Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1348 - Chương 1357: Hối Hận

Chương 1357: Hối Hận

Đi cả một đêm tới trong thôn trấn, trời vừa sáng thì hắn đã đứng trước một hàng bán thịt.

Chỉ thấy một chiếc đầu trâu to lớn được treo trên giá thịt, bên trên có một đoạn sừng, mắt trâu trợn tròn đã mất đi ánh sáng rực rỡ ngày thường, chỉ còn vẻ mờ mịt vẩn đục.

Ruồi nhặng bay lượn quanh quẩn, như muốn tăng thêm vài lời chú giải tẻ nhạt cho cái chết của con súc vật bình thường này.

Nhưng rõ ràng hắn cảm thấy cặp mặt mờ mịt vẩn đục kia đang nhìn hắn chăm chú bằng ánh mắt ôn hòa quen thuộc kia.

Bỗng hắn cảm thấy khuôn mặt ướt át, hóa ra trong lúc vô tình đã lệ rơi đầy mặt.

“Tiểu huynh đệ, ngươi muốn mua thịt gì, hôm qua vừa mới giết một con trâu lớn, còn giữ lại không ít thịt ngon đấy!”Ông chủ hàng thịt kỳ quái hỏi.

Hắn vươn ngón tay chỉ về phía cái đầu trâu kia.

Chí chốc lát sau, ông chủ hàng thịt đã dùng ánh mắt kỳ dị nhìn bóng dáng hắn rời đi đón nắng sớm, ánh mặt trời mạ thêm một tầng ánh sáng cho bóng dáng cao lớn của hắn, phía sau lưng hắn còn vác một cái đầu trâu to lớn.

Đầu trâu rất nặng, tính cả cục đá trắng ở trong hầu bao nữa, chúng nặng trình trịch đề trên người hắn.

Mà mộng cảnh kia tựa như không còn mờ ảo nữa, đã trở nên rõ ràng hơn!Thời gian thấm thoát trôi qua, vật đổi sao dời.

Thiếu niên biến thành hán tử, hán tử biến thành lão nhân, đi khắp trăm núi ngàn sông, cảnh tượng trong mộng chưa từng xuất hiện nhưng hắn không chịu dừng bước lại, vẫn tìm rồi lại tìm!Cuối cùng đến một ngày nào đó, hắn đi tới đỉnh núi rồi ngừng lại, thân hình từng cao lớn giờ đã lọm khọm, y phục càng lam lũ không thể tả, đầu bò trên lưng chỉ còn dư lại cái xương sọ, còn cục đá trắng thì bị xoa vuốt đến mức trơn bóng như xương, nhưng lại càng nặng trĩu hơn so với quá khứ.

Hắn quay đầu lại, nhìn con đường mình đi qua khi đến, từng có bao nhiêu cơ hội có thể dừng bước, hưởng thụ sự bình yên vui vẻ mà không phải uống cạn gió sương, không còn gì cả như này.

Hắn không khỏi nảy sinh một suy nghĩ, có lẽ hắn không nên đi, có lẽ hắn đã bị điên vào mấy chục năm trước rồi, thế là lại nhìn thấy Ngọa Ngưu thôn, nhìn thấy chính mình sắp già đi đã có con cháu lượn lờ quanh chân, an hưởng tuổi già.

Hối hận rồi sao?Hắn dùng hai tay già nua gỡ xương đầu trâu đã ố vàng trên lưng xuống rồi từ từ mang lên mặt, sau đó dùng một bàn tay đỡ, một tay khác thì lấy cục đá trắng bị nhiệt độ cơ thể hắn sưởi ấm ra, nhìn chăm chú thật lâu rồi bỗng nở nụ cười, tiếng cười càng ngày càng vang, xen lẫn là tiếng ho khan kịch liệt, ho ra từng ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả râu mép trắng như tuyết.

