Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1299 - Chương 1308: Quyết Tâm“Không Gạt Gì Sư Phụ Lão Nhân Gia Ngài, Từ Mấy Năm Trước Ta Đã Ngưng Tụ Thương Hải Châu, Cũng Chính Là Cái Gọi Là Kim Đan.

Chương 1308: Quyết Tâm“Không gạt gì sư phụ lão nhân gia ngài, từ mấy năm trước ta đã ngưng tụ Thương Hải Châu, cũng chính là cái gọi là Kim Đan.

Chỉ là sợ bị Tự Khánh trả thù nên ta vẫn luôn giấu!”“Thì ra là như vậy, ta nên nghĩ ra từ sớm mới đúng!”Bất Nộ tăng lắc đầu cười khổ, vượt qua thiên kiếp thứ hai trước ba mươi tuổi đã là kinh người, ai mà ngờ hắn đã ẩn giấu tin tức này mấy năm trời, thiên tư tuyệt đối không hề kém Tiểu An.

Tiểu An ở trong Thiên Long thiền viện còn được đám đại sư Vô Úy tăng dạy dỗ, hắn thì lại đi lên hoàn toàn bằng sức mình, tốc độ tu hành như vậy thực sự là khiến thế tục khiếp sợ.

Thiên Long thiền viện nhận được hai đệ tử này cũng là nhờ Phật tổ phù hộ, phúc phận không cạn!“Hiện tại ngươi không sợ Tự Khánh trả thù sao?”“Ta đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn đến Nam Hải quận rèn luyện một phen!”“Nếu đều nằm trong kế hoạch của ngươi thì ta không nói thêm gì nữa!”Bất Nộ Tăng nói, đệ tử này mang đến cho hắn quá nhiều kinh ngạc, hơn nữa trước giờ vẫn luôn suy nghĩ chu đáo, luôn tính sẵn từ trước.

Mặc dù Nam Hải quận là một nơi hung hiểm nhưng hắn cũng không quá lo lắng, chỉ cần không gặp cường giả thiên kiếp thứ ba thì sẽ không có nguy hiểm gì.

“Ta muốn mang Tiểu An cùng đi đến Vụ Châu!”Lý Thanh Sơn nói.

“Đó là chuyện không thể nào, chắc chắn sư huynh sẽ không thả người!”Bất Nộ tăng quả quyết nói:“Ngươi cũng biết Vụ Châu tiềm ẩn bao nhiêu ma tu, thậm chí không hề ít hơn đại tông môn như Thiên Long thiền viện.

Một thủ tọa của Thiên Long thiền viện mà tới đó thì sẽ nhận phải bao nhiêu công kích?”“Cũng là vì nguy hiểm nên mới muốn cùng đi!”Lý Thanh Sơn nói, chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian để khôi phục thực lực hoàn toàn, dù gặp phải cường giả thiên kiếp thứ ba thì có làm sao! Hơn nữa hắn tin tưởng, với thực lực hiện tại của Tiểu An thì tuyệt đối có thể giúp hắn một tay.

Hắn đang cần một hoàn cảnh tràn ngập nguy cơ như vậy để đột phá Hổ Ma tầng thứ năm trong tình huống liên tục chiến đấu, để Tiểu An có càng nhiều thi thể để tu luyện Chu Nhan Bạch Cốt Đạo!“Tuy ta vẫn chưa thông hiểu Thiên Long Thiện Xướng nhưng đã nhớ kỹ, không cần ở lại trong chùa cũng có thể tu hành, ta sẽ đi nói chuyện với Vô Úy phương trượng!”Tiểu An vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng, trong con ngươi thoáng hiện lên quyết ý không cho phép thay đổi! Lần chia ly này thật sự quá lâu, lần này, bất kể làm gì nàng cũng phải ở cạnh hắn!Bất Nộ tăng nói:“Vậy cũng tốt!”Nói rồi hắn chuyển đề tài:“Thanh Sơn, chuẩn bi tốt để vào trong Trấn Ma điện thăm dò chưa?”“Ta cũng đang có ý đó!”Tay áo rộng của Bất Nộ tăng vung lên, cửa lớn Trấn Ma điện ầm ầm mở ra tựa như một chiếc miệng rộng đen ngòm, dẫn dụ cuồng phong tụ lại, khuấy động y phục của Lý Thanh Sơn, khiến cho mái tóc dài của hắn tung bay.

