“Đứa bé kia sao, đúng là cực kỳ kỳ lạ!”Đại Dung Thụ Vương thở dài:“Ngươi đến đây tìm ta không phải chỉ để nói những lời này thôi đúng không!”“Ta có một vài vấn đề về mặt y đạo muốn hỏi ngài, việc này cũng có liên quan đến sự thành công hoặc thất bại của chiến dịch Hỏa Dung Sơn.
”Như Tâm lập tức trở nên kính cẩn.
“Nói ta nghe xem nào.
”Đại Dung Thụ Vương nghe xong vấn đề của Như Tâm lập tức im lặng một lúc lâu:“Cá lớn nuốt cá bé, tuy rằng cá lớn nuốt cá bé chính là đạo lý tự nhiên, nhưng mà cách làm của ngươi cũng hơi quá ác liệt rồi.
”“Tiền bối khách khí quá, có nói là phát rồ, không còn chút lương tâm nào cũng không quá, nhưng mà không làm như thế thì không thể giải tỏa được cơn hận trong lòng ta!”Mắt Như Tâm như hực lửa, lộ ra vẻ mặt kiên quyết.
Cát vàng mênh mông lan tràn vô biên vô hạn về phương xa, không hề có người sinh sống.
Một vùng phế tích đổ nát, chắc là cổ thành ngày xưa, những bức bích họa đồ đằng đã bị mài mòn hết, chỉ còn lại màu vàng đơn điệu minh chứng ngàn năm tang thương.
Vài cây Hồ Dương khô héo vặn vẹo phô bày thân thể khô vàng, cành khô chĩa lên bầu trời xanh lam đến trong suốt, tựa như một cánh tay nỗ lực vùng vẫy thoát khỏi biển cát, cuối cùng vẫn bị cát vàng vùi lấp.
Lý Thanh Sơn đứng trên đỉnh cồn cát, thu hết tất cả những cảnh này vào trong đáy mắt:“Nơi này chính là Huyễn Hải!”“Chắc chắn chỉ là ảo cảnh.
”Tiểu An nói.
Tiếng gió vù vù cuốn bay giọng nói của họ, trôi dạt về phương xa.
Lý Thanh Sơn ngồi xổm xuống, nắm một nắm cát vàng.
Từng hạt cát tuôn xuống qua kẽ ngón tay, không có một hạt nào trông giả cả, thậm chí còn có một giọng nói từ tận đáy lòng hắn vang lên rằng tất cả những thứ này đều là thật.
Dưới sự chỉ dẫn của hải đồ Đại Dung Thụ Vương, họ không phí bao nhiêu thời gian thì đã tìm được Huyễn Hải trong truyền thuyết.
Tuy sau khi được Tiểu An nhắc nhở thì hắn biết chắc chắn Huyễn Hải không đơn giản, thậm chí có thể ẩn chứa nguy hiểm lớn lao.
Thế nhưng vì tin tưởng vào Đại Dung Thụ Vương và lời bói toán của Linh Quy rằng chuyến đi này sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nên hắn vẫn chọn tiến vào Huyễn Hải.
“Không hổ danh là Huyễn Hải Thần Vương, ảo cảnh này không một sơ hở.
Chỉ là, dù việc một vùng biển cát xuất hiện trên biển rất kỳ dị, nhưng cũng thật sự là không có tí óc tưởng tượng nào!”Lý Thanh Sơn cười nói, lộ ra răng nanh trắng nõn.
“Nhưng nếu không phá ảo cảnh thì nên làm gì để tìm ra Huyễn Hải Thần Vương đây?”Tiểu An nói.
“Xem ta đây.
”Lý Thanh Sơn ầm ĩ:“Huyễn Hải Thần Vương, tại hạ Lý Thanh Sơn nhận được chỉ dẫn của Đại Dung Thụ Vương nên đặc biệt tới Huyễn Hải bái kiến, xin ngài hiện thân gặp mặt.
Đây là bái thiếp!”Âm thanh rung động như tiếng hổ gào truyền về phương xa, tạo nên từng đợt gợn sóng.
Nhưng lại không nghe thấy một ai đáp lại, chỉ có tiếng gió ngâm nga.
“Ồ!”Lý Thanh Sơn không khỏi kinh ngạc, hắn vươn tay định lấy bái thiếp mà Đại Dung Thụ Vương viết giúp hắn ở trong nhẫn Tu Di ra, vậy mà vẫn không tìm được.
