Lý Thanh Sơn dặn dò một tiếng “cẩn thận” với Tiểu An rồi chạy về phía trung tâm cung điện.
Tiểu An nhìn bóng lưng hắn mà lông mày cau lại.
Thận Lâu đã ở sâu trong mây mù, làm gì tính toán được độ cao, hơn nữa nơi này còn là ảo cảnh.
Chẳng mấy chốc Lý Thanh Sơn đã nhìn thấy một bóng người mặc y phục rực rỡ, người kia quay lưng về phía họ, tự rót tự uống.
“Xin hỏi đạo hữu là Huyễn Hải Thần Vương sao?”Lý Thanh Sơn thi lễ một cái, thăm dò hỏi.
“Chính là ta, mời hai vị khách quý vào chỗ đi! Ta đã chờ rất lâu.
”Huyễn Hải Thần Vương vung tay áo rực rỡ lên, nói mà không quay đầu lại, dường như còn không có bất mãn gì với tiếng “đạo hữu” của Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn hơi cẩn thận vòng qua bên cạnh Huyễn Hải Thần Vương, một khuôn mặt mỹ lệ tựa như ảo mộng chợt hiện ra trước mắt hắn, làm hắn nghĩ thầm:“Quả nhiên là một nữ tử!”Chẳng qua bởi vì đang ở trong ảo cảnh nên hắn cũng không dám tin chắc sự vật mình thấy là thật hay giả, thế là hắn ngồi xuống trước mặt Huyễn Hải Thần Vương.
Tiểu An đứng bên cạnh hắn, đánh giá vị Huyễn Hải Thần Vương trong truyền thuyết này.
Không đợi Lý Thanh Sơn lên tiếng thì Huyễn Hải Thần Vương đã nói:“Ngươi nói có việc cần ta giúp đỡ, thực sự là vì lão quái Vạn Độc?”Ánh mắt nàng cứ vô tình hoặc cố ý liếc nhìn Tiểu An một cái.
“Không sai, chỉ đạo hữu mới làm được việc này.
”Lý Thanh Sơn chắp tay nói.
“Tốt!”Huyễn Hải Thần Vương mỉm cười khẽ, đứng dậy đi tới trước mặt Lý Thanh Sơn rồi vươn tay bắt lấy đầu hắn.
Cặp lông mày rậm của Lý Thanh Sơn giương lên, toàn thân căng thẳng, tay nắm chặt nắm đấm tựa như một con mãnh hổ sẵn sàng tấn công.
Tiểu An bỗng ấn vai hắn xuống, Lý Thanh Sơn hơi kinh ngạc nhưng vì tín nhiệm nàng nên Linh Quy cũng không bày ra, chỉ ngồi bất động ở chỗ mình.
Tay của Huyễn Hải Thần Vương thăm dò vào cái trán của Lý Thanh Sơn một cách cực kỳ dịu dàng, như là thăm dò một vũng nước ao, tạo ra một vòng gợn sóng sặc sỡ, chợt nàng bắt được một nguyên anh xanh biếc tựa như phỉ thúy.
Bề ngoài nguyên anh giống như hài tử mới sinh, nó đang nhắm chặt hai mắt, rơi vào trạng thái ngủ say, không làm ra bất kỳ phản kháng gì.
Lý Thanh Sơn sờ cái trán không mất một cọng lông của mình mà không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, thủ đoạn này thực sự là không thể tưởng tượng nổi, ngay cả chuyện mà Đại Dung Thụ Vương cũng đều cảm thấy khó giải quyết nhất nhưng lại bị nàng giải quyết dễ như ăn cháo.
“Thuật nghiệp hữu chuyên công thôi.
”Huyễn Hải Thần Vương như đọc ra được suy nghĩ của Lý Thanh Sơn, mỉm cười chúm chím nói.
Nàng ngồi xuống lần nữa rồi bưng rượu lên kính về phía hắn ở cách xa.
“Đa tạ đạo hữu.
”Trong lòng Lý Thanh Sơn mừng rỡ, cũng bưng rượu lên, đang định uống một hơi cạn sạch.
“Thanh Sơn.
”Nhưng Tiểu An lại đè vai hắn lần nữa, vừa nãy là không cho hắn ra tay, hiện tại là không cho hắn uống rượu.
Lý Thanh Sơn kinh ngạc nhìn về phía Tiểu An, còn Tiểu An thì thi lễ một cái với Huyễn Hải Thần Vương:“Đa tạ các hạ chiêu đãi, chúng ta còn có chuyện quan trọng nên xin cáo lui trước.
”“Rượu, lúc nào cũng muốn uống sao?”Huyễn Hải Thần Vương thưởng thức nguyên anh của lão tổ Vạn Độc, nụ cười biến ảo chập chờn.
“Ha ha, tương lai còn có cơ hội, chẳng qua chúng ta thực sự có việc gấp, đa tạ đạo hữu, chúng ta đi trước…”Lý Thanh Sơn cũng cảm thấy không đúng, khi đứng dậy thì Linh Quy lại truyền đến cảnh báo mãnh liệt đúng vào lúc này.