“Đối với ngươi thì Trấn Ma điện tầng thứ tám vẫn rất nhiều nguy hiểm, tuyệt đối không thể bất cẩn! Vả lại bất kể ngươi tự tin về sức mạnh của mình cỡ nào thì cũng tuyệt đối không được tiến vào tầng thứ chín, nơi đó có thứ trấn áp, không phải cái mà ngươi ứng phó được!”Bất Nộ tăng thu lại vẻ vui cười ngày thường, nghiêm nghị nói.

Lý Thanh Sơn đáp:“Đệ tử cũng không phải người không biết nặng nhẹ!”Bất Nộ tăng nói tiếp:“Hiện tại ta đi tìm sư huynh của Nhất ý để nói chuyện, kết quả ra sao thì cũng chỉ đành nghe theo thiên mệnh!”Lý Thanh Sơn cười nói:“Tu hành giả chúng ta mà do thiên mệnh làm chủ thì đã sa vào trần thế phàm tục từ lâu, sau một trăm tuổi thì hóa thành một nắm đất vàng.

”Tiểu An cũng nói:“Chắc chắn phương trượng sẽ đồng ý!”Bất Nộ tăng lắc đầu một cái, cũng chỉ có kỳ tài tuổi như họ thì mới có nhuệ khí như vậy! Nếu thật sự muốn bàn luận thì tu hành đạo này cũng chỉ là phàm tục trần thế hơi đặc biệt mà thôi.

Lý Thanh Sơn chia tay với Tiểu An rồi tung người đi vào trong Trấn Ma điện, cửa lớn ầm ầm đóng lại.

Cung điện vàng son lộng lẫy lại hiện ra trước mắt lần nữa.

Lý Thanh Sơn loáng thoáng có một suy đoán, nói không chừng Trấn Ma điện này cũng giống Tu La tràng, là một dị bảo không gian có thể mở ra.

Với tư cách là người đầu tiên tu thành Trấn Ma đồ lục trong trăm ngàn năm qua, sư phụ Bất Nộ tăng lại có thực lực thiên kiếp thứ ba cường đại, không biết ngài có thể luyện hóa được hay không.

Lý Thanh Sơn ôm ấp suy nghĩ xa xôi này mà bay về trung tâm tầng thứ nhất, trong nháy mắt đã tới trước cửa lớn màu vàng kia.

Cánh cửa mở ra, pho tượng trấn ma nguy nga đứng vững trong điện, xung quanh tàn đầy thi thể của ma tộc phơi thây.

“Có đệ tử tiến vào rèn luyện sao?”Lý Thanh Sơn tiến thẳng về phía trước, trên đường cũng gặp phải ma tộc chặn đường.

Vì chẳng muốn lãng phí thời gian nên hắn trực tiếp hóa thành dáng vẻ ma soái, khiến đám ma tộc sợ hãi chạy tứ phía.

Nhưng ma tộc ở chỗ pho tượng trấn ma trong trung tâm mỗi tầng đều bị thanh lý một lần.

Lý Thanh Sơn trực tiếp đi tới tầng thứ năm, loáng thoáng có tiếng nói chuyện truyền đến từ chỗ cửa lớn màu vàng.

“Mấy vị sư huynh, không thể đi xuống tiếp, bên dưới rất nguy hiểm!”Giọng nói khá quen tai, Lý Thanh Sơn bỏ tay đẩy cửa xuống, lắng nghe xem họ đang nói gì.