Tiếng thình thịch vang lên, tiếng cười im bặt, hắn ngã ngửa ra, nhìn bầu trời mênh mông rồi nói một câu:“Hối hận cái rắm!”Tử vong tràn tới, chìm vào trong bóng tối vô biên.

Đột nhiên, một con hồ điệp rực rỡ khó tả bay lượn trong bóng tối vô biên vô hạn rồi tuôn ra từng mảng màu sắc khó tả, nhuộm khắp màn sân khấu màu đen này.

“Thanh Sơn, Thanh Sơn!”Một giọng nói cực kỳ quen thuộc kêu to, tràn ngập lo lắng, còn có cả tiếng vỗ tay nhẹ nhàng.

Lý Thanh Sơn chậm rãi mở hai mắt ra, tỉnh lại khỏi giấc mộng, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt kỳ ảo tuyệt đẹp:“Nơi này là nơi nào, ta là ai?”Sau đó hắn lập tức nghĩ ra, ta là Lý Thanh Sơn, mà nơi này là.

Thận Lâu!Các ký ức dồn dập ập tới, con ngươi Lý Thanh Sơn co rút lại, vẻ mê mang trên mặt biến thành nổi giận rồi trở mình mà lên.

Tay phải hắn nắm chặt thành nắm đấm rồi chống lên mặt đất, tay trái hóa thành vuốt, hướng về nữ tử mặc y phục rực rỡ đẹp tựa ảo mộng ngồi ở ghế đối diện kia.

Các loại thần thông đều đã sẵn sàng.

“Đặc sắc, thực sự là quá đặc sắc!”Nhưng mà dường như nữ tử kia còn chưa phát hiện ra, vẫn đang vỗ tay, không hề che giấu sự khen ngợi trong lòng chút nào.

“Huyễn Hải Thần Vương!”Lý Thanh Sơn nghiến răng nghiến lợi nói:“Vô liêm sỉ, đặc sắc con mẹ ngươi! Đến đây đi, quyết một trận sống mái!”Tâm tư hắn không khỏi trở lại cực kỳ lâu trước đây…“Quả nhiên Nam Hải rất đồ sộ!”Lúc chạng vạng, Lý Thanh Sơn và Tiểu An từ Dã Nhân sơn chạy tới bến Nam Hải, vừa hay nơi này là một bán đảo nhô ra từ đất liền, gió to thổi tới phía sau, phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy biển rộng vô tận, sóng lớn vô biên.

Ánh chiều tà buông xuống phía tây, nhuộm đỏ vạn dặm mây xanh.

Ánh sáng màu vỏ quýt từ phần cuối của mặt biển trực tiếp dập dờn đến trước mặt theo sóng biển, cảnh sắc vô cùng tráng lệ.

Tiểu An hơi nhíu mày đăm chiêu, không còn yên tĩnh như bình thường nữa.

“Sao vậy? Nghĩ gì thế?”Lý Thanh Sơn lập tức chú ý đến, thế là sờ đầu nàng rồi cười hỏi.

“Không có gì.

”Tiểu An nhẹ nhàng lắc đầu.

“Sao nào, còn có chuyện không thể nói với ta sao.

Quả nhiên là lớn rồi! Đi thôi, Huyễn Hải không còn xa.

”Lý Thanh Sơn nghe theo lời dặn của Đại Dung Thụ Vương nên không dám dừng lại quá lâu, lấy bản đồ biển ra nhìn, xác định phương hướng rồi tiếp tục gấp rút lên đường.

“Thanh Sơn! E rằng Huyễn Hải Thần Vương không đơn giản như Đại Dung Thụ Vương nói thế đâu.

”Tiểu An bỗng lên tiếng.

“Thật sao? Vừa đi vừa nói!”Lý Thanh Sơn hơi kinh ngạc.

Dọc theo đường đi, Tiểu An cho Lý Thanh Sơn biết toàn bộ các loại truyền thuyết liên quan tới Huyễn Hải, thậm chí còn có cái nhìn của dòng chính nhất tu hành đạo ở Nam Hải.