Sao có thể như vậy được, nhẫn Tu Di tương đương với một vùng không gian độc lập, lẽ nào Huyễn Hải Thần Vương thật sự mạnh đến mức như vậy rồi.
“Thanh Sơn!”Tiểu An kéo ống tay áo của Lý Thanh Sơn rồi chỉ về chân trời xa xôi, chỉ thấy một tòa kiến trúc cao ngất tận trời xuất hiện ở phần cuối của biển cát, hơi mờ mịt trong sóng nhiệt hỗn loạn.
“Đi thôi, chúng ta đi xem sao!”Lý Thanh Sơn không nghĩ ra vì sao bái thiếp lại bị mất nên dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.
Nếu Huyễn Hải Thần Vương đã đáp lại thì gặp mặt nói chuyện tất sẽ rõ ràng hết.
Hắn cũng không thi triển cánh Phượng Hoàng mà sóng vai chạy như bay với Tiểu An.
Họ bay rất thấp, sóng khí tạo ra một cái rãnh thật dài trên biển cát, hình thành nên từng đợt sóng cát, chúng lóe lên màu vàng tựa như ánh sáng dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trông vô cùng tráng lệ.
Lý Thanh Sơn có ý nguyện vĩ đại là được du ngoạn khắp thiên sơn vạn thủy, thưởng thức hết mỹ cảnh thế gian.
Tuy hắn biết rõ vùng biển cát này là ảo cảnh nhưng cũng đủ để cho hắn thưởng ngoạn một phen.
Lại nhìn Tiểu An ở bên cạnh, da thịt như ngọc, đồ trắng như tuyết, tóc đen bồng bềnh trong gió, không khác nào một dải băng trắng đen rõ ràng thật dài, chỉ có đôi môi hơi mỉm cười xinh đẹp tựa như linh khí thiên địa, thậm chí là tinh linh do một loại ý niệm nào đó hội tụ lại.
Có lẽ do bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh kỳ diệu này, mà Lý Thanh Sơn tựa như lần đầu nhìn thấy nàng vậy, lại tựa như đã quấn quýt cả ngàn năm, ánh mắt không khỏi tập trung vào đôi môi kia, bất chợt nhìn đến ngây dại, gần như muốn hôn lên trên rồi bỗng lắc lắc đầu, đánh bay ý nghĩ kỳ quái này ra khỏi đầu.
Tiểu An chỉ chuyên tâm nhìn hắn chăm chú, yên bình tựa như một tiếng than thở.
Lý Thanh Sơn bỗng nở nụ cười, chợt trở nên như một hài tử, bay khỏi Tiểu An rồi lượn vòng quanh bên trên biển cát, lại còn dùng sóng khí viết hai chữ “Tiểu An” thật to xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tiểu An cũng mỉm cười khẽ rồi phi thân viết xuống ba chữ “Lý Thanh Sơn”, nhưng vừa xinh đẹp lại còn vuông vắn.
Lý Thanh Sơn không phục, lại viết ba chữ “chín tầng trời”, cuối cùng cũng coi như vuông vắn hơn rất nhiều.
Hắn không khỏi bắt đầu cười ha hả, nụ cười sang sảng làm chấn động cả cồn cát bên dưới, khiến nó tuôn xuống một mảnh màu vàng óng ánh.
Tiểu An cũng nở nụ cười, tiếng cười kỳ ảo như mộng tựa chuông bạc.
Họ tiếp tục tiến lên, bão cát ở phía sau dần vùi lấp chữ viết của họ, không còn bất kỳ dấu vết nào.
Họ bay nhảy chơi đùa cả chặng đường, nhưng mà “Thận Lâu” - cái tên mà Lý Thanh Sơn đặt cho tòa tháp cao kia - ở phương xa còn xa xôi hơn so với tưởng tượng, họ bay hơn nửa ngày mới thấy nó to lên một chút.
Lý Thanh Sơn cũng trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Thận Lâu ở nơi chân trời, phạm vi của Huyễn Hải tuyệt đối không thể to lớn như thế, xem ra giống như Tiểu An từng nói, chuyến đi này không đơn giản như vậy, hi vọng chỉ là thử thách mà thôi!Tiểu An vẫn ung dung thản nhiên như cũ, nhìn bóng lưng của hắn bằng ánh mắt như kiểu than thở.