“Đa Cát, chúng ta đến Trấn Ma điện để rèn luyện, nếu không nguy hiểm một chút thì còn gọi gì là rèn luyện?”Một giọng nói không cho là đúng vang lên.

“Hóa ra là tiểu tử Đa Cát kia, hiện tại lại làm công việc dẫn đường có tiền đồ này ư! Ừm, tính cả Đa Cát thì tổng cộng có sáu người, đều là cao thủ vượt qua thiên kiếp thứ nhất, ngược lại cũng miễn cưỡng xông vào tầng thứ sáu!”Lý Thanh Sơn không muốn gặp đám hòa thượng này, thế là chờ họ đi xuống trước, sau đó lại cảm ứng trung tâm tầng thứ sáu trước rồi tiêu diệt ma tướng chiếm giữ ở đó là được, cũng coi như giảm bớt nguy hiểm cho họ!Quả nhiên sau một lúc tranh chấp thì họ vẫn chọn đi tới tầng thứ sáu.

Mặc dù Đa Cát là đệ tử của Bất Nộ tăng, tu vi cũng không yếu nhưng tuổi vẫn còn trẻ, dùng thân phận ma tộc để giải thích với đệ tử chính thức của Thiên Long thiền viện thì có vẻ hơi yếu thế.

Lý Thanh Sơn tiến vào Trấn Ma điện tầng thứ sáu, quả nhiên không thấy đám người Đa Cát.

Mà hắn cũng không để trong lòng, đi thẳng đến chỗ pho tượng trấn ma thứ sáu.

Ầm!Lý Thanh Sơn tung một cước đá văng cửa lớn mạ vàng, một đám ma tướng dồn dập nhìn lại, tỏ thái độ đề phòng.

Họ còn chưa thấy rõ dáng vẻ của Lý Thanh Sơn thì vô số xiềng xích trấn ma đã phá không mà đến, trực tiếp xuyên qua cắn xé thân thể họ, lúc bay trở lại bên người Lý Thanh Sơn thi đã cuốn lấy những viên ma tâm có màu sắc khác nhau.

Lý Thanh Sơn lấy Phản Ma kiếm ra, ma tâm làm con ngươi trong đó đã trở nên vô cùng yếu ớt, không dùng được mấy lần nữa.

Thế là hắn tách nó ra, đổi thành ma tâm của ma tướng trong số lúc nãy, nhưng thử mấy viên mà Phản Ma kiếm đều không chịu tiếp nhận.

Vậy nên Lý Thanh Sơn mới dạy dỗ:“Thanh kiếm nát nhà ngươi còn kén chọn, được rồi, chờ ta giết vài ma soái cho ngươi!”Hắn đang định bước vào tầng thứ bảy thì bỗng cái tai hơi lay động, có tiếng kêu khóc rút gào truyền đến từ ngoài cửa lớn mạ vàng, chính là mấy hòa thượng kia.

Hắn không muốn để ý tới nhưng nghĩ dù sao cũng là đồng môn, nếu để Bất Nộ tăng biết thì cũng xấu hổ.

Hơn nữa còn có tiểu sư đệ Đa Cát, chung quy cũng phải chăm sóc một chút, thế là thân hình hắn lóe lên, chạy như bay ra.

Nói ra thì mấy đệ tử nào đúng là xui xẻo, bị dịch chuyển tức thời đến một gian phòng rộng lớn trong tầng thứ sáu, vừa hay lại có một đám ma tướng tụ ở đó, vừa thấy họ thì thực sự là kẻ thù gặp nhau vô cùng đỏ mắt, lập tức ma hóa cả đám, dốc toàn lực ra tay, một người đã chết trận tại chỗ!Họ đành kết thành tận thế chống lại những đòn công kích cuồn cuộn không ngớt, không còn hăng hái như lúc nãy mà trong lòng đều thấy hối hận, lẽ ra nên nghe Đa Cát khuyên, không tới Trấn Ma điện tầng thứ sáu.

