Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1343 - Chương 1352: Đấu Thần Hồn

Chương 1352: Đấu Thần Hồn

Cơ thể Lý Thanh Sơn cứng đờ, giữ nguyên tư thế quơ nắm đấm, thậm chí vẻ sung sướng trên mặt cũng chưa thu lại hoàn toàn.

“Lý Thanh Sơn à Lý Thanh Sơn, nếu như ta không còn cách nào để đánh trả nữa thì không phải nên lập tức tự bạo Nguyên Anh ôm ngươi chết chùm sao, ta vốn không định dùng chiêu này, là do ngươi ép người quá đáng, hiện tại ta phải cho ngươi biết rõ giữa ta và ngươi chênh lệch lớn đến mức nào!”Thức hải của Lý Thanh Sơn bị ánh sáng xanh chiếu rọi, Nguyên Anh của Vạn Độc Lão Tổ giống như quân lâm thiên hạ rơi xuống, có chút sung sướng vì đã có thể xoay chuyển tình thế, cũng tràn ngập oán giận và không cam lòng.

Tuy rằng cơ thể bị phá hủy thì còn có thể đoạt xá trùng sinh, nhưng cũng phải trả cái giá cực lớn, cho nên nếu không phải đến mức cực kỳ bất đắc dĩ thì sẽ không có đại tu sĩ nào lựa chọn con đường này.

Vạn Độc Lão Tổ cũng đã bị ép đến bước đường cùng, chỉ có thể liều chết đánh cược một lần.

Hắn tự tin có thể khống chế được thế cục, cho dù Lý Thanh Sơn có bao nhiêu thần thông diệu pháp thì cũng khó có thể thi triển ra ở bên trong thức hải, cho dù cơ thể hắn có khỏe mạnh đến mức nào thì thần hồn nhỏ bé của hắn ta vẫn thua xa Nguyên Anh của hắn.

Tuy rằng nơi đây là sân nhà của Lý Thanh Sơn, nhưng trong trận quyết đấu ở thức hải này, hắn rõ ràng đang chiếm giữ được ưu thế tuyệt đối, chuyện hắn cần phải làm chính là nghiền nát toàn bộ ý niệm của Lý Thanh Sơn, sau đó hoàn toàn chiếm cứ thân thể này.

“Tuy rằng mình đã ngưng luyện Nguyên Anh, nhưng vẫn luôn dừng lại ở sơ kỳ, mãi vẫn không có cách nào đột phá, tương lai cũng không có hi vọng sẽ đột phá lần thiên kiếp thứ tư, phá không phi thăng.

Thân thể này vô cùng mạnh mẽ có thể sánh ngang với yêu vương, nhất định sẽ làm cho thực lực của mình tăng lên rất nhiều, cho dù có xung đột không thích hợp thì cũng không coi như quá thiệt thời, Lý Thanh Sơn à Lý Thanh Sơn, ngươi vất vả như thế này, đến cuối cùng lại là may áo cưới cho lão phu!”Nhưng mà trước đó, hắn muốn nghe được tiếng Lý Thanh Sơn đau khổ xin tha, hưởng thụ cảm giác sung sướng khi báo được thù.

“Nếu ngươi cầu xin ta, nghe theo lệnh của ta, lão phu có thể suy xét tha cho ngươi một con đường sống.

”Vạn Độc Lão Tổ phát ra ý niệm, ánh sáng xanh bắn ra từ trên Nguyên Anh lại càng thêm chói mắt, dần dần nhuộm đẫm thức hãi của Lý Thanh Sơn giống như độc tố.

“Trấn ma!”Lý Thanh Sơn thầm quát khẽ, nổ vang bên trong thức hải như tiếng sấm.

Trấn Ma Đồ Lục chủ yếu tập trung ở chỗ trấn áp ma tính của bản thân, sau đó mới là trấn áp ma đạo ở thế giới bên ngoài.

Mà trong thời khắc này, trong ngoài hợp nhất.

Không bàn đến ma tính của Lý Thanh Sơn mạnh như thế nào, Vạn Độc Lão Tổ cũng là người đứng đầu trong ma đạo.

Trấn Ma Tháp đột ngột xuất hiện ở trong thức hải, lớn như núi cao, bay thẳng đến Nguyên Anh của Vạn Độc Lão Tổ, đè mạnh xuống.

Ầm ầm, ánh sáng xanh biến mất, Nguyên Anh của Vạn Độc Lão Tổ bị trấn áp bên trong, từng sợi trấn ma tỏa thô to đan xen ngang dọc, khóa chặt lấy Trấn Ma Tháp.

“Nếu ngươi cầu xin ta, nói không chừng ta cũng sẽ tha cho ngươi một con đường sống!”Giọng nói của Lý Thanh Sơn vang vọng khắp thức hải, hắn cũng không ngờ Trấn Ma Đồ Lục lại có tác dụng mạnh đến thể, đúng là không hổ danh là tuyệt học của Thiên Long Thiền Viện mà.

