thì cũng không thể làm gì!”Tên tuổi vang dội vừa là một chuyện tốt, mà cũng là một việc xấu.

Kỳ tài vượt qua thiên kiếp lần thứ hai trước ba mươi tuổi, ngay cả triều đình cũng không thể không coi trọng, phải giữ lại bên mình.

Tuy Thiên Long thiền viện uy chấn Thanh Châu, nhưng cũng không thể chống lại Ưng Lang vệ hay thậm chí là vương triều Đại Hạ.

“À đúng rồi, ngươi nên trở về Thiên Long thiền viện mà xem xem!”“Chuyện này thì không vội.

”Lý Thanh Sơn định suy diễn bảy tầng đầu của Trấn Ma đồ lục đến đỉnh phong, sau đó lại xông pha Trấn Ma điện tầng thứ tám.

“Tiểu nữ hài kia của ngươi xuất quan rồi!”Lý Thanh Sơn hơi sững sờ, mừng rỡ nói:“Tiểu An xuất quan rồi!?”Cố Nhạn Ảnh nói:“Vừa nhận được tin tức xong!”“Thực sự là quá tốt rồi!”Lý Thanh Sơn đứng dậy, hận không thể lập tức chạy tới Thiên Long thiền viện, thế nhưng đi một vòng rồi lại ngồi xuống.

Vẫn phải phân rõ chủ thứ trước sau, đúng là Tiểu An đã vượt qua thiên kiếp thứ hai, nhưng e rằng phải trở thành thủ tọa, luyện đến Thiên Long Thiện Xướng thì mới có thể gặp lại hắn.

Hiện tại mà chạy tới thì chỉ sợ cũng bị sập cửa vào mặt, vẫn nên làm theo kế hoạch ban đầu thôi.

“Tự Khánh chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội để trả thù, ngươi mà đi Vụ Châu thì sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa không chỉ đến từ phía Tự Khánh thôi đâu.

”Cố Nhạn Ảnh dùng quạt giấy Ngọc Cốt gõ nhẹ vào lòng bàn tay, nếu Vụ Châu được gọi là “nơi vô pháp” nên tất nhiên là tràn ngập căm thù đối với Ưng Lang vệ - người phát ngôn của luật pháp.

Ngoài những mâu thuẫn bộc lộ rõ nhất này ra thì còn ẩn giấu rất nhiều nguy cơ khác.

“Ngay cả người không thể đắc tội nhất cũng đã đắc tội rồi, còn sợ nguy hiểm gì nữa!”Lý Thanh Sơn cười nói, chẳng lẽ còn nguy hiểm hơn việc bị Long Vương Mặc Hải truy sát không thành công.

Mà quan hệ giữa hắn và yêu vương Vụ Châu, Đại Dung Thụ Vương cũng khá đó chứ!“Cố Nhạn Ảnh nở nụ cười:“Nói cũng đúng, ngươi cũng đừng đồng ý quá dễ dàng, ta sẽ cố gắng giúp đỡ người, phía Ưng Lang vệ phải có sự bồi thường tương ứng!”“Thế thì làm phiền rồi.

”“Chuyện dễ như ăn cháo mà thôi.

Đúng rồi, ngươi muốn đi quận nào?”“Nam Hải quận!”Cố Nhạn Ảnh nhướng mày nói:“Cái này cũng đơn giản, chín quận Vụ Châu nguy hiểm hơn Nam Hải quận nhiều.

Chỉ là ta thực sự hơi tò mò, vì sao ngươi đột nhiên muốn đi nơi xa xôi như vậy?”“Vì ta đã đồng ý đi cùng với một người đến bến Nam Hải.

”“Nữ nhân?”“Bằng hữu.

”Lý Thanh Sơn rời khỏi Thính Phong thủy tạ, đi tới động phủ của Hàn Quỳnh Chi.

Hàn Quỳnh Chi đang ngồi đợi, thấy hắn trở về thì vội hỏi:“Thanh Sơn, Cố thống lĩnh nói thế nào?”“Xem ra là phải thăng quan rồi.

”Lý Thanh Sơn cười, ngồi xuống rồi ôm lấy nàng đặt lên đùi.

“Đi đâu?”“Có lẽ phải đến Nam Hải quận một chuyến.

”“Nam Hải quận!”Hàn Quỳnh Chi thất thanh nói, trong ghi chép ở Ưng Lang vệ, chẳng có mấy nơi nguy hiểm hơn Nam Hải quận, nơi đấy có tiền lệ về cái chết của Bạch Ưng thống lĩnh và Bạch Lang thống lĩnh đó.