Thường ngày hay nói “cắt thịt cho chim ưng, xả thân nuôi hổ” mà họ chỉ cho rằng là bình thường, thật sự đến lượt mình thì mới cái gì gọi là “nghìn đời khổ nhất vẫn là chết!”Sau khi ma hóa thì những ma tướng kia càng ngày càng dữ tợn, kẻ mọc ra bảy tám cánh tay, người mọc ra năm sáu con mắt.

Thân hình bành trướng lên gấp mười mấy lần, há mấy chục cái miệng to như chậu máu chứa đầy răng nanh, bày ra các loại dáng vẻ quái dị vặn vẹo, điên cuồng tiến công, trong chốc lát mà trận thế đã lung lay muốn ngã.

“Mọi người cố gắng chống chịu, Bất Nộ đại sư đang ở phía trên nhìn, chẳng mấy chốc sẽ đến cứu chúng ta thôi!”“Đây là thí luyện của Trấn Ma điện, tuyệt đối không có người tới cứu, chúng ta hợp lực giết ra ngoài!”Đây là chuyện mà họ đã nói rõ trước khi vào Trấn Ma điện, nếu để cho đệ tử biết luôn có một vị trưởng bối cường đại hộ giá hộ tống thì sao còn có cảm giác nguy hiểm, thí luyện cũng chẳng có chút ý nghĩa nào.

Trên thực tế, để Đa Cát hiểu rõ tình hình trong Trấn Ma điện dẫn đường đã là sự đảm bảo an toàn to lớn nhất.

Đa Cát cũng kêu khổ trong lòng, đám sư huynh đến Trấn Ma điện thí luyện chẳng có mấy ai dễ ở chung, dù sao cũng có khối người nhìn hắn không vừa mắt, xưa nay sư phụ cũng không làm chỗ dựa hả giận giúp hắn.

Những năm gần đây, cũng không phải lần đầu hắn gặp tình huống thế này.

Đa Cát sờ ma tâm niệm châu trên cổ, chỉ cần ăn một viên thì giết những ma tướng này cũng không phải việc khó.

Kết quả là hắn đã làm như vậy một lần, cắn nuốt tất cả vật còn sống ở trước mắt, hơn nữa tâm thần bị mất khống chế, còn nổi khùng dữ dội.

Bất Nộ tăng phải tự mình ra tay trấn áp ma lực của hắn thì mới khôi phục bình thường.

“Tuy thái độ của các sư huynh không tốt nhưng đều không có ác ý gì với ta.

Ta không muốn ăn họ, tùy rằng chất thịt của họ mềm mại, mùi vị cũng không tệ lắm! Không, sao ta lại nghĩ như vậy! Nếu ta ma hóa hoàn toàn thì có thể sẽ mất khống chế triệt để, biến thành ma thú!”Đúng vào lúc này có kiếm khí và lệ khí cuồn cuộn gào thét mà đến, thổi khắp cả căn phòng.

Trong phút chốc, tất cả ma tướng đều cứng đờ không nhúc nhích, sau đó sụp đổ, hóa thành những thi thể vỡ vụn dưới ánh mắt kinh ngạc của các hòa thượng.

“Đám đầu trọc các ngươi mà nghe người ta khuyên thì ăn cơm no rồi, hiểu chưa hả?” Tức là Người khiêm tốn tiếp thu ý kiến thì có thể nhận được lợi ích thiết thực cho mình.

Lý Thanh Sơn vác Phản Ma kiếm mà bước vào trong phòng.

“Ngươi là ai!?”Đa Cát vui mừng nói:“Đại sư huynh!”“Gọi sư huynh là được rồi, không cần thêm chữ đại đâu!”“Tại sao?”“Cảm giác kiểu như rất không may mắn!”

Bình Luận (0)
Comment