Sau đó họ tăng nhanh tốc độ, bay thẳng tắp về phía Thận Lâu.
Đột nhiên trái tim của Lý Thanh Sơn nảy lên một cái, chợt thấy một đường màu vàng dựng lên ở phía chân trời, che cả Thận Lâu cao ngất tận trời ở phía sau, đường vàng cũng dần dần to lớn lên.
“Là bão cát!”Nếu chỉ là bão cát thiên thiên thì tất nhiên Lý Thanh Sơn không để trong mắt, nhưng mà đây là ảo cảnh của Huyễn Hải Thần Vương, nên chắc chắn trận bão cát này không đơn giản như vậy.
Bão cát không chỉ che trời rợp đất mà còn lan tràn vô biên.
“Chúng ta đi xuống tránh trước, không tin nó có thể thổi bay chúng ta được!”Lý Thanh Sơn nói một câu rồi dẫn theo Tiểu An xuống mặt đất, dưới một cột đá sắp bị cát vàng nhấn chìm.
Nơi này cũng là một vùng đổ nát, nhưng chỉ có mỗi trụ đá to lớn này có thể nổi trên biển cát mà thôi, bên trên nó được khắc một ít chữ viết đọc không hiểu và hoa văn lờ mờ không rõ, nhưng hắn đều cảm thấy loáng thoáng quen thuộc.
Lý Thanh Sơn nhìn kỹ thì không khỏi dở khóc dở cười, chữ viết chính là tiếng Anh mà hắn được học kiếp trước, còn hoa văn là hình học của toán học.
Chỉ là bên thế giới này không có những thứ này, lẽ nào ảo cảnh này có thể chiếu ra suy nghĩ trong lòng.
Lý Thanh Sơn không kịp ngẫm nghĩ nữa, tiếng rít từ xa đến gần càng ngày càng vang, tựa như có một chiếc miệng rộng tận trời thổi vù vù, chớp mắt một cái mà cuồng cát đã nuốt chửng họ, trời đất tối tăm.
Lý Thanh Sơn nhận ra lựa chọn trốn ở sau trụ đá là chính xác, bão cát mãnh liệt khiến hắn cũng cảm thấy tâm thần chập chờn, ôm Tiểu An vào trong ngực theo bản năng, phóng tầm mắt nhìn ra nhưng cũng chẳng thấy được khung cảnh trong vòng mười trượng.
Trong lòng cảm khái với loại uy lực này mà hắn còn dừng ở trên không thì chắc chắn sẽ bị thôi bay rồi.
Trụ đá được chạm khắc thì lại như một trụ cột vững vàng, mặc cho bão cát tập kích.
“Không biết lúc nào sẽ qua nhỉ?”Lý Thanh Sơn nói với Tiểu An mềm mại như một đám lông hồng ở trong lòng, rồi ôm nàng càng chặt hơn.
Sau đó Tiểu An nói gì đó nhưng giọng nói lại bị tiếng gió thổi nuốt hết.
“Ngươi nói cái gì?”Lý Thanh Sơn truyền âm nói, Tiểu An vẫn chưa trả lời thì hắn chợt nghe thấy một tiếng ngưu rống xuyên qua bão cát cực kỳ rõ ràng, âm thanh kia quen thuộc thân thiết như vậy, quả thực như vang lên ở trong lòng.
Lý Thanh Sơn đứng dậy tập trung nhìn, chỉ thấy bóng dáng một con trâu già được phác họa trong bão cát đen tối và nó đang quay đầu nhìn về phía hắn.
Lý Thanh Sơn mở to hai mắt, rõ ràng nhìn thấy trên đầu con trâu có một đoạn sừng, tuy rằng không thấy rõ cụ thể nhưng hắn cũng vững tin đó là màu xanh.
Trong lòng hắn không khỏi chấn động, đây là bí mật lớn nhất ẩn giấu trong lòng hắn, thậm chí còn lớn hơn việc xuyên không sống lại.
Chuyển thế sống lại, trí nhớ kiếp trước không tính là gì trong thế giới Cửu Châu này, thế nhưng sự tồn tại của Thanh Ngưu lại vượt xa thế giới này, là sự tồn tại trên chín tầng trời, cao hơn lục đạo luân hồi.