“Chút tài mọn!”Vạn Độc Lão Tổ đứng bên trong Trấn Ma Tháp hét to, chỉ một thoáng, Trấn Ma Tháp đen nhánh đã bị nhuộm thành màu xanh, loáng thoáng lộ ra chút ánh sáng xanh.

“Không xong!”Lý Thanh Sơn ngẫm đến từng bức tượng trấn ma, toàn lực vận chuyển Trấn Ma Đồ Lục, lấy ra toàn bộ ma lực còn sót lại trong ma tâm đè lên trên Trấn Ma Tháp, chống cự lại với Nguyên Anh của Vạn Độc Lão Tổ.

Nhưng mà Trấn Ma Tháp lại rung lắc kịch liệt, ánh sáng xanh càng ngày càng sáng, Lý Thanh Sơn phát hiện hắn đã quá xem thường sức mạnh của Nguyên Anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng sợi trấn ma tỏa đứt đoạn, ầm ầm, Nguyên Anh của Vạn Độc Lão Tổ phá tháp bay ra ngoài, tỏa ra ánh sáng vạn trượng.

Thức hải sôi trào dữ dội, giống như có một mặt trời màu xanh lục dần dần dâng lên từ trên mặt biển.

Răng rắc, trên ma tâm xuất hiện một vết nứt rất nhỏ, trở nên tối tăm không còn ánh sáng.

Lý Thanh Sơn biết rõ trong khoảng thời gian ngắn đừng nói là triệu hồi ra Trấn Ma Tháp, cho dù là Trấn Ma Đồ Lục cũng không thể sử dụng được.

“Hừ, chỉ biết dựa vào nơi hiểm yếu chống cự, lại không biết tự lượng sức mình, ta xem xem ngươi còn có thủ đoạn gì!”Vạn Độc Lão Tổ nói, có cảm giác như đã nắm chắc được mọi thứ trong tay, chuẩn bị tra tấn thần hồn của Lý Thanh Sơn, phát tiết hết toàn bộ oán khí vì bị đuổi giết đánh lén ra ngoài.

Còn chưa dứt lời, Lý Thanh Sơn đã bình tĩnh nói:“Linh quy trấn hải!”Linh quy xuất hiện, từ trên trời giáng xuống.

So với Trấn Ma Tháp, linh quy không có bao nhiêu uy thế, chẳng những nhỏ hơn Trấn Ma Tháp rất nhiều, mà tốc độ rơi xuống cũng rất chậm, nó tỏa ra linh quang nhàn nhạt, từ trên trời rơi xuống, mang đến cảm giác không nhanh không chậm.

Nhưng mà những nơi bị linh quang chiếu rọi đến, thức hải đang sôi trào lập tức bình tĩnh trở lại, ánh sáng xanh kia giống như cũng bị đọng lại, mất đi uy thế vốn có của nó.

“Cái gì!”Vạn Độc Lão Tổ sợ hãi, không có bao nhiêu người tu hành sẽ cố ý đi tu hành pháp môn dùng để chiến đấu trong thức hải, bình thường khi rơi vào hoàn cảnh này thì đôi bên chỉ so đấu xem thần hồn ai mạnh ai yếu, yêu ma thì lại càng miễn bàn.

Lý Thanh Sơn triệu hồi ra Trấn Ma Tháp vô cùng mạnh mẽ đã đủ khiến cho Vạn Độc Lão Tổ cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, không ngờ hắn lại còn có chiêu khác mạnh hơn nữa.

“Hừ, muốn đấu với ta sao! Xem xem rốt cuộc ai mới là người đang dựa vào nơi hiểm yếu để chống chọi, không biết tự lượng sức!”Lý Thanh Sơn cười đắc ý, hắn đã tu hành Thần Ma Cửu Biến, không có bất cứ sở đoản nào, từ trong ra ngoài đều không có sơ hở, cho dù là đánh nhau bằng pháp thuật, đánh cận chiến hay là chiến đấu bằng ý niệm thì hắn đều có chiêu để ứng đối cả.

Vạn Độc Lão Tổ phá vỡ Trấn Ma Tháp, trông thì có vẻ rất mạnh mẽ khí thế, thật ra đã tiêu hao đi không ít sức mạnh, Nguyên Anh đã không còn được trong suốt sáng rọi như lúc đầu, đã có hơi ám xuống.

Tuy rằng hắn đã dùng hết toàn bộ sức mạnh để phản kháng, nhưng linh quy trấn hải cũng không phải chỉ mạnh hơn Trấn Ma Đồ Lục một chút xíu thôi đâu.

Linh quy lần lượt đè ép từng tấc từng tấc ánh sáng xanh, nhìn có vẻ rất thong thả, nhưng lại vô cùng chắc chắn, cứ đè mãi đến khi chạm đến đỉnh đầu của Nguyên Anh, thì ra ánh sáng xanh chiếu rọi vạn khoảnh hiện tại chỉ còn là hào quang kéo dài chừng ba tấc, nhưng mà chúng nó cũng đã cô đọng lại đến cực điểm, đôi bên bắt đầu rơi vào thế giằng co.