Lúc này, trên mặt biển ở phương xa bỗng hiện ra một tầng sương mù, nếu bình thường thì có lẽ Lý Thanh Sơn sẽ không để ý.

Nhưng khi hắn tập trung nhìn sang thì phát hiện sương mù biến ảo tựa như có sinh mệnh, loáng thoáng hiện ra cảnh tượng kỳ quái lạ lùng.

Đó chính là vị trí của Huyễn Hải mà bản đồ biển biểu thị.

“Xem ra vị Huyễn Hải Thần Vương này cũng không đặc biệt cố ý bố trí cạm bẫy để lôi kéo người ta mắc câu, bằng không thì đã có thể khiến người ta không có cách nào phát hiện ra mới đúng.

”Lý Thanh Sơn suy nghĩ.

Tiểu An nhìn Lý Thanh Sơn, chờ hắn đưa ra quyết định.

“Ta đã nói Huyễn Hải Thần Vương không đơn giản như vậy, nhưng ngươi cũng đừng lo lắng quá mức.

Thụ Vương đạo hữu không để ngươi nói với ta những.

cái này thì tất nhiên là có lý lẽ của hắn.

Đương nhiên là không phải vì mưu hại ta, bằng không cần gì phiền phức như vậy, có lẽ trong đó có nguyên do gì đấy.

”Lý Thanh Sơn trầm ngâm nói.

“Xin lỗi.

”Tiểu An cúi đầu nói, với sự thông minh trí tuệ của nàng thì sao lại không hiểu đạo lý này, nếu suy đoán theo lẽ thường thì làm theo dặn dò của Đại Dung Thụ Vương mới là có lợi nhất, nhưng mà nàng không thể lừa gạt hắn nên chỉ đành xin lỗi.

“Chuyện duy nhất ngươi làm sai chính là không nên nói hai chữ này!”Lý Thanh Sơn cúi đầu, vẻ mặt thành thật nói.

Khuôn mặt Tiểu An đầy vẻ vô tội, đặc biệt khiến người ta thương yêu.

“Hiện tại biết sai rồi chứ!”Lý Thanh Sơn cười nói.

“Ừm.

”Tiểu An mỉm cười gật đầu.

“Sau này không được tái phạm, đợi ta dùng Linh Quy bốc một quẻ đã.

”Hiện tại, bất kể làm chuyện gì thì Lý Thanh Sơn đều quen với việc dùng Linh Quy bói cát hung.

Sau khi đã bói một lần mà tương lai dường như bị bao phủ trong sương mù, không thể nào cho ra kết quả chính xác được.

Hiển nhiên là do Huyễn Hải ảnh hưởng, nhưng cũng may chưa hiện ra điềm báo tử vong.

Với sự thần dị của Linh Quy, bất kể Huyễn Hải thần bí như thế nào đi nữa, nếu như là cạm bẫy tử vong trí mạng thì không thể không hề có chút cảnh báo nào, vì thế nên hắn mới yên tâm lớn mật chạy tới đây.

Song khi hắn bói lần nữa thì kết quả lại khiến hắn hơi sững sờ, tuy tương lai vẫn mờ ảo không rõ nhưng cũng hiện rõ một sự nguy hiểm, thậm chí loáng thoáng lộ ra sát cơ.

Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy buồn bực:“Chẳng qua là biết nhiều hơn một số chuyện mà mệnh số hiện ra đã nảy sinh biến hóa như vậy.

Bình thường mà nói, không phải biết càng nhiều thì càng tránh được nguy hiểm sao? Nếu như bị lời nói lừa dối thì cũng có thể hiểu.

Nhưng hiển nhiên một loạt truyền thuyết tư liệu liên quan đến Huyễn Hải càng gần sát với thực tế hơn so với cảnh tượng tốt đẹp mà Đại Dung Thụ Vương miêu tả lúc trước!”“Thế nào?”Tiểu An vội vàng hỏi.