Tiểu An ở bên cạnh tựa như không thấy gì cả, chỉ lẳng lặng tựa vào trong lồng ngực hắn.
Đây cũng là ảo giác mà Huyễn Hải Thần Vương chế tạo sao? Nhưng cũng không khỏi quá chân thực rồi!Thanh Ngưu thông thường lộ ra khí tức không thể diễn tả bằng lời, bão cát đầy trời thậm chí là toàn bộ ảo cảnh Huyễn Hải cũng vì đó mà vặn vẹo, dường như sắp không chống đỡ nổi.
“Chờ ta!”Lý Thanh Sơn dặn dò một câu rồi cất bước chạy về phía Thanh Ngưu, dù cho là ảo giác thì hắn cũng đi nhìn rõ ràng, nhìn rõ vị đại ca đã cho hắn tất cả những thứ này nhưng xa cách đã lâu!Tiểu An vươn tay nắm lấy vạt áo hắn nhưng lại bất lực nhìn nó tuột khỏi tay, chỉ biết nhìn bóng người hắn biến mất trong bão cát.
Bão cát còn to lớn hơn dự đoán của Lý Thanh Sơn, mặc dù với sức mạnh và tu vi đó của hắn mà vẫn hơi khó bước đi liên tục ở trong đó, sức mạnh khổng lồ đè ở trên người khiến hắn chỉ có thể cong người xuống, chạy một bước sâu một bước nông về phía Thanh Ngưu.
Thanh Ngưu vẫy vẫy đuôi, dùng tư thái thong dong trước sau như một của hắn mà quay đầu bước về nơi sâu trong bão cát.
Tiếng hô to trong miệng Lý Thanh Sơn bị gió cát thổi tan, trong lòng hắn hơi lay động, ngoái đầu nhìn lại thì đã bị bão cát cản trở tầm mắt, trụ đá và Tiểu An trong biển cát đều biến mất không thấy đâu.
Hắn bỗng thấy hơi mất mát, nhưng không rảnh để suy nghĩ nhiều, chỉ dốc toàn lực đuổi theo về phía Thanh Ngưu.
Trời đất lu mờ, chỉ có bóng người kia là rõ ràng, dẫn dắt hắn đi vô định.
Nhưng bất kể Lý Thanh Sơn đuổi theo kiểu gì thì thân ảnh kia vẫn xa không thể với tới, trái lại còn dần dần xa hơn, cho đến khi hoàn toàn biến mất trong bão cát, chỉ có một tiếng trâu rống truyền đến từ xa xa.
“Thật sự chỉ là ảo giác sao?”Lý Thanh Sơn quỳ trên cát thở hổn hển, bỗng giang hai tay ra, gào thét về phía bầu trời bằng giọng to lớn nhất:“Ta sẽ tới! Chín tầng trời, ta nhất định sẽ tới!”Bão cát dần lắng xuống, Lý Thanh Sơn tìm lại trụ đá kia, nó gần như bị cồn cát nhấn chìm, chữ viết và hình vẽ đầy trên đó đều bị gió cát mài mòn.
Dưới cột đá lại rỗng tuếch!“Nơi này.
Dường như có cái gì đó…”Vẻ mặt Lý Thanh Sơn đầy sự khó hiểu, vươn tay vuốt nhẹ lên trụ đá.
Trụ đá im ắng nát tan, hóa thành những hạt bụi còn nhỏ hơn cát vàng, tung bay theo gió như sương như khói.
Lý Thanh Sơn đứng sửng sốt trên cồn cát hồi lâu, phóng tầm mắt nhìn ra chỉ có biển cát liên miên, chỉ có hắn một thân một mình.
Lý Thanh Sơn cảm thấy trái tim hơi đau nhói, viền mắt có chút ướt át, sau đó hắn dốc sức quơ quơ đầu, nhìn về phía Thận Lâu nơi chân trời.
Hắn vẫn còn nhớ:“Ta cần đến nơi đó tìm Huyễn Hải Thần Vương!”Hắn tiếp tục tiến lên với một loại cảm giác không nỡ không thể giải thích được, hắn luôn muốn quay đầu liếc mắt nhìn một cái nhưng hắn ghét nhất là quay đầu lại, thế nên chỉ đành cắn chặt răng nhanh chân tiến về phía trước.
Chẳng mấy chốc, cồn cát đã bị quăng ở phía sau, không có gì khác biệt so với ngàn vạn cồn cát khác.
Gió thổi nhẹ nhàng, khuôn mặt Lý Thanh Sơn bình tĩnh, không ngừng tiến về phía Thận Lâu.
Cảnh sắc trên đường dần trở nên đơn điệu, không gặp lại phế tích cổ thành, cũng không có Hồ Dương tang thương, chỉ có côn cát nối liền cồn cát, không khác nào từng đợt sóng trên biển cát.
Bão cát càng ngày càng mau, hắn chỉ đành từ bỏ phi hành, cất bước ở trên biển cát, đi không biết bao nhiêu ngày, hoặc cũng không biết bao nhiêu năm, mặt trời đều treo cao trên đỉnh đầu, bắn xuống tia sáng nóng rực, khiến hắn bắt đầu cảm thấy nôn nóng.
Dù cho có Đại Địa Thần Lực thì cảm giác mệt mỏi cũng dần kéo tới, trên người đã có thêm một lớp bụi nhưng hắn không thể dừng bước, vì Thận Lâu ở ngay đây, càng ngày càng gần.
Cuối cùng, sau khi một trận bão táp qua đi, Lý Thanh Sơn nhìn quanh khắp nơi, chỉ có biển cát vô biên vô tận, thế rồi hắn ngóng nhìn về phía chân trời.
“Nơi đó.
Hẳn nên có cái gì?”Hắn lạc đường rồi.
Lý Thanh Sơn suy tư một lát nhưng vẫn mù mờ không có kết quả, tại sao ta lại ở trung tâm của sa mạc này đây?Trong lòng hơi lay động, hắn quan sát thức hải thần hồn bên trong thân thể, trong đó chẳng có gì cả, dường như thiếu đi thứ gì đó, chí khí vừa mới bùng lên lại buông lơi.
Nhưng mà hắn không thể dừng ở chỗ này, có một nỗi hoảng sợ không thể gọi tên tràn ngập khắp trong lòng, giục hắn mau chóng tiến lên.
Thế là hắn tùy tiện chọn một hướng rồi lảo đảo bước đi.
Không có mục tiêu, không có đồng bạn, thậm chí ngay cả kẻ địch cũng không có, chỉ có từng trận bão cát nối tiếp nhau, một cảm giác trống rỗng không thể gọi tên lan tràn khắp nội tâm hắn, nó không ngừng bành trướng, cho đến khi bằng toàn bộ sa mạc, ngang ngửa với toàn bộ trời đất.
Mặt hắn bị mài giũa trở nên thô ráp và mê mang, chỉ biết tiến lên không ngừng, không dám dừng lại một bước, dường như chỉ cần dừng lại thì sẽ lập tức bị vùng sa mạc này nuốt chửng.
Nhưng mà sự uể oải càng ngày càng khắc sâu, mặt đất không cung cấp sức chống đỡ vô cùng vô tận cho hắn nữa, trái lại rút đi từng chút khí lực và tinh hồn của hắn.
Sa mạc không còn vàng óng ánh, bầu trời không còn xanh thẳm, dường như lần lượt bị bão cát thổi mất màu sắc.
Cuối cùng sau một trận bão cát qua đi, mặt trời cũng biến mất, chỉ còn dư lại không trung màu trắng trống rỗng mênh mang và biển cát trắng xám kéo dài vô tận.
Từ đây bão cát lắng lại, tiếng gió thổi cũng mất tăm, giữa đất trời chỉ có hắn đang bôn ba gian nan, nghe tiếng thở dốc ồ ồ của chính mình, quật cường không chịu quay đầu lại, nên hắn cũng không thấy mỗi khi hắn bước một bước thì dấu chân cũng lập tức biến mất, dường như chưa từng tồn tại.
Thời gian trở nên mơ hồ, bỗng ý chí cuối cùng của hắn cũng ầm ầm đổ nát tựa như trụ đá kia.
Cuối cùng, hắn ngã trên sa mạc, có lẽ không thể gọi nơi này là sa mạc nữa, không có cồn cát bốn bề dậy sóng, chỉ có màu trắng xám bao la bát ngát.
Tròng mắt màu đen của hắn trở nên mờ nhạt không rõ tựa như thủy tinh mờ, nhìn về phía chân trời xa xôi mơ hồ, chỉ thấy cát trắng phun trào nhấn chìm hắn từng tấc một.