Nhưng chẳng kịp chờ hắn làm ra bất kỳ phản ứng nào thì đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, bỗng hắn trông thấy lư hương ở bốn phía:“Bên trong khói có độc!”Thế nhưng không đúng, cho dù kịch độc của lão tổ Vạn Độc cũng không giết được hắn, huống hồ gì là một ít khói mê.
Thân hình hắn lảo đảo lắc lư rồi lại ngồi xuống, ngã sấp lên bàn tiệc, ngủ say như chết.
“Chẳng qua không uống cũng không sao.
”Huyễn Hải Thần Vương từ từ thưởng thức rượu, dung nhan bỗng trở nên mờ ảo như là cách một lớp thủy tinh mờ thật dày, ngay cả giọng nói cũng trở nên mờ ảo, không phân biệt rõ được nam nữ già trẻ.
Chỉ có đôi mắt vẫn rõ ràng, sắc thái rực rỡ trong đó nhộn nhạo cả lên, nhìn chăm chú Tiểu An tựa như một ống kính vạn hoa.
“Ngươi muốn làm gì thế?”Tiểu An cầm kiếm đứng trước mặt Lý Thanh Sơn, không bị ảnh hưởng chút nào bởi khói mê.
“Quả nhiên ngươi quái lạ! Ha ha, ta muốn làm gì ư, ngươi không đoán ra sao? Nơi hung hiểm như Huyễn Hải đâu cho phép người tới lui tự do, ngay cả hắn cũng không tin chuyện sẽ đơn giản như vậy, lúc nào cũng đề phòng nên dĩ nhiên không thể thật sự đơn giản như vậy.
Nghe nói ta chế tạo ảo cảnh này để săn tu hành giả cơ đấy!”Huyễn Hải Thần Vương liếm môi một cái.
“Bởi vì hắn nảy sinh ra suy nghĩ như vậy sao?”Cuối cùng chuyện Tiểu An lo lắng nhất cũng xảy ra.
Sở dĩ chuyện nguyên anh của lão tổ Vạn Độc được giải quyết đơn giản như vậy là vì Đại Dung Thụ Vương truyền bá suốt một tháng, để cho Lý Thanh Sơn tin rằng Huyễn Hải Thần Vương sẽ giúp đỡ hắn.
Nhưng mà khi biết được bộ mặt thật của Huyễn Hải, còn có việc bói toán không rõ kết quả lại khiến hắn ngầm đề phòng, tiềm ẩn địch ý, sau khi chiến đấu gần trăm tầng lâu thì địch ý này càng sinh sôi theo.
Nếu đặt ở thế giới hiện thực thì loại suy nghĩ âm thầm này không đáng kể chút nào, cho dù huynh đệ cha mẹ, bằng hữu phu thê thì cũng thường nảy sinh địch ý, chỉ cần không bộc phát thì không sao.
Nhưng nơi này là ảo cảnh chiếu rọi lòng người, mà Huyễn Hải Thần Vương này lại cường đại quái dị thái quá.
“Ngươi chưa từng nghe tới câu nói ảo tưởng sinh ra từ trong lòng à.
”Huyễn Hải Thần Vương cười nói.
“Hắn vẫn chưa coi ngươi là kẻ địch.
”Tiểu An không dám nói ra suy đoán của bản thân với Lý Thanh Sơn chính là vì sợ hắn sẽ sản sinh địch ý càng mãnh liệt hơn, thế thì chuyến đi này sẽ càng nguy hiểm hơn.
“Đương nhiên, nếu không hắn đã chết rồi.
”Huyễn Hải Thần Vương từ tốn nói.
Những tu hành giả chôn thây ở Huyễn Hải chính là vì tin vào quan điểm của dòng chính mà coi Huyễn Hải Thần Vương là kẻ địch, sau đó chiến đấu với yêu vương thiên kiếp thứ ba đỉnh phong, tất nhiên có thể tưởng tượng được kết quả ra sao rồi.
“Ngươi muốn thế nào?”Tiểu An biết đánh cũng vô dụng nên trực tiếp cất kiếm đi, để Lý Thanh Sơn nằm thẳng xuống và gối đầu lên chân nàng.
“Mời hắn ngủ một lát, làm một giấc mộng “đẹp”.
Nếu sau đó hắn chưa tỉnh lại thì ngươi chớ có trách ta, vì đây chính là mộng của hắn.
”Thần Vương Huyễn Hải dùng đầu ngón tay chọc chọc nguyên anh của Vạn Độc lão tổ, điều này làm cho kẻ địch cực kỳ vướng tay vướng chân trong cảm nhận của Lý Thanh Sơn đang ngủ say yếu ớt như một hài tử thực thụ.
Ở thế giới Huyễn Hải thì Thận Vương là tuyệt đối, rượu độc cũng được, khói mê cũng được, chỉ là trung gian mà thôi, thứ tạo nên tác dụng chân chính vẫn là sức mạnh không thể tưởng tượng được của Huyễn Hải Thần Vương.
Bất kể Lý Thanh Sơn cảnh giác mạnh hơn đi nữa, chỉ cần nàng nháy mắt một cái là có thể kéo hắn vào mộng rồi.