Nhưng Lý Thanh Sơn lại có Thủy Thần Ấn bổ sung, mà xung quanh Vạn Độc Lão Tổ lại không có bất cứ thứ gì giúp đỡ, không bao lâu sau, ba tấc hào quang kia chỉ còn lại hai tấc, thắng bại đã quá rõ ràng.

Nhưng mà đúng lúc này, Vạn Độc Lão Tổ lại gào rống nói:“Dừng tay, nếu ngươi không dừng tay, ta sẽ lập tức tự bạo Nguyên Anh, chúng ta cùng nhau chết chùm!”Ảo ảnh linh quy nổi lơ lửng trên đỉnh đầu của Vạn Độc Lão Tổ, không đè ép xuống nữa, nhưng vẫn cứ liên tục tỏa ra linh quang.

Lý Thanh Sơn cũng không cho rằng Vạn Độc Lão Tổ có được quyết tâm liều chết đánh cược một lần, quan trọng nhất chính là, linh quy trấn áp không phải có thể hoàn thành trong nháy mắt, cũng cho hắn có đủ thời gian để suy nghĩ.

Nếu Nguyên Anh nổ tung bên trong thức hải, kết cục chắc chắn sẽ là tan xương nát thịt, cho dù thân thể có mạnh mẽ đến cỡ nào, lực khôi phục lại kinh người như thế nào thì cũng khó mà thoát khỏi cái chết.

Lý Thanh Sơn không khỏi cảm thán, tên Vạn Độc Lão Tổ này đúng là khó chơi thật, bọn họ đã thừa dịp hắn chưa chuẩn bị đánh lén thành công, lại còn làm thích khách tu la Ân Tinh cầm chân hắn, đuổi giết suốt vạn dặm.

Trong trận chiến này, Tiểu An gần như mất đi năng lực chiến đấu, Ân Tinh cũng bị thương nặng gần chết, vậy mà suýt chút nữa vẫn làm hắn chạy thoát, chính hắn khó khăn lắm mới đột phá ngay trong lúc chiến đấu, còn tưởng rằng cuối cùng cũng đã có thế giết chết hắn, nào ngờ vẫn rơi vào vào cục diện bế tắc.

“Ngươi mau thu con rùa này lại, nếu không lão phu sẽ kéo theo ngươi chết chung!”Nguyên Anh của Vạn Độc Lão Tổ nắm chặt tay, lời nói tàn nhẫn kiên quyết.

Lý Thanh Sơn lại cũng thu linh quy về, ngược lại cười nói:“Vạn Độc lão quái, ngươi vất vả tu hành ngàn năm, khó khăn lắm mới vượt qua được ba lần thiếp kiếp, cô đọng ra được Nguyên Anh, hở ra lại cứ đòi ôm ta chết cùng, ngươi định hù ai đấy?”Hắn đương nhiên không dám ép Vạn Độc Lão Tổ đến đường cùng, nhưng nếu muốn dựa vào một câu “ôm nhau chết chùm” là muốn làm gì thì làm thì cũng đã quá xem thường lòng can đảm của Lý Thanh Sơn hắn rồi.

Hắn tin chắc chỉ cần còn lại một chút hi vọng thì Vạn Độc Lão Tổ sẽ không lựa chọn hạ sách này.

Nếu như là người tu hành bình thường rơi vào hoàn cảnh này, tâm như tro tàn nói không chừng sẽ không màng tất cả liều mạng, mà đại tu sĩ của một phương tuy rằng cũng sẽ có vui buồn mừng giận như người thường, cũng sẽ bị cảm xúc ảnh hưởng, nhất tâm tính căn cơ nhất sẽ lại không dễ dàng bị mất đi.

“Ha ha, lão phu đã sống đủ rồi, ngươi lại đang tuổi trẻ.

Tuổi trẻ lại có được thủ đoạn như thế, cho dù là các hoàng tử ở Long Châu cũng đều không thể so sánh được, một lão gia hỏa không có tiền đồ như ta có thể giết chết một tên thiên tài như ngươi thì cũng coi như không uổng phí cuộc đời này.

”Vạn Độc Lão Tổ đã bị dồn vào đường cùng, ngược lại khôi phục lại chút phong độ, từ từ nói.

“Đạo hữu quá khen, ta chỉ là một tiểu tử sinh sau đẻ muộn, có thể sánh ngang với lão tướng như ngài.

”Hai người nói tới nói lui, một người khen đối phương đạo hạnh sâu xa, tu hành không dễ, một người khen đối phương là kỳ tài có thiên phú cao, tương lai vô cùng sáng rọi.

Nếu như để người ngoài nghe được, còn tưởng là đôi bên đang khen ngợi xem mắt lẫn nhau.

Lúc này, ai càng yêu mạng của mình hơn thì sẽ là người bị khống chế.

“Ta nghe nói Nguyên Anh vô cùng ảo diệu, chỉ cần tìm được một thân thể thích hợp thì ngoại trừ việc phải lãng phí một ít thời gian ra, đạo hạnh sẽ không bị tổn hại gì!”Lý Thanh Sơn cho Vạn Độc Lão Tổ một hi vọng.

Bình Luận (0)
Comment