“Không có gì thay đổi.

”Lý Thanh Sơn nở nụ cười.

“Đừng gạt ta, ta cũng đâu có lừa ngươi.

”Tiểu An méo miệng nói.

“Được rồi, dường như trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều!”Lý Thanh Sơn nói.

“Hầy, quả nhiên.

”Tiểu An không khỏi thở dài, điều này chứng minh nàng thực sự sai rồi.

“So với sự hạnh phúc vô tri thì ta thà nhận lấy nguy hiểm biết rõ.

Nếu như ngươi cũng gạt ta thì ta còn cảm thấy khó chịu hơn cả chết!”Lý Thanh Sơn mỉm cười nhìn con ngươi của Tiểu An, nói cực kỳ nghiêm túc.

Đây chính là lý do vì sao Tiểu An mãi do dự, cuối cùng vẫn làm ra lựa chọn mà mình biết rõ là sai lầm, sự tín nhiệm lẫn nhau còn quan trọng hơn cả tính mạng.

“Vẫn muốn đi sao?!”“Đương nhiên rồi, ta có bao giờ sợ nguy hiểm chứ, ngược lại không chắc chắn phải chết, chẳng phải cũng từng trải qua cục diện cửu tử nhất sinh rồi sao, vả lại vẫn là Vạn Độc lão quái càng phiền phức hơn một chút.

”Lý Thanh Sơn cười nói rồi tung người bay về phía phần cuối của mặt biển, cùng đi vào trong Huyễn Hải với Tiểu An.

Trong phút chốc, cảnh tượng bốn phía thay đổi rõ rệt, từng tòa nhà cao tầng rẽ đất mà lên, các kiến trúc xi măng cốt thép rõ ràng là đô thị hiện đại ở trong ký ức của Lý Thanh Sơn rồi.

Dưới bầu trời mờ mịt, họ đứng ở chính giữa ngã tư đường, đèn tín hiệu phức tạp không ngừng lấp lóe, dòng người và dòng xe cộ lui tới qua lại.

“Chẳng trách mỗi người đều nhìn thấy cảnh tượng không giống nhau ở trong Huyễn Hải, hóa ra ảo cảnh này có thể chiếu ra thế giới nội tâm.

”Lý Thanh Sơn thở dài nói.

“Đây chính là nơi ngươi từng sinh sống sao?”Tiểu An nói với vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên, nàng thấy được tòa thành thị xa lạ này tự có một bộ quy tắc vận hành.

Chỉ hai người biết chuyện Lý Thanh Sơn mang theo “trí tuệ bẩm sinh”, một là Ngưu Ca và một người nữa chính là Tiểu An, ngày xưa lúc cóp tiểu thuyết thì hắn từng đề cập với nàng.

Đương nhiên, ở thế giới Cửu Châu thần kỳ này thì cũng không thể coi là bí mật lớn chấn động trời đất gì cả.

“Sao vậy, có phải rất tệ không?”Lý Thanh Sơn cười nói.

“Có hơi, nhưng ngươi từng muốn trở về chứ!”“Chắc chắn là từng muốn rồi, nhưng ngay cả Ngọa Ngưu thôn mà ta còn quyết định không trở lại thì nói gì đến nơi này.

Đi thôi, có lẽ mục đích của chúng ta là chỗ đó!”Lý Thanh Sơn chỉ tay về phía xa xa, một tòa lầu tháp dựng đứng ở nơi đó hoàn toàn không hợp với đô thị hiện đại, nó cao vút trong mây như hạc đứng trong bầy gà.

“Hẳn đây là thứ tên là Thận Lâu nhỉ!”Họ chậm rãi đi dọc theo phố lớn, cũng chẳng bao lâu đã đến bên dưới lầu cao, trên cửa chính đỏ thắm có treo một tấm bảng hiệu cổ kính tao nhã, bên trên được viết hai chữ “Thận Lâu”.