“Đừng lo lắng, vi phu đang muốn đi rèn luyện một phen, trên đời không có mấy người có thể làm vi phu bị thương.

”“Vậy ta đi với ngươi!”“Ngươi yên tâm tu hành đi, thế thì ta mới không phải lo lắng về sau.

”Lý Thanh Sơn dịu dàng nói.

Hàn Quỳnh Chi cũng hiểu rõ đạo lý này.

Với thực lực của nàng, cho dù có đi thì cũng không giúp được gì cho hắn, trái lại dễ trở thành mối phiền phức, khiến hắn không thể thi triển quyền cước.

“Vậy ngươi hãy chờ Tiểu An xuất quan rồi lại đi, chắc chắn nàng có thể giúp ngươi một tay!”“Nàng đã xuất quan rồi.

”“Quá tốt rồi!”“Chỉ sợ Thiên Long thiền viên sẽ không để đệ tử ưu tú nhất của họ theo ta đến Vụ Châu mạo hiểm đâu!”Lý Thanh Sơn lắc đầu một cái, không hề lạc quan về chuyện này.

Thiên Long thiền viện thực sự đề phòng hắn như đề phòng cướp vậy, hận không thể khiến hắn và Tiểu An cả đời cũng không thể gặp lại.

“Vậy phải làm sao bây giờ!”Hàn Quỳnh Chi nhíu mày nói.

“Có cái gì mà làm sao bây giờ! Ta cũng đâu phải nắm bùn nhão, cho dù là một mình thì cũng có thể náo loạn Vụ Châu đến mức trời đất đảo lộn.

”Lý Thanh Sơn thấy dáng vẻ chau mày của nàng thì cảm động, cười xoa xoa gò má của nàng, ôm nàng thật chặt rồi hôn lên tai nàng, nhẹ nhàng nói:“Quỳnh Chi, ba năm thủ tang đã qua, chúng ta có thể chính thức thành hôn rồi.

”Hàn Quỳnh Chi cực kỳ cảm động, lại nói:“Lẽ nào lần đó không phải chính thức?”“Đương nhiên cũng phải rồi.

”“Thế thì không được, chuyện như vậy không thể vội vã chốc lát, hiện tại ngươi vẫn nên dành thời gian cố gắng tu hành, ta cũng không muốn vừa mới thành hôn đã bị coi như quả phụ!”Hàn Quỳnh Chi tránh khỏi cái ôm.

Lý Thanh Sơn nghĩ cũng đúng, nếu như không thể trải qua trăng mật một hồi mà đã phải đi Nam Hải xa cách thì cũng không tốt lắm.

Thế là hắn cười nói:“Phu nhân, ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, đêm xuân ngắn ngủi, chúng ta vẫn nên trở lại mây mưa một phen đi!”Tam Muội Bạch Cốt Hỏa cháy hừng hực, chỉ thấy một viên Bạch Cốt Xá Lợi xoay tròn, ẩn chứa Phật tính chói mắt.

Từng trận rồng ngâm khi thì trầm thấp, khi thì cao vút, tựa như đang chậm rãi kể một đoạn kinh văn mãi mãi không dứt.

Một đôi mắt mở to, trong vắt hoàn mỹ tựa như ngọc lưu ly.

Tiểu An khoanh chân ngồi ở bên dưới một gốc bồ đề xanh ngắt, phóng tầm mắt nhìn ra chỉ thấy xung quanh trống không vô biên vô hạn, ngoài cái cây này ra thì không còn cái khác.

Nơi có tên là “Bồ Đề Vô Cảnh” này là một thế giới nhỏ tương tự như “Tu La tràng”, chất chứa Phật tính, là nơi tu hành mà Thiên Long thiền viện cung cấp.

Không có gì ngoài thân thể này, không có gì ngoài trái tim này, khái niệm thời gian cũng trở nên hư vô.

Nếu tâm tính không kiên nhẫn, trí tuệ không đủ thì không chỉ vô ích mà trái lại còn là tai hại.

Qua nhiều thế hệ đã có vô số cao tăng ngộ đạo ở trong đó, nhưng số người tẩu hỏa nhập ma, chìm trong điên cuồng cũng không hề ít.

Nhưng đối với nàng mà nói, nơi này không có gì khác thế tục phồn hoa kia!Chỉ thiếu một người mà thôi!Lý Thanh Sơn lại tu hành trong động phủ vài hôm, bỗng một ngày hắn chợt mở to hai mắt rồi đi ra ngoài động phủ, nhìn về phía Đại Phật sơn.

Sau khi suy nghĩ một phen, cuối cùng hắn không kiềm chế nổi tâm tư mà xuất phát đi Thiên Long thiền viện.

Bình Luận (0)
Comment