“Ta tình nguyện vì hắn trải qua giấc mộng này.
”Tiểu An ôm đầu Lý Thanh Sơn, nói với Huyễn Hải Thần Vương.
“Coi như các ngươi có thân thiết thế nào đi nữa, nhưng có một số việc cũng không thể làm thay được.
Ta vốn cũng muốn cho ngươi tiến vào mộng, đáng tiếc trong lòng ngươi rỗng tuếch, không chiếu ra được cái gì, chớ nói chi là ác mộng.
”“Ác mộng!”Tiểu An nói.
“Ai u, hình như lộ hết mất rồi.
”Huyễn Hải Thần Vương le lưỡi, che miệng cười khẽ tựa như hài tử đùa dai thành công, hình tượng hoa mỹ cao quý và khí chất thong dong lúc nãy bỗng nhiên sụp đổ.
Nhưng mà khuôn mặt nàng vẫn là một đống mờ ảo như cũ, tựa như không ngừng biến ảo giữa các khuôn mặt.
Lúc này Tiểu An đã hiểu ra, xét từ một mức độ nào đó mà nói thì hình tượng này hay thậm chí cả cách nói chuyện làm việc của nàng đều đến từ chính suy nghĩ của Lý Thanh Sơn, mãi đến hiện tại khi Lý Thanh Sơn ngủ rồi thì mới dần dần lộ ra bộ mặt thật.
Dường như không một ai thấy được bộ mặt thật này, bởi vì giữa người với người qua lại đều khó tránh khỏi bao hàm chút ấn tượng đầu tiên và chút tưởng tượng hư ảo.
Bản thân sự tồn tại của Huyễn Hải Thần Vương sẽ bị bóp méo ảnh hưởng, giống như mỗi người đều nhìn thấy một Huyết Hải khác nhau, Huyễn Hải Thần Vương cũng là ngàn người ngàn mặt.
Chỉ có Tiểu An tu Chu Nhan Bạch Cốt Đạo, vô sắc vô ngã, vô pháp vô tướng nên hình tượng của Huyễn Hải Thần Vương không thể được ấn tượng và tưởng tượng chống đỡ, cuối cùng hiện ra “bộ mặt thật” không có khuôn mặt cố định này.
Trong lòng các nàng cùng than thở:“Đúng là sự tồn tại kỳ lạ.
”“Được rồi.
Mộng cũng đã thành.
chúng ta cùng xem đi, dùng để nhắm rượu!”Huyễn Hải Thần Vương mỉm cười, ngón tay chỉ về phía đầu của Lý Thanh Sơn ở xa xa.
Đầu Lý Thanh Sơn tỏa ra hào quang, trên nóc nhà bỗng hóa thành chất khí trong suốt không màu, hiện ra muôn màu muôn vẻ dưới sự chiếu rọi của hào quang rồi dần dần ngưng tụ thành hình ảnh, lơ lửng trên trời.
Cát vàng vô biên vô hạn lan tràn, Hồ Dương, cổ thành, tường đổ, vách tàn.
tất cả tạo thành cảnh tượng hoang vu.
Lý Thanh Sơn đứng trên cồn cát, nói:“Nơi này chính là Huyết Hải!”Mà “Tiểu An” ở bên cạnh thì lại đáp:“Hẳn chỉ là ảo cảnh!”“Hình như ác mộng này rất đặc biệt!”Huyễn Hải Thần Vương nhìn cảnh này mà hứng thú dào dạt.
“Đây là?”Tiểu An ngửa đầu nhìn, có vẻ cơn ác mộng này cũng không nguy hiểm lắm.
Huyễn Hải Thần Vương hỏi ngược lại:“Ngươi biết cảm xúc mạnh nhất, kéo dài nhất, sâu sắc nhất, nguyên thủy nhất trong lòng người là gì không?”“Tình yêu!”Tất nhiên đây không phải câu trả lời của Tiểu An, mà là của một thiếu nữ nhảy ra từ cơ thể của Huyễn Hải Thần Vương, thiếu nữ dùng hai tay nâng niu trái tim, vẻ mặt ngóng trông.
“Hừng hực nhưng khó mà lâu dài.
”Huyễn Hải Thần Vương đong đưa đầu, khuôn mặt thiếu nữ lập tức tái nhợt.
“Tình bạn!”Lại có một nam tử phóng khoáng râu ria xồm xàm nhảy ra khỏi cơ thể Huyễn Hải Thần Vương.
“Đầu bạc hiểu nhau còn giấu kiếm!”Huyễn Hải Thần Vương xua tay xem thường, nam tử im lặng không nói gì nữa.
“Tình thân!”Lại có một bà lão có mái tóc trắng xóa và gương mặt hiền lành nói.
“Mẹ hiền dễ gặp còn con thảo thì khó tìm.
”Huyễn Hải Thần Vương thở dài, còn bà lão thì yên lặng rơi lệ.
“Thù hận?”Một thanh niên với khuôn mặt vặn vẹo u ám nói.
“Một thứ hư vô.
”