“Ha ha, vẫn để ta đoán đúng!”Lý Thanh Sơn cười nói.

Nhưng trong con ngươi Tiểu An lại lộ ra một tia sầu lo.

Lý Thanh Sơn đi lên phía trước, gõ cửa tùng tùng tùng ba lần rồi cất cao giọng nói ra mục đích đến của mình, còn lấy ra bái thiếp Đại Dung Thụ Vương viết cho hắn.

Bái thiếp bỗng hơi lay động rồi tuột tay mà ra, xoay chuyển rồi bay về phía bầu trời, tiến vào trong tầng mây mờ ảo.

Lý Thanh Sơn ngửa đầu nhìn, Thận Lâu dường như muốn ngả nghiêng đổ xuống, cũng chẳng bao lâu thì cửa lớn đỏ thắm ầm ầm mở ra, một giọng nói buông xuống từ trên tầng mây:“Nếu là Đại Dung Thụ Vương giới thiệu thì mới tiến vào chứ!”Giọng nói kia cực kỳ êm tai nhưng lại nằm ở ranh giới trung tính, khiến người ta không phân biệt được là nam hay nữ.

“Chẳng lẽ thật sự là nữ?”Lý Thanh Sơn suy nghĩ, mặc dù muốn trực tiếp bay lên nhưng vẫn bước vào trong cánh cửa lớn đỏ thắm, sau đó cửa lớn đỏ thắm ầm ầm đóng lại.

Nhưng mà tầng thứ nhất của Thận Lâu lại không cổ kính như Lý Thanh Sơn tưởng tượng, mà tràn ngập, mà là một gian phòng kim loại tràn ngập sắc thái khoa học, gió tanh phả vào mặt, giữa phòng thình lình hiện ra một con quái vật to lớn sừng sững.

Thân thể màu đen của con quái vật lóe lên tia sáng kim loại lộng lẫy, thân thể nghiêng về phía trước, hai chân đạp trên mặt đất, phía sau có một chiếc đuôi đầy gai.

Nó phát ra tiếng rít gào đinh tai nhức óc, lộ ra tầng tầng lớp lớp răng nhọn rồi mãnh liệt nhào lên.

“Sao thứ đồ chơi này nhìn giống chu hậu dị hình vậy! Quả nhiên không hổ là ảo cảnh, lẽ nào muốn ta đánh từng tầng một?”Lý Thanh Sơn vuốt cằm trầm ngâm, tùy tiện đấm ra một đấm, có vẻ như quái vật chu hậu dị hình bỗng nổ tung tan xương nát thịt, chất lỏng từ cơ thể nó rơi trên vách tường thì lập tức bốc lên một đống khói trắng, ăn mòn ra từng mảng hố sâu.

“Ta vẫn còn nhớ giả thiết sau nhiều năm như vậy thì máu sẽ có tính axit mạnh! Sau này rảnh rỗi thì thật sự có thể viết thêm một cuốn tiểu thuyết, nâng cao Đại Diễn Thần Phù.

”Lý Thanh Sơn nói đầy hứng thú.

Chợt một tiếng “răng rắc” vang trên đỉnh đầu, tiếng cửa máy kim loại mở ra.

“Quả nhiên cái này chơi như này!”Lý Thanh Sơn dần tỉnh táo lại, các cảnh tượng trong ảo cảnh đều bắt nguồn từ suy nghĩ của hắn.

Nếu như hắn không biết gì về truyền thuyết của Huyễn Hải, chỉ đơn thuần tin tưởng lời nói của Đại Dung Thụ Vương thì có thể chuyện sẽ thuận lợi.

Chính vì hắn nảy sinh suy nghĩ chuyến đi này không đơn giản như vậy nên mới gặp trở ngại thế này.

