Dưới bầu trời đen kịt, núi non liên miên tựa như con thú khổng lồ nằm bò, lẳng lặng chờ đợi sáng sớm tinh mơ.
Bên dưới một ngọn núi nhỏ tựa như con trâu nằm bò có một thôn xóm nho nhỏ tọa lạc.
“Tiểu nhị, mau đứng lên!”Một giọng nói phá vỡ sự im ắng nơi đây, chỉ thấy một nông phụ trung niên khom lưng bên trên thùng nước hét lớn.
Trên đống cỏ khô trong chuồng trâu, một thiếu niên với thân hình gầy gò bỗng chốc giật mình tỉnh giấc, mờ mịt nghĩ:“Ta là ai!”Nhìn quanh chuồng trâu bẩn thỉu, cảm nhận được sự ngứa ngáy do bị muỗi đốt, mặc dù hơi không thoải mái nhưng quen thuộc thân thiết đến vậy.
Hắn dần dần tỉnh táo lại khỏi giấc mộng, nhưng giấc mộng này quá chân thực, đến nỗi khiến hắn có loại cảm giác không chân thực, dường như tất cả trước mắt mới là giả.
Nhưng khi nhớ lại mộng cảnh kia thì lại như có một trận sương mù nhanh chóng lan tràn, chỉ loáng thoáng nhớ đó là một cơn ác mộng vô cùng khủng bố, gần như khiến hắn sợ hãi, cảm giác không thể nào tỉnh lại, nên hắn cũng từ bỏ việc nhớ lại.
“Còn có thể ở đâu? Đương nhiên là ở nhà ta! Tiểu nhị à, sau này trời lạnh thì không được ngủ ở chuồng trâu, đừng để cảm lạnh, cơm xong rồi, mau đi ăn đi!”Nông phụ trung niên nở nụ cười, giọng nói thô to nhưng lộ ra vẻ quan tâm nồng đậm, khiến cho thiếu niên cảm thấy ấm áp.
Đúng rồi, ta tên là Lý Nhị, nơi này là Ngọa Ngưu thôn, cha mẹ đều là nông hộ trong Ngọa Ngưu thôn.
Chỉ là họ đều qua đời lúc hắn còn nhỏ, nhờ có huynh tẩu chăm sóc hắn trưởng thành, tựa như cha như mẹ.
Hắn đứng dậy, thân hình chờ cao hơn Lý đại tẩu một đoạn.
Chỉ nghe Lý đại tẩu than thở:“Hầy, những ngày tháng này trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái đã cao như đại ca ngươi rồi, chừng hai năm nữa là ngươi có thể cưới vợ sinh con.
Hiện tại phải chuẩn bị thôi, chờ ca ngươi bán trâu trở về thì dỡ bỏ chuồng trâu này đi, xây cho ngươi một căn phòng mới, không thể sánh với người khác nhưng cũng không thể kém người khác quá được.
Chỉ bằng nhân tài Tiểu Nhị ngươi, ngoài Lưu quản sự và tiểu tử nhà Lý thôn trưởng thì ta cũng chẳng phục ai trong thôn này.
Hầy da, nước sôi rồi, ngươi đừng lo lắng, mau rửa mặt rồi nhanh lên ăn cơm!”Lý đại tẩu cằn nhằn liên miên một trận rồi vội vã đi phòng bếp.
Hắn chỉ nghe được một câu:“Chờ ca ngươi bán trâu trở về!”Đúng, việc này đã được trù tính tốt từ lâu, vì đã quá già không đẻ được nữa nên lão Thanh Ngưu lớn lên cùng hắn kia sẽ bị kéo đến trong trấn bán cho đồ tể để đổi lấy tiền xây nhà cho hắn.
Lúc đó trong lòng hắn rất không muốn nhưng lại không thể làm gì, nông hộ khác nuôi trâu cũng đều làm như vậy.
Nhưng mà nhớ lại đôi mắt ướt át kia của Thanh Ngưu, trong lòng hắn lại chấn động, lẩm bẩm:“Không đúng, không đúng, này không đúng!”Hắn chạy ra khỏi chuồng trâu, bỏ lại tiếng hò hét của Lý đại tẩu ở phía sau, chạy như điên dọc con đường tới thôn trấn.
Ánh rạng đông phả vào mặt, mang theo hơi thở khoan khoái nhẹ nhàng của cỏ cây, gần như muốn nhấn chìm con đường núi nhỏ này.
Hắn chạy như bay, kéo theo vô số giọt sương óng ánh, nhưng dù sao cũng chưa ăn cơm, cộng thêm cơn ác mộng vừa rồi dường như tiêu hao quá nhiều thể lực của hắn nên chẳng mấy chốc hắn đã cảm thấy mệt mỏi, nhưng mà có một cảm giác kích động không thể nói nên lời giục hắn:“Đi mau, đi mau, tìm trâu trở về!”Sau khi vòng qua chỗ ngoặt thì một bóng người quen thuộc hiện ra trước mắt hắn, đó là khuôn mặt của một nông phu trung niên giản dị.
Hắn nhanh chóng dừng bước, bắt lấy vai của nông phu trung niên kia rồi hỏi:“Đại ca, trâu đâu?”“Tiểu Nhị, ngươi tới đón ta à, trâu bán xong rồi.
Nhìn này, tiền ở đây, tròn mười một lượng bạc, đủ cho ngươi xây nhà cưới vợ rồi.
”Lý đại ca vỗ vỗ hầu bao trên vai, trên mặt là nụ cười thật thà.
“Không thể bán trâu, không thể bán, ta không cần xây nhà cưới vợ!”Mặt hắn tràn đầy vẻ lo lắng, nói năng lộn xộn.
“Ta biết ngươi yêu mến lão trâu kia, ca cũng giống như vậy.
Chỉ là cái này cũng là mệnh của nó, ta cũng không thể chôn nó ở trong đất được!”Ánh mắt Lý đại ca toát lên vẻ buồn bã, vỗ vai hắn và nói.
“Trâu đâu!”Trong lòng hắn sốt sắng, gầm lên một tiếng.
“Giết rồi, ngươi tới thì cũng chậm, ta đi về nhà thôi!”Lý đại ca nói.
“Giết? Giết! Giết…”Đầu óc của hắn vang ầm một tiếng, tựa như có thứ gì đó bị phá nát.
Hắn bị Lý đại ca kéo về phía nhà, vô tri vô giác trở lại Ngọa Ngưu thôn, các thôn dân cần cù đều đã thức dậy, họ dồn dập chào hỏi hai người, mỗi một khuôn mặt đều vô cùng quen thuộc, mà Lý đại ca cũng cười đáp lời.
Khi đi ngang qua một căn nhà gạch ngói màu xanh, chỉ thấy trong cửa là một màu đen ngòm, trên thần đài cúng một vị tượng thần, đối diện là một lão thái bà mặc y phục tươi đẹp đang cúi chào với tượng thần.
Người này là bà đồng trong thôn, tát cả hôn tang gả cưới, tang lễ tế tự đều cần đến nàng, không những vậy mà nàng còn biết bói toán đuổi quỷ, vô cùng linh nghiệm, rất có uy vọng trong tám thôn mười dặm.
Nàng nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, lộ ra nụ cười hiền lành.
Giọng nói trong lòng hắn lại vang lên, hắn bỗng giãy giụa khỏi Lý đại ca rồi vọt vào trong nhà bà đồng, sau đó vòng qua thần đài đi tới sau nhà, nơi này là một vườn rau cải xanh tươi.
Hắn nhìn về vị trí như khắc vào trong hồn phách rồi liền lĩnh đào bới, cảm giác dòng máu toàn thân đều đang sôi trào, hai tay bới lên bùn đất ướt át, bị mảnh đá vụn đâm ngón tay bị thương mà cũng không hề hay biết.
Tiếng thôn lên kinh ngạc của Lý đại ca và tiếng thăm hỏi của bà đồng như truyền đến từ nơi vô cùng xa xôi, giờ phút này, hắn cảm thấy mình đã tiếp cận rất gần với sự thật.
Trong giây lát, trước mắt hắn xuất hiện một vệt màu trắng, hắn mở to mắt nhìn, giọng nói cũng run rẩy:“Tìm thấy rồi!”Hình tròn màu trắng được chôn trong bùn đất màu đen, dường như là xương sọ của nhân loại nhưng mà lại nhỏ hơn xương sọ con người nhiều.
Hai tay hắn run rẩy chọc vào bùn đất rồi đào nó lên, thân hình hắn bỗng cứng đờ, máu sôi trào dường như bị đóng băng, bởi thứ kia chỉ là một tảng đá màu trắng mà thôi.
“Tiểu Nhị, ngươi làm sao vậy, đừng dọa ta mà!”Vẻ mặt Lý đại ca như đưa đám nói, rồi lại lôi kéo tay của bà đồng:“Hẳn là đệ đệ của ta bị trúng tà rồi, ngươi mau cứu hắn đi.
”“Nhị tiểu tử, trong vườn cải này của ta có cái gì không?”Trước hết bà đồng ra hiệu cho Lý đại ca chớ hoảng sợ, sau đó vuốt đầu hắn, hiền lành hỏi, dù cực kỳ quen thuộc nhưng lại lộ ra vẻ xa lạ.
“Ta.
Ta không biết…”Hắn cầm chặt lấy tảng đá màu trắng, chán nản đứng dậy, thân hình còn hơi lay động, cảm giác mệt mỏi, đói bụng, đau khổ thoáng dâng lên như thủy triều.
Nhưng đều thua kém cảm giác thất vọng ngày càng sâu nặng trong lòng, nhưng hắn không biết mình thất vọng về cái gì? Mười mấy năm qua, chẳng phải hắn vẫn như vậy được sao? Hắn đang chờ đón cái gì đây?Hắn đi ra khỏi nhà bà đồng, dùng tay che khuất đôi mắt mà ánh mặt trời vẫn óng ánh giữa ngón tay.
Mặt trời lên cao như thường lệ, tỏa ra ánh sáng ấm áp, sương mù bao phủ thôn trang nhỏ dần tản đi, khói bếp của từng ngôi nhà bay cao.
Đây là một buổi sáng vô cùng bình thường đã lặp lại cả trăm cả ngàn lần trong cuộc đời hắn, mà từ nay về sau, ngày ngày đêm đêm cũng phải trôi qua như vậy.
Nhưng hắn cảm thấy hoảng sợ tựa như cơn ác mộng.
Hồn bay phách lạc về đến tận nhà, hắn ngồi vào cạnh bàn, ăn sáng, ăn trưa rồi ăn tối, tay vẫn cầm tảng đá như xương sọ của hài tử từ đầu đến cuối.
Mặt trời lặn xuống nhưng ngày mai lại lên.
Ngọa Ngưu thôn quá nhỏ, cuộc sống quá bình thản nên bất cứ chuyện gì đều truyền ra nhanh như gió, chẳng mấy chốc mà tất cả mọi người đều biết Lý Nhị Lang đã phát điên.
Họ dồn dập tới thăm, nhìn mà đều thở dài không ngớt, nói hắn có tình cảm quá sâu với con trâu kia nên bỗng chốc không chịu nổi sự đả kích này, mới bộc phát bệnh thần kinh.
Trăng lên giữa bầu trời, cuối cùng hắn cũng đứng dậy khỏi cạnh bàn, đi ra cửa nhà, tới chỗ giếng cổ trong thôn rồi ngồi lên tảng đá phủ kín xanh rên ở bên cạnh, sau đó ngóng nhìn vào trong giếng.
Nước giếng lặng lẽ chiếu ra ánh trăng, chiếu ra khuôn mặt gầy gò đầy vẻ mê mang của một thiếu niên.
Đến cùng ta đây là như thế nào? Bởi vì một giấc mơ sao? Nhưng mặc dù giấc mộng kia đã tan biến như khói nhưng vẫn không thể gạt bỏ cảm giác trong mộng được.
Là chí lớn kịch liệt, là dốc sức giãy giụa, là cười lớn là phóng đãng, là tình cảm là tử thù!Vẻ mặt của hắn vặn cọ, bàn tay kín vết thương nắm chặt lấy cục đá trắng.
“Nhị Lang, ngươi đừng lộn xộn, có lời gì đều dễ nói, trâu chết không thể sống lại…”Giọng nói của Lý đại ca đã run rẩy, chỉ lo hắn muốn nhảy xuống giếng nên khuyên cho qua.
“Tiểu tử hồ đồ, ngươi điên thật rồi! Cuộc đời còn chưa được bao lâu, cha mẹ ngươi mất sớm, ta tay phân tay nước tiểu mà nuôi nấng ngươi lớn như vậy, ngươi lại đối xử với ta thế sao!”Lý đại tẩu rống to một tiếng, bắt đầu nức nở.
Tiếng chó sủa vang vọng khắp cả thôn, từng hộ thắp sáng đèn đuốc, các thôn dân cũng tỉnh giấc, chẳng mấy chốc mà đều đi đến bên cạnh giếng.
Người lớn hài tử, nam nhân nữ nhân, mồm năm miệng mười khuyên hắn, khiến hắn bỗng chốc không nghĩ ra.
Ánh mắt hắn vượt qua đám người, lướt qua đồi Ngọa Ngưu, lướt qua thập vạn đại sơn liên miên.
Bỗng hai chữ “Thanh Sơn” xuất hiện trong đầu hắn như linh quang lóe lên, chỉ thấy hắn cúi đầu lẩm bẩm:“Thanh Sơn!”“Đại ca, tiền bán trâu đâu?”Qua một lúc rất lâu thì hắn bỗng giơ tay hỏi.
“Ngươi.
ngươi chờ đã, để ta đi lấy!”Lý đại ca lao ra khỏi đoàn người, chẳng mấy chốc đã lấy được hầu bao đựng tiền rồi giao cho hắn.
Hắn nhìn mấy thỏi bạc vụn ở bên trong lóe lên ánh bạc dưới ánh trăng rồi thả cục đá vào, sau đó chợt đứng dậy.
Cả đám người yên tĩnh lại, từng đôi mắt cứ thế nhìn hắn.
Hắn nhìn bốn phía trái phải, chọn phương hướng rồi đi ra phía ngoài thôn.
Cả đám người bị vẻ mặt hắn đè ép nên không dám ngăn cản, còn tách ra hai bên, nhìn bóng người hắn biến mất dưới ánh trăng.
Lý đại ca và Lý đại tẩu muốn tiến lên ngăn cản nhưng chợt dừng bước, trên mặt xuất hiện vẻ kỳ lạ.
Vừa bắt đầu thì bước chân của hắn rất nặng nề, mờ mịt không biết mình muốn đi tới chỗ nào, Nhưng dần dần, bước chân của hắn càng ngày càng nhẹ và nhanh, nhờ vào ánh trăng sáng ngời mà nhanh chân tiến về phía trước dọc theo đường mòn sắp bị cỏ dại nhấn chìm.