Cứ như vậy, “lời nói dối” của Đại Dung Thụ Vương đã được giải thích rõ ràng, ở trong thế giới Huyễn Hải này thì “lời nói dối” cũng có thể biến thành sự thật.

Người may mắn sống sót rời khỏi Huyễn Hải cũng vì tin tưởng một lời nói dối nào đó nên mới thoát thân.

Mà quan điểm của dòng chính nhất tu hành đạo ở Nam hải có lẽ lại là nhân tố trí mạng.

Ngươi cho rằng Thần Vương Huyễn Hải dùng thần khí săn bắn thì nàng sẽ thực sự đi săn.

Đương nhiên, tất cả những thứ này đều chỉ là giả thiết, lại không phải soi gương, soi ra cái gì thì là cái đó.

Dù sao Huyễn Hải vẫn là do Thần Vương Huyễn Hải điều khiển, nói không chừng nàng đúng là đang đi săn tu hành giả đấy! Nếu quan điểm này có thể được tu hành đạo ở Nam Hải thừa nhận trong suốt mấy ngàn năm qua thì không hẳn là không có lửa mà lại có khói.

Chẳng qua việc đã đến nước này thì chỉ đành đánh từng tầng tới mà thôi!Lý Thanh Sơn không chỉ không sợ mà ngược lại còn rất tò mò, còn có quái vật như thế nào xuất hiện đây.

Lý Thanh Sơn tung người bay lên tầng thứ hai, Tiểu An vẫn đứng ở đó, trong đầu lóe lên linh quang:“Nguy rồi!”Nếu đúng như suy đoán thì nói không chừng Huyễn Hải này sẽ thật sự biến thành tuyệt cảnh trí mạng.

Tầng thứ hai.

Tầng thứ năm.

Tầng thứ mười…Lý Thanh Sơn leo một đường, gặp phải các loại kẻ địch vô cùng kỳ quặc đều đến từ chính ảo tưởng của hắn, hơn nữa còn càng ngày càng mạnh.

Sau khi đến tầng thứ mười ba thì cũng không thể dễ dàng chiến thắng, nhưng mà hắn không để ý chút nào, thi triển một loại sức mạnh thần thông to lớn, càng đánh càng hăng và thích thú.

Tiểu An ở bên cạnh đánh trận vì hắn, trong con ngươi lộ ra tia sầu lo sâu sắc:“Chỉ mong.

không phải như suy đoán.

”Tiếng nổ ầm vang lên, quái vật sắt thép bị nổ tung chia năm xẻ bảy, xong rồi hắn đi về phía cửa lớn mở sẵn của tầng trên.

“Ta, đây là tầng bao nhiêu.

”Lý Thanh Sơn thở hồng hộc, vết thương trên người từ từ khép lại, kẻ địch càng ngày càng mạnh nên hắn cũng bắt đầu cảm thấy khó khăn.

“Tầng thứ chín mươi chín, chỉ là tính độ cao thì tầng trên chính là tầng cao nhất.

”Tiểu An bình tĩnh nói.

“Thật sao? Ta vừa mới dấy lên tinh thần đó! Lẽ nào trò chơi này thực ra tên là nam nhân thì lên một trăm tầng sao? Chúng ta đi thôi!”Lý Thanh Sơn nở nụ cười, tung người bay lên tầng thứ một trăm của Thận Lâu.

Bên trong cung điện tĩnh mịch có những tấm màn che thật dài nhiều màu sắc buông xuống, gió to từ bốn phương tám hướng tràn vào qua cửa lớn mở rộng.

Những tấm màn che phất phới theo gió, đủ loại màu sắc đan xen vào nhau, chúng lướt nhẹ qua mặt Lý Thanh Sơn, rồi bỗng ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng lúc có lúc không.

Lư hương đang phun ra từng làn khói xanh lượn lờ, nhưng ngay cả gió mạnh cũng không thổi tan được và chúng lượn quanh bên trong cung điện tựa như sương mù.

Bình Luận (